Chương 21: Tiểu tam trà xanh nhân cơ hội

Lương Ngộ lạnh lùng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, chủ phòng đi vắng, ngươi lại xông vào phòng người khác, với quan hệ giữa ta với ngươi, không nên cảm thấy bị mạo phạm hay sao?”

Mộ Dục ngoan ngoãn gật đầu: “Xin lỗi, nhưng xin sư huynh tha thứ cho ta.”

Thái độ hắn phối hợp như này, khiến cho người đối diện như đánh một quyền vào bông vậy, ngược lại làm cho người ta không tiện tiếp tục làm khó nữa.

“Thau tắm trong phòng ta bị thủng một lỗ, không tiện tắm gội, đành phải ra ngoài xem xem có còn sư huynh sư đệ nào còn thức hay không, muốn mượn một chút. Chỉ tiếc trời đã quá khuya, các sư huynh đệ đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn phòng sư huynh còn ánh đèn le lói, nên mới đành ra hạ sách này, đến quấy rầy sư huynh. Nay suy nghĩ lại, thật sự có chút thiếu suy nghĩ.”

“Chỉ là……” Mộ Dục rũ mắt, dưới ánh nến lay động, hàng mi như lớp bóng rậm rạp bao trùm cả đôi mắt, nhìn qua rất là buồn rầu, “Ta mới đi săn thú từ dưới chân núi lên, nếu không tắm gội sạch sẽ, thật sự là khó có thể nghỉ ngơi được.”

Hắn vẫn chưa trực tiếp đưa ra lời thỉnh cầu, lời nói lại đầy tính ám chỉ.

Lương Ngộ ôm cánh tay đứng nguyên tại chỗ, đánh giá hắn một lát.

“Cũng được, có thể mượn,” Y nâng cằm hất sang phía bên kia, “Ở sau bình phong.”

Y lại muốn xem thử, trong hồ lô của tên Mộ Dục này rốt cuộc bán thuốc gì.

“Cảm ơn sư huynh.” Mộ Dục nhe răng cười.

Đêm khuya, căn phòng không lớn không nhỏ bị một tấm bình phong chia ra thành hai khu vực.

Lương Ngộ ngồi dựa trên giường đọc sách, bên kia vang lên tiếng nước róc rách.

Khí nóng màu trắng chầm chậm bay qua từ mặt kia của tấm bình phong, còn trộn lẫn với hương thơm thoang thoảng như có như không, làm cho cả căn phòng đều trở nên ẩm ướt ấm áp, mang đến một cảm giác choáng váng hơi say say.

Tinh tế cảm nhận, đó như thể là mùi hương của một loài hoa nào đó vậy, lại không nồng đậm gay mũi như khi ngửi mùi hoa, mà chỉ khiến người ta cảm thấy tươi mới dễ chịu.

Mộ Dục tắm thật sự rất chậm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng từng gáo nước được múc lên đổ lên người. Chỉ là hắn rất có chừng mực, tuy phát ra tiếng động nhưng cũng không ồn ào chói tai, ngược lại còn giống như tiếng suối chảy róc rách, coi như nhạc nền để đọc sách cũng được.

Thật lâu sau, bên kia mới tắm gội xong.

Hai tay đỡ cạnh thau tắm đứng lên, bọt nước chảy từ trên người xuống, phát ra âm thanh rào rào. Sau tấm bình phong, bóng người mơ hồ càng ngày càng gần, rút khăn tắm treo trên bình phong xuống, từng chút lau khô cơ thể, cuối cùng, mới ung dung thong thả mặc quần áo.

Đang đọc dở sách, Mộ Dục bước ra từ sau bình phong, vừa thắt đai lưng, vừa tự nhiên ngồi xuống mép giường.

Lương Ngộ liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện hắn chỉ mặc một cái áo trong màu trắng, bên trong không mặc gì nữa.

Áo trong cũng chưa được thắt lại, lỏng lẻo treo trên người, mở rộng để lộ cơ bụng xinh đẹp của người thiếu niên rèn luyện võ nghệ nhiều năm.

Mộ Dục như hoàn toàn không thấy có gì không ổn, còn ghé sát lại cũng muốn đọc sách: “Sư huynh đang đọc gì thế?”

“Tâm đắc về pháp quyết bình thường mà thôi.”

“Mộ Dục không dám khoe khoang, nhưng tự thấy mình cũng có chút kinh nghiệm tâm đắc trên lĩnh vực này. Sư huynh có ý kiến gì, tuỳ thời có thể tìm đệ cùng nhau thảo luận một chút.”

Lương Ngộ không dao động: “Ý tốt của ngươi, ta nhận. Chỉ là không tiện lúc nào cũng tuỳ ý quấy rầy sư đệ, ta đi hỏi sư tôn cũng được.”

Mộ Dục yên lặng nhìn y, đột nhiên cười.

“Sư huynh thật là khó hiểu phong tình,” hắn thở dài một tiếng, dựa cằm lên vai Lương Ngộ.

Mới vừa tắm gội xong, cơ thể hắn còn mang hơi nước ẩm ướt, dưới khoảng cách cực gần, như mơ hồ lộ ra một loại cảm giác ấm áp đến ấm nồng, mùi hương dễ ngửi kia tiếp tục quanh quẩn bên chóp mũi.

Lương Ngộ nhướng mày: “Lời này giải thích thế nào?”

“Hành động của sư đệ ta đã rõ ràng như vậy rồi, sư huynh biết rõ rồi còn muốn hỏi sao?” Mộ Dục hỏi ngược lại.

Lương Ngộ mặc cho hắn nắm lấy tay ấn lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập của Mộ Dục.

Mộ Dục: “Đệ đã phải lòng sư huynh từ lâu, chỉ là, không biết tướng mạo bình phàm như sư đệ ta, có được sư huynh để vào mắt chăng?”

“Sư đệ nói đùa, nếu tướng mạo như ngươi vậy vẫn chỉ tính tầm thường, vậy thế gian này cũng chỉ toàn kẻ vụng về xấu xí thôi. Chỉ là……”

Tay Lương Ngộ trượt dần xuống từ ngực Mộ Dục, một đường dịch đến phần cơ bụng xinh đẹp kia, lại dịch sang bên cạnh, sờ đến phần cánh tay dưới cánh tay áo, đột nhiên phát lực nắm thật chặt.

“Hiện nay trên người sư đệ đang bị thương, xem ra vẫn nên ở yên trong phòng tĩnh dưỡng thì hơn.” Y mỉm cười nói.

Ánh mắt Mộ Dục lạnh đi: “Ngươi đã biết.”

Nơi tay Lương Ngộ nắm lấy trên cánh tay hắn, vừa khéo là chỗ vết thương ngày đó bị chuỷ thủ trở tay đâm vào dưới nước.

Lương Ngộ: “Ta càng muốn biết, ngươi đi vào nơi này bằng cách nào.”

Muốn đoán được Mộ Dục là tên ma tu ngày đó cũng không khó, ngay từ đầu Lương Ngộ đã sớm có dự đoán rồi, biết kẻ có thể đặt sách trong Tàng Thư Các để dụ y đi tìm Huyết Linh Chi chỉ có thể là người trong tông môn. Mà ngay từ khi Phong Lang Đan xuất hiện thì y đã biết Mộ Dục tuyệt đối không phải kẻ tuân theo khuôn phép lề lối, đương nhiên phải liệt hắn vào đối tượng hoài nghi hàng đầu.

Sau lại nhìn thấy ma văn trên người người nọ, y lại đi tìm đọc nhiều sách tìm hiểu, biết được, không phải mọi ma văn đều không thể tiêu tán, chỉ có thỉnh thoảng khi phản phệ quá mạnh, mới có thể mất khống chế xuất hiện trên da thịt.

Sau khi trở về, vô tình, Lương Ngộ nghe được những đệ tử khác đề cập đến việc này, nói Mộ Dục lại xuống núi rèn luyện, kết hợp lại, rất có thể là vì che giấu phản phệ của ma văn trong khoảng thời gian đó.

Chỉ là không biết mục đích khi làm những chuyện này của Mộ Dục là gì, hắn lại đến thế giới thứ hai này bằng cách nào.

“Ngươi hao hết tâm tư diễn vở kịch này, nói vậy hẳn là có quan hệ với ma văn kia,” Lương Ngộ nói, “Nếu không tăng mạnh áp chế, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện ngươi biết ra đây, có lẽ ta còn có thể suy xét xem có muốn giúp ngươi hay không”

“Không cần uy hϊếp như vậy chứ,” Mộ Dục khẽ nhoẻn miệng một cái, trong mắt lại không có chút ý cười nào, “Hôm đó, ngươi trực tiếp nuốt cả cây Huyết Linh Chi, bây giờ ngươi ta cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi.”

Lương Ngộ cũng cười: “Vậy vừa lúc, ta đánh cược, là ngươi sẽ đi trước ta một bước dấy.”

Hai bên nhìn nhau một lát.

Mộ Dục lạnh lùng nói: “Như ngươi chứng kiến, ta gϊếŧ chóc quá nhiều, cần phải áp chế ma khí trong cơ thể.”

“Mấy tháng trước, ta mơ hồ cảm nhận được ma khí trong cơ thể có dấu hiệu không bị khống chế, vội vàng kết thúc rèn luyện quay về tông môn. Kim Long trong Tiềm Long Bội có tác dụng gột rửa, nếu ta sớm ngày tu thành chính quả với Yến Kiệu, có thể tiếp xúc đến Tiềm Long Bội, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.”

“Chỉ là, trên lôi đài hôm đó, Tiềm Long Bội chắn một kích kia cho ngươi, đã quấy rầy mọi kế hoạch của ta, ta chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác.”

“Vốn tưởng rằng ngươi chắc chắn phải chết, kết quả thẩm phán cuối cùng thế nhưng lại nói ngươi là vô tội. Những người khác có lẽ sẽ bị hiệu quả của Chân Ngôn Lộ mê hoặc, nhưng ta sẽ không.”

“Bởi vì, ngay nửa năm trước, chính tay ta gϊếŧ chết một con Mị Yêu, hút lấy kí ức của nàng ta,” Mộ Dục gằn từng chữ một, nhẹ giọng nói, “Cũng giống như ngươi, nàng ta là thân thể thuần âm.”

Biểu tình của Lương Ngộ không chút thay đổi, nhưng Mộ Dục vẫn chưa bỏ lỡ đồng tử khẽ thu nhỏ của y khi nghe đến bốn từ kia, hắn cười một cách sung sướиɠ.

“Từ trí nhớ của nàng ta, ta biết được, năng lực của nàng ta là tạo ra một ảo cảnh. Nam tử mạnh mẽ bị ảo cảnh chọn trúng sẽ điên cuồng yêu nàng ta ở trong đó, song tu với hắn, nàng ta sẽ có thể hấp thu lực lượng của hắn hoá thành của mình. Tương ứng với đó, nam tử cũng có thể thu lợi.”

“Ma văn của một tên ma tu được chọn cũng đã bò đến tận cổ, lại chưa bị phản phệ, ngược lại, sau khi song tu xong còn dần dần có được năng lực áp chế ma khí. Lúc ấy ta còn chưa để ý lắm, nhưng hôm nay, gặp phải khốn cảnh tương tự, tự nhiên nhớ tới đoạn ký ức này.”

“Sau khi hoàn toàn xác nhận, ta bắt đầu thực thi kế hoạch của mình, lấy Huyết Linh Chi dụ dỗ ngươi ra ngoài gặp mặt, để dễ hút lấy tinh huyết của ngươi, kéo ngươi vào thế giới này. Có được sức mạnh của Mị Yêu, ta đương nhiên có thể giữ tỉnh táo, lại thêm chút dụ hoặc, để ngươi cho rằng ta đã yêu ngươi sâu đậm, lúc đó là có thể thuận thế song tu với ngươi.”

“Không ngờ đến ngươi lại to gan đến mức trực tiếp nuốt cả cây Huyết Linh Chi, còn trở tay đâm ta một nhát, đây là điểm ta không nghĩ đến. Nhưng như vậy cũng tốt, cứ thế, ta với ngươi chính là đứng chung một thuyền, nếu không song tu, cũng chỉ có thể cùng nhau ngồi chờ ngày cái chết buông xuống.”

Mộ Dục nhìn chằm chằm Lương Ngộ, càng nói càng ghé sát lại, đến cuối cùng, gần như là phủ lên người Lương Ngộ, giam cầm người ta giữa thân thể của mình và nệm giường, khiến y không chỗ để trốn.

Hắn nhẹ nhàng vén một lọn tóc của Lương Ngộ ra sau tai y, động tác dịu dàng thắm thiết như người yêu, lại ghé sát mặt lại, lấy ngữ khí trầm thấp gần như dụ hoặc nói.

“Sao nào? Ta cam tâm tình nguyện làm lô đỉnh của ngươi, để ngươi sai khiến. Bằng tu vi của ta, nhất định có thể giúp ngươi luyện hóa Hỏa Độc, tu vi phá cảnh. Đến lúc đó, ngươi làm mưa làm gió, chẳng phải sẽ sung sướиɠ hơn làm một tên đệ tử nội môn bình thường như bây giờ hay sao?”

Lương Ngộ vẫn chưa trả lời, chỉ nói: “Còn tưởng rằng ngươi yêu Sở Yến Kiệu như vậy, biết được việc này rồi sẽ muốn diệt trừ ta trước cho sảng khoái. Hiện giờ lại nói muốn song tu với ta, thật sự không mang khúc mắc trong lòng sao?”

Mộ Dục nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Thân phận của Yến Kiệu tôn quý, tu vi cũng cao, tuy đôi khi hơi được nuông chiều kiêu căng thái quá một chút, nhưng cũng không mất đáng yêu, ta đương nhiên thích hắn. Chỉ là, so với tính mạng tu vi, chút tình cảm nhỏ bé này lại là thứ không đáng nhắc nhất.”

Lương Ngộ không nhận lời ngay.

Cúi đầu suy nghĩ một lát, rất nhanh, y giương mắt cười nói: “Vậy thì mau lên đi, ta rất bận, tốc chiến tốc thắng.”

Chống tay lên vai Mộ Dục, y hơi dùng sức, quay cuồng một cái, chỉ trong khoảnh khắc, vị trí trên dưới của hai người đã điên đảo.

Lương Ngộ cưỡi trên eo Mộ Dục, rũ mắt nhìn xuống gương mặt này, khóe miệng hơi giương lên: “Công chúa Kiều Kiều của ngươi chỉ được mười giây, ngươi thì sao?”