Chương 6: Làm quen một chút không?

Cuối tháng tám, mùa hè đã đến, nắng như đổ lửa, cái nóng nực của mùa hè quét qua mọi ngóc ngách trong trường, những đám mây trên trời như bị nắng thiêu đốt, tan biến mất.

Túc Trung còn có chút lương tâm, không có giống các trường học khác tháng đầu tiên đã khai giảng, năm nay để học sinh lớp 11 học sớm một tuần, nói rằng sợ mọi người đã chơi quên hết kiến thức trong kỳ nghỉ hè dài đằng đằng, quay lại học sớm chút để học sinh làm quen lại với môi trường học tập.

Lên lớp 11 sẽ chia lớp, Túc Trung cũng chia lớp dựa vào thành tích, vốn dĩ thành tích của Trần Tê và Dư Hiểu Đồng không hơn kém nhau là bao, nhưng ở học kỳ cuối cùng của lớp 10, Trần Tê liều mạng học tập, một ngày không phải làm bài tập thì sẽ đọc từ đơn.

Vì thế tỉ lệ điểm mấy bài kiểm tra cuối cùng tăng cao, xếp hạng lập tức vọt lên, từ thứ 91 vọt lên tới thứ 44, làm không ít giáo viên đều cực kỳ bất ngờ.

Đến cả mẹ Trần Tê hoài nghi cô có bị chập mạch chỗ nào không, đột nhiên trở nên chăm chỉ học tập như vậy.

Trần Tê nghiễm nhiên chen vào lớp A.

Dư Hiểu Đồng không học cùng lớp với cô, nhưng hai người không cắt đứt liên hệ, quan hệ vẫn rất tốt.

Ngày khai giảng, trường học còn chưa tổ chức dạy học, chỉ để các giáo viên làm quen với học sinh.

Không khí học tập trong lớp A cũng không nghiêm túc như Trần Tê tưởng tượng, mọi người vẫn thoải mái khi thả lỏng, vẫn nghiêm túc khi cần nghiêm túc.

Phá vỡ tưởng tượng của Trần Tê rằng lớp A đều là những con mọt sách

“Trần Tê, thầy Trần bảo cậu đến gặp thầy một lúc.”

Một nam sinh cao gầy đeo kính đi đến trước bàn Trần Tê.

Thầy Trần trong miệng nam sinh là chủ nhiệm lớp A, cũng là giáo viên dạy văn của lớp.

Thoạt nhìn thầy hơn 50 tuổi, tóc tương đối thưa, lại thích mặc áo sơ mi kẻ ô vuông, nhìn rất giống Đường Tăng vô dục vô cầu.

Tiết văn đầu tiên, Thầy Trần nói muốn chọn đại biểu môn văn, nhưng thầy không giống các giáo viên trước đây hỏi rằng có ai tự tiến cử không mà trực tiếp nhìn một vòng phòng học, ánh mắt dừng trên người Trần Tê.

Thầy không cho người ta từ chối chỉ thằng: “Đại biểu môn văn là em đi, Trần Tê.”

Khi đó Trần Tê ngẩn người, trì độn vài giây, không sợ chết hỏi: “Vì sao lại là em?”

Thầy Trần trầm mặc vài giây, vẻ mặt cao thâm khó lường, sau đó nói: “Bởi vì em cũng họ Trần, mấy trăm năm trước chúng ta cũng xem như là người một nhà, tóm lại là khá thân, đại biểu môn chọn em tôi sẽ yên tâm hơn.”

Trần Tê: “……”

Lớp im lặng một lúc, giây tiếp theo, mọi người không hẹn mà cùng cười phá lên.

Tiếng cười không ngớt.

Trần Tê còn phàn nàn với Dư Hiểu Đồng thật lâu, nhưng Dư Hiểu Đồng không an ủi cô, vì con nhóc này đã cười như sắp chết, lời nói cũng không thành câu.

Nghe thấy mấy lời này, Trần Tê phòng bị hỏi: “Tìm mình làm gì?”

Nam sinh đeo kính suy nghĩ: “Hình như thầy nói có vài bài tập muốn giao, kêu cậu qua lấy.”

Trần Tê buông cảnh giác, gật đầu, đứng dậy: “Ok.”

Vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải Dư Hiểu Đồng.

Dư Hiểu Đồng nhìn qua thật hưng phấn, mắt quét đến trên người Trần Tê, vội vàng chạy tới.

Dư Hiểu Đồng vẫn luôn che ngực thở gấp, hai tai ửng đỏ.

Trần Tê hỏi: “Làm sao vậy?”

Dư Hiểu Đồng cầm lấy cánh tay Trần Tê, kích động hét to: “Tê Tê, không ngờ trường chúng có một soái ca!!!”

“Ồ, lớp mấy?” Trần Tê hỏi lại.

“Hình như là lớp 12,” Dư Hiểu Đồng suy nghĩ vài giây, nói, “Nhưng anh ấy là học sinh chuyển trường, năm nay vừa đến.”

Trần Tê nghi ngờ mình nghe lầm, mắt mở to: “Lớp 12?”

“Đúng vậy.”

“Cuối cấp chuyển trường không phải quá muộn sao, dũng cảm thật.” Trần Tê bội phục nói.

Dư Hiểu Đồng nói: “Ây ya lo nhiều vậy làm gì, đẹp là có thể tha thứ hết.”

“Mày gặp anh ấy rồi à?”

“Gặp rồi nhưng chỉ thấy góc nghiêng từ xa thôi,” Dư Hiểu Đồng lại che ngực lần nữa, nói, “Thật sự rất đẹp.”

Trần Tê không tàn nhẫn dội một gáo nước lạnh: “Lỡ như người ta có bạn gái rồi thì sao? Mày tốt nhất nên bình thường chút đi, tém lại nhé em yêu.”

“……” Dư Hiểu Đồng xụ mặt, “Mày nói có lý.”

“Ơ, mày muốn đi đâu?”

Bị Dư Hiểu Đồng hỏi vậy, Trần Tê mới nhớ tới việc chính, vội vàng cất bước: “Thầy Trần bảo tao đi lấy bài tập, không nói nữa, tao đi tìm thầy đây.”

“Okeee.”



Đến chỗ thầy Trần lấy bài tập xong, Trần Tê chậm rãi trở về.

Khu cho giáo viên chỗ thầy Trần đã cũ, phòng học ở tầng này cơ bản không có học sinh, thi thoảng có vài học sinh đi ngang qua để đến nhà ăn.

Từ đây nhìn ra đi có thể thấy một góc cây xanh xếp thành bóng râm, những chiếc lá xanhbiếc uốn cong nhẹ, bên kia có rất nhiều người, có chơi bóng, có kết bạn nói chuyện phiếm, có đọc sách.

Không khí vốn oi bức nóng nực, cho đến khi một làn gió thổi qua, mát mẻ, như có một ma lực khiến con người ta thoải mái.

Trời xanh thẳm.

Bây giờ là 11 giờ trưa, vài hạt nắng rơi trên tầng một, như phủ thêm một lớp kính, đẹp khôn tả.

Giống như… Cảnh nam nữ chính gặp nhau trong phim vậy, đẹp đẽ, thu hút.

Tâm trạng Trần Tê rất tốt, cô lấy một đôi tai nghe Bluetooth từ trong túi, đeo vào tai, sau đó thuần thục mở playlist, tùy tiện chọn một bài hát, cũng không nhìn thấy tên.

Nhưng khi khúc nhạc dạo vang lên, Trần Tê hơi giật mình.

Cô nhìn lại tên bài: Khi anh đến.

“……” Trần Tê sững sờ một lúc, coi như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Cô vốn nên chuyển bài hát tiếp theo, nhưng ma xui quỷ khiến như nào lại không chuyển.

Trần Tê tiếp tục đi về phía trước, bỗng nghe được phía sau như có người gọi cô.

Âm thanh trong tai nghe Trần Tê mở rất lớn nhưng vẫn nghe rõ ràng giọng nói mơ hồ kia.

Cô cảm thấy giọng nói đó có chút quen.

Trần Tê dừng bước, xoay người.

Đột nhiên chạm phải một đôi mắt cực kỳ đẹp, có chút vắng lặng.

Là… cậu?

Trần Tê ngây ngốc nhìn người trước măt, như đã quên hít thở.

Cô nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ trong l*иg ngực.

Hai người mặt đối mặt, ánh mắt từ từ chạm nhau.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tai nghe vừa lúc phát đến lời ca quen thuộc:

—— Em chưa từng tin tưởng như vậy, xác định đến thế, ai sẽ là số mệnh của em.

—— Cho đến khi vầng sáng của anh buông xuống màn đêm nơi em.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Trần Tê thấy mình quay về mùa hè năm lớp 10.

Cửa hàng bán đồ ăn sáng, đường ngô đồng, câu hát, còn có…cậu ấy.

Trần Tê cảm thấy cảnh này như rất quen thuộc, từ rất lâu rất lâu rồi, cô cũng quên mất đã bao nhiêu ngày trôi qua, cũng đã quên mất nó xảy ra từ khi nào.

Chỉ mơ hồ nhớ ngày đó trên đường ngô đồng, không một gợn mây, ánh mặt trời rực rỡ như vậy, cây xanh xếp thành bóng râm, gió xen lẫn hơi nóng, thiếu niên tràn đầy năng lượng, đôi mắt trong veo sáng ngời.

Tai nghe cũng tình cờ phát bài hát này.

Trước hôm nay, Trần Tê cho rằng bản thân đã sớm quên đi người tên Giang Diễn Nhất.

Khi nghe đến trường Nam Lập, cô sẽ không nhớ tới cậu.

Nghe thấy có người họ Giang, cô cũng sẽ không nhớ tới cậu.

Khi viết nhật ký, dần dần cô cũng không còn ghi những điều có lên quan đến Giang Diễn Nhất.

Những hồi ức đó rơi vào xa mạc quên lãng, những điều khắc cốt ghi tâm như chưa từng xảy ra, từng cảm xúc cũng dần mơ hồ theo thời gian.

Ngay đến Dư Hiểu Đồng cũng nghĩ rằng cô đã hoàn toàn buông được. Nhưng chỉ Trần Tê mới biết, cô không quên.

Cô sẽ viết tên cậu trên cửa kính đọng sương, không chỉ một lần.

Chiếc áo khoác đó, cô vẫn là giữ gìn, không vứt.

Mỗi khi cô đi qua đường ngô đồng, cô vẫn tìm kiếm bóng hình kia trong vô thức.

“Chợt có cố nhân qua trong lòng, quay đầu núi sông đã là mùa thu.

Nếu có thể cùng xối tuyết, cuộc đời này cũng coi như đầu bạc đi cùng người.” (*)

Một ngày cô nhìn thấy hai câu thơ này, cô rất thích, lại bỗng nghĩ tới một người.

Một người, cô không nên nhớ, cũng là cố nhân.

Trần Tê nghĩ, bản thân chỉ là loại ba phút ấm đầu, một ngày nào sẽ trở lại đó sinh hoạt bình thường.

Nhưng ngày hôm nay cô nghĩ thông suốt, ngày mai lại không, lặp đi lặp lại, buồn đến vô tận..

245 ngày.

Trần Tê cũng kinh ngạc mình có thể nhớ rõ số ngày hai người chưa gặp nhau như

Khoảnh khắc gặp lại sau 245 ngày, Trần Tê bỗng hiểu ra câu hát.

—— Hóa ra tất cả những điều quá khứ, chỉ làm nền để khơi mào cho buổi bình minh.

245 ngày chia xa, để cho ngày bọn họ gặp lại càng thêm lãng mạn, càng khắc cốt minh tâm.

Cô chợt tin vào một câu châm ngôn cũ: Nhớ mãi không quên, ắt có hồi đáp.

Đường ngô đồng năm ấy, giữa mùa hè tàn khốc, dưới cái nắng ấm áp mùa đông, hết thảy như lãng mạn đến tột đỉnh.



Bóng người trên hành lang bị ánh sáng kéo thành một đường dài.

Vì quá mức yên lặng, âm thanh ồn ào yếu ớt dưới lầu cũng vọng lên.

Giang Diễn Nhất đột nhiên mở miệng, giọng nói vẫn như buổi tối nọ, lạnh nhạt, cũng rất trầm: “Giang Diễn Nhất.”

Trái tim đập chệch một nhịp.

Trần Tê ngước mắt, hai tay nắm chặt, đè xuống trái tim đang nhảy nhót, nói: “Trần Tê.”

Ngay sau đó, cô nghe đối phương nói: “Làm quen một chút không?”

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, góc nhìn nam chính sẽ đặt ở phiên ngoại.

~ Hoàn chính văn ~