Chương 6

Hành khách ở khoang doanh nhân không nhiều lắm, chỗ ngồi bên cạnh Kiều Dư Minh vốn trống không, Đường Dặc ngồi ở gần vị trí đường đi, liền việc nói chuyện trao đổi chỗ ngồi đều không cần nữa, tay anh chống cằm, chuyên tâm mà nhìn Kiều Dư Minh đem ba lô trên hai vai để xuống phía dưới chân bàn đạp, cột kỹ đai an toàn, điều chỉnh đến một cái tư thế thoải mái, nửa người dựa vào trên ghế.

“Tôi thấy tin nhắn của anh rồi, còn tưởng rằng anh Đường đây không nghĩ đem ảnh chụp mang cho tôi, cố ý sắp xếp đi công tác.”

“Vậy thì không phải hôm nay gặp anh đúng lúc sao,” anh nhìn Kiều Dư Minh, cái sườn mặt này và hình dáng chân dung trên WeChat chậm rãi trùng lặp, vốn dĩ cũng đã ghi tạc bộ dáng ấy trong lòng, giờ phút này gần ngay trước mắt, càng làm cho lòng người lay động, Đường Dặc giấu đầu lòi đuôi mà nắm lấy đôi tay, đè nén cảm giác muốn đυ.ng vào Kiều Dư Minh xuống, “Không phải nói rồi sao, đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi tôi Đường Dặc là được rồi.”

“Được thôi, Đường Dặc.”

“Ai.”

Đường Dặc chủ động đáp ứng lại vô cùng sảng khoái, Kiều Dư Minh đoán trước không ra, một lát sau nhìn anh ấy cười đến đôi mắt đều nheo lại, không tự giác cũng lộ ra ý cười.

Tới thăm hỏi không cần đến gần, Đường Dặc vẫy vẫy tay, chỉ cần hai ly nước ấm, sau đó lại đem ly nước bưng cho Kiều Dư Minh, động tác tự nhiên liền mạch lưu loát. Đường Dặc nhớ tới cảnh tượng xảy ra vài phút trước ở đại sảnh, nhịn không được trêu ghẹo nói: “Nhân khí anh thật cao, nhiều cô gái vây quanh anh thật đấy.”

“Vào thời điểm mấy năm trước, cả cabin đều là người vây quanh nhìn tôi,” Kiều Dư Minh bưng ly nước lên, miệng nhấp một cái nhỏ, “Hiện tại càng tốt, còn có thể cùng anh tâm sự.”

“Nhiều người vây quanh anh như vậy làm gì?”

“Không biết, họ xem tôi ăn cơm như thế nào, uống nước như thế nào, cùng ai nói chuyện, cùng ai đã nhắn tin WeChat, cùng ai yêu đương.”

Đường Dặc nhớ tới ánh mắt do dự của Kiều kiều Dư Minh ở hành lang, đại khái hôm nay là anh gặp may mắn, không có gặp được fans cuồng nhiệt, mới có thể có cơ hội cận thủy lâu đài( Thành ngữ “cận thủy lâu đài” nghĩa đen chỉ việc có lợi thế về cự ly nên giành trước đạt đc cái muốn có, nói rộng ra là chỉ có đc sự ưu tiên, ưu đãi về một mặt nào đó). Anh bắt khuỷu tay chống ở trên bàn nhỏ đặt giữa hai người, cách Kiều Dư Minh càng gần, Đường Dặc đè thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi Kiều Dư Minh: “Vậy nếu bọn họ thấy tôi, còn không phải là vừa lúc sao.”

Kiều Dư Minh trong nháy mắt kia biểu tình thú vị lại mới lạ, mang theo mơ hồ khó hiểu cùng nghi hoặc, nhưng trong giây lát lại biến mất không thấy. Khóe miệng anh hơi hơi giương lên, lại thay bằng vẻ mặt không cam lòng yếu thế, đắc ý, “Sao lại nói vậy được, anh lại không có cùng tôi yêu đương, không tính vừa lúc.”

Đường Dặc nhìn anh, thế nhưng lập tức cũng không biết phải nói cái gì.

“Tiểu Kiều, anh thật sự rất có ý tứ.”

“Cảm ơn anh, anh Đường.”

Máy bay sắp cất cánh, khi Đường Dặc kiểm tra thấy chưa cột kỹ đai an toàn, không thừa thời gian nữa, Đường Dặc bị coi như cá lọt lưới giáo dục một phen, lúc sau Đường Dặc quay đầu nhìn về phía Kiều Dư Minh, người phía sau đã dựa vào đầu gối nhắm mắt ngủ rồi.

Trong lòng Đường Dặc rơi vào khoảng không, không nghĩ tới vài phút này liền cho anh cơ hội chạy trốn, Kiều Dư Minh thật là giảo hoạt.

Cơm trên máy bay anh ăn không quen, Đường Dặc tùy tiện ăn được mấy miếng, liền nghiêng người dựa trên ghế dựa đọc sách, cuốn sách vở dày cộp không đánh số trang, đã bị anh bực bội mà bỏ xuống. Anh để sát vào bên ngoài Kiều Dư Minh, anh đang ngủ đoan trang, lại đứng dậy nhìn trái nhìn phải, giống như bịt tai trộm chuông mà đỡ Kiều Dư Minh lại đây, làm anh dựa vào vai của chính mình.

Kiều Dư Minh đúng là không thích hợp với mùi hương quả chín ngọt nị như vậy, hôm nay nay dùng mùi hương sái thanh đạm mộc, như là hỗn hợp khí vị cuối mùa thu, hay chính là giống với hồng thấu thu diệp. Đường Dặc mang tâm tư nhỏ mà đến càng gần thêm chút, lúc này mới chú ý tới lông mi Kiều Dư Minh không an ổn mà chớp động.

Trên mạng đối với kỹ thuật diễn của anh nghi ngờ không phải tin đồn vô căn cứ, anh giả bộ ngủ đều sẽ lộ ra dấu vết. Đường Dặc không có lập tức chọc thủng anh, anh khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng chạm nhẹ một chút lên môi Kiều Dư Minh.

Kiều Dư Minh quả nhiên mở mắt, trong ánh mắt cảnh giác chợt lóe qua, nhìn đến biểu tình cười trộm của Đường Dặc lại biến thành vẻ mặt chẳng hề để ý.

“Tôi cho rằng anh rất thích bả vai của tôi, giả bộ ngủ đến nghiện rồi.”

Bộ dáng anh hoa ngôn xảo ngữ như vậy luôn làm Kiều Dư Minh không biết nên đáp lại như thế nào, mỗi lần đáp lại đều phải ngẫm nghĩ tự hỏi một lát, nghĩ ra một hai câu phản bác xảo diệu: “Tôi là đã đói bụng, ai bảo anh không cho tôi ăn chứ.” Kiều Dư Minh nói rõ xong, lại tựa lưng vào ghế ngồi giống vừa rồi, nhắm mắt lại.

“Chờ tới Tam Á, tôi sẽ mời anh ăn một chén ôm la phấn,” Đường Dặc đã lường trước Kiều Dư Minh cũng không phản cảm, lại vỗ về gương mặt anh, làm Kiều Dư Minh nhích lại gần, “Thức dậy sớm vậy thì dứt khoát ngủ thêm một lát đi.”

“Tôi ở trên máy bay thì lại không ngủ được.”

Anh không có giải thích nhiều, Đường Dặc nhớ tới phía trước anh bị những hành khách đó quấy rầy, đại khái cũng biết nguyên nhân.

“Đi qua Hải Nam sao?”

Thanh âm Kiều Dư Minh trầm thấp, từ bên tai truyền tới, Đường Dặc cảm thấy anh giống một con mèo nhỏ, phát ra âm thanh nói mê ngoan ngoãn. Anh đem gương mặt dán ở đỉnh đầu Kiều Dư Minh, dùng âm thanh chỉ có Kiều Dư Minh nghe được trả lời anh: “Đi qua, tôi đi qua rất nhiều địa phương.”

“Thật tốt,” anh thay đổi tư thế khác, gương mặt hướng tới sườn Đường Dặc, “Nơi nào thì chơi tốt nhất?”

Đường Dặc cũng nhắm hai mắt lại, tinh tế hồi tưởng.

“Thiểm Tây duyên an có một nơi, gọi là cam tuyền, nơi đó có một hẻm núi lớn tạo nên bởi mưa, bởi vì mấy trăm vạn năm động đất cùng mưa gió, cục đá ở đó đều giống như cuộn sóng vậy. Trên tảng đá còn có rêu xanh, có cát đá hồng, ánh sáng chiếu xuống dưới, đặc biệt xinh đẹp. Tôi chụp rất nhiều ảnh chụp, chờ trở về tìm cho anh xem.”

Đường Dặc cảm thấy chính mình miêu tả không thú vị, quay đầu mở mắt ra nhìn Kiều Dư Minh thấy anh vẫn là ghé vào trên vai mình. Đường Dặc chờ anh trả lời, hồi lâu sau cũng chỉ là nghe được một câu rất nhỏ “Ừm”.

Anh nghĩ nghĩ, lại tiếp tục hỏi: “ Anh đã đi Tân Cương bao giờ chưa? Đi dọc theo độc quốc lộ, vẫn luôn đi, có thể đi ngang qua cao nguyên, thảo nguyên, hồ bạch sa đẹp như lưu li” Kiều Dư Minh hô hấp vững vàng, giờ phút này anh như là thật sự ngủ rồi. Đường Dặc không biết anh có thể nghe được hay không, nghe không được cũng chẳng sao, ngược lại là miệng lưỡi trơn tu đáp lại anh, an tĩnh lại chân thành tha thiết nói, “Chính là đi một người quá cô đơn, nếu cùng anh đi cùng nhau nói chuyện, cảnh sắc sẽ càng đẹp hơn.”

Kiều Dư Minh rất ít khi có thể ở trong chuyến bay bình yên đi vào giấc ngủ, nghe Đường Dặc nói liên miên, thế nhưng thật sự lại buồn ngủ.

Anh thực thích nghe giọng Bắc Kinh bất cần đời của Đường Dặc, trong giọng nói ấy có cả cảm giác quý công tử phong lưu, lại giống như có chút mâu thuẫn chân thành, hơn nữa nhìn như không nghiêm túc, nói quá nhiều, tóm lại phải tốn chút thời gian, lựa vài câu thiệt tình chọn lọc mà nghe.

Kiều Dư Minh biết rõ Đường Dặc là nhân lúc mình đang ngủ thể hiện ra hảo cảm của anh ấy với mình, tựa như chính bản thân Kiều Dư Minh làm những chuyện như vậy đối với Đường Dặc. Nhưng mỗi một câu phía trước Kiều Dư Minh đều làm như lời nói vui đùa nghe chơi thôi, duy độc nghe lọt được những lời cuối cùng này, không chỉ có suy nghĩ đi theo anh đến những vùng quê diện tích rộng lớn cùng sơn cốc rực rỡ, còn hy vọng những gì Đường Dặc nói không phải là nói thuận miệng hay có lệ.

Anh ngả trên vai Đường Dặc, ý thức bị đánh bại phía trước, lặng lẽ đáp lại lời mời của anh ấy.