Chương 1

Xe đột ngột phanh gấp làm Kiều Dư Minh bừng tỉnh, ngoài ý muốn là trong lúc xe đi đường xóc nảy anh đã ngủ gật, thậm chí còn mơ một giấc mơ không tốt lắm, mồ hôi lạnh chảy đầy phía sau lưng và trên cổ. Mở mắt ra thấy ngoài cửa sổ xe đã là trung tâm thành phố Thiên Tân phồn hoa, cảnh vật đã làm cảnh tượng mông lung trong ác mộng quên hơn phân nửa.

“Tới rồi à?” Anh hỏi Ngô Hạo.

Ngô Hạo cũng mang vẻ mặt mới vừa tỉnh ngủ, anh ấy cầm lấy di động, mắt nhìn hướng dẫn, dựa vào ghế ngồi phía trước xoay người, “Còn chưa đâu, nhϊếp ảnh gia ngồi ở đây, thuận đường chờ để đón nó.”

Kiều Dư Minh lên tiếng, trên người anh còn dính nhớp mồ hôi, anh quay về phía sau xin chuyên viên trang điểm tờ khăn giấy, xoa xoa mồ hôi trên trán, túm vạt áo thun phía trước, phe phẩy cho mau khô.

Vào những ngày giữa tháng chín, thời tiết vẫn vô cùng nóng bức.

Xe dừng ở ga tàu hỏa giao lộ phía trước trong chốc lát, trên đường Ngô Hạo nhận được cuộc gọi từ Lý Lê, hỏi hành trình của mọi người tiến triển đến đâu rồi, để lại thời gian quay chụp cho buổi sáng không nhiều lắm, buổi chiều không cần chậm trễ hoạt động cho nhãn hiệu ở trung tâm Quốc Kim. Ngô Hạo nhìn dòng xe cộ chật như nêm cối trước mắt nhưng ngoài miệng vẫn nói hết thảy đều thuận lợi.

Kiều Dư Minh nhìn dáng vẻ nói dối của anh ta lại cảm thấy buồn cười, Ngô Hạo vốn là người thẹn thùng, khi mới vừa đi theo mình vẫn là một chàng trai rụt rè, thường xuyên bị chị đại Lý Lê hung hãn mắng đến khóc, thời gian mấy năm trôi qua, hiện tại đã thành người nói dối mà hợp tình hợp lý. Giới giải trí thật là nơi tốt để thay đổi con người.

“Bác tài, có thể lái nhanh lên không ạ, chờ một chút nữa là không còn kịp rồi.”

Tài xế cũng bất đắc dĩ, thở dài trả lời Ngô Hạo: “Không lái nhanh được, nếu không cháu đón người đó đến đây, chúng ta có thể trực tiếp quẹo trái từ con đường này.”

Kiều Dư Minh nhìn Ngô Hạo đang nhìn chính mình, sau đó lại cúi đầu gọi điện thoại, điện thoại được nhận, anh cùng người bên kia là “ anh Đường” nói chuyện như là đàn gảy tai trâu, bất đắc phải mở loa ngoài, trực tiếp cho anh ta nói chuyện cùng tài xế.

“Đúng vậy, tôi đi ra khỏi nhà ga rồi,” tiếng nói chuyện vang dội có lực ở đầu dây bên kia vang lên, còn mang theo khẩu âm Bắc Kinh vô cùng rõ ràng, “Đi hướng nam là có thể thấy xe của chú phải không?”

Bảo sao Ngô Hạo không thể giao tiếp rõ ràng với anh ta, Kiều Dư Minh ở Bắc Kinh đã hơn mười năm, cũng không thể chỉ đường đông tây nam bắc cho người khác được, huống chi là ở cái thành phố xa lạ này.

Tài xế đem nửa thân mình nhoài ra ngoài cửa sổ xe, đại khái là đang nói chuyện với người đầu kia điện thoại, duỗi cánh tay hướng phương xa vẫy vẫy. Tiếng người ồn ào ở xung quanh nhà ga dọc theo lúc mở cửa sổ xe ra truyền vào, kết hợp với mùi ở những quán ăn sáng ven đường, là hơi thở phố phường mang đầy mùi dầu mỡ.

Kiều Dư Minh nhíu nhíu mày, sáng sớm đã bị gọi dậy, anh đã rất bực mình, vốn định ngủ tiếp trong chốc lát, hiện tại lại bị tiếng điện thoại ồn ào làm cho không sao ngủ được.

Xe bị kẹt ở tận cùng bên trong đường, đi mười phút không đến, tài xế gân cổ lên hô một tiếng, cửa hông của xe thương vụ đi sau đột ngột bị mở ra, xuất hiện một chàng trai với vóc dáng cao ráo.

Nhϊếp ảnh gia so với suy nghĩ của Kiều Dư Minh trẻ hơn không ít, thoạt nhìn ước chừng trên dưới 30 tuổi, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai. Anh ta mặc một chiếc cao bồi màu lam bên trong áo sơ mi, nửa người dưới cũng là quần jean cùng màu, khoác ba lô trên vai, túi camera xách trên tay, anh ta còn đi một đôi ủng Martin cao ống. Kiều Dư Minh nhìn anh ta, hướng về phía anh ta gật gật đầu.

Vóc dáng anh ta rất cao, cầm mấy bao lớn bao nhỏ, động tác cả thân mình chui vào xe thương vụ có chút chật vật. Anh ta đóng cửa xe, ôm camera và ba lô vào trong ngực, lại đem ba lô trên hai vai ném vào giữa lối đi nhỏ của xe thương vụ, móc treo ba lô móc không cẩn thận rơi trên giày của Kiều Dư Minh. Người nọ ngẩng đầu, chào hỏi qua bằng mắt với Kiều Dư Minh liền không nói gì nữa, yên lặng mà đem ba lô dịch tới một sườn khác.

“ Anh Đường, tôi là Ngô hạo, thật ngại quá, làm phiền anh phải tự mình chạy tới đây,” nói chuyện xong, Ngô Hạo lại thay Kiều Dư Minh hoà giải, “Hành trình gần đây của Kiều Dư Minh quá nhiều, quá mệt mỏi, mong anh thứ lỗi cho.”

“Anh gọi tôi là Đường Dặc là được, là tôi làm phiền tới mọi người, không nghĩ rằng tới sớm như vậy, biết trước thì tôi đã tự mình đến sân rồi,” anh ta đem tay áo sơ mi xắn lên, cũng tháo ra một cái cúc áo, trên trán đã chảy ra không ít mồ hôi, “Thật nóng quá đi.” Đường Dặc cảm thán, lại lén lút đưa mắt nhìn Kiều Dư Minh.

Mấy năm nay bởi vì vài lần vòng ra hậu trường chiếu chụp, Đường Dặc đã trở thành nhϊếp ảnh gia đứng đầu mới gần đây, chẳng qua phong cách của anh ta chủ yếu thiên về chân thật tự nhiên, không đủ hoa lệ quý khí, trừ bỏ một bộ phận rất ít nghệ sĩ có xây dựng thẩm mỹ độc đáo, anh ta cũng không nổi tiếng lắm.

Đây là lần đầu tiên anh ta cùng nghệ sĩ như thế này hợp tác. Đường Dặc trước khi tới đã hỏi qua các nhϊếp ảnh gia khác từng cùng hợp tác với anh, còn biết Kiều Dư Minh xuất thân từ nhóm nhạc nam, thành danh từ khi còn niên thiếu, bất hạnh là lại xảy ra sự cố, chuyện tình cảm của anh lộ ra ánh sáng, đủ loại đả kích đè nén, độ nổi tiếng cứ thế mà giảm xuống. Lúc sau thì nhóm giải tán, fans vứt bỏ, Kiều Dư Minh tuy không đến mức đến không ai nhớ đến, nhưng cũng không bằng lúc trước, chỉ có thể diễn vai phụ ở một số phim truyền hình.

Đường Dặc nhìn người trước mắt này, Kiều Dư Minh đã khép mắt lại, dựa vào chính giữa xe để nghỉ ngơi. Anh thoạt nhìn cũng giống các nghệ sĩ khác, luôn là một bộ dáng mỏi mệt, lạnh nhạt chồng lên vẻ mặt đờ đẫn. Đường Dặc lại cúi đầu nhìn ảnh chụp được lưu trong di động, hình ảnh là Kiều Dư Minh dáng người cao ráo ăn mặc tây trang định sẵn, làm lộ rõ khuôn mặt tinh xảo, tỉ lệ ưu việt, chỉ là tất cả các ảnh đều là một vẻ mặt, biểu tình phần lớn là lạnh mặt, ngẫu nhiên thì cười một cái, cũng là nụ cười tiêu chuẩn của các thần tượng.

Không có ý tứ gì cả, Đường Dặc nghĩ thầm, hơn nữa trên tay Kiều Dư Minh mang một cái đồng hồ kim cương lấp lánh, so với trên rất nhiều các tấm biển quảng cáo không có gì khác nhau. Đường Dặc tự xưng là nhϊếp ảnh gia có phong cách, loại nghệ sĩ làm việc máy móc như dây chuyền sản xuất sản phẩm này giống các tác phẩm mà anh ta luôn khịt mũi coi thường.

Anh ta lại nghĩ tới người đại diện Lý Lê kia tới chỗ mình đưa ra yêu cầu, muốn đẹp trai, muốn khí chất, thoạt nhìn không dính khói lửa phàm tục. Đường Dặc quay đầu nhìn về phía Kiều Dư Minh, vẻ mặt anh đoan trang, có lẽ tự tùy tiện chụp Kiều Dư vài tấm là đều có thể nhẹ nhàng đạt yêu cầu của đoàn đội anh.

Kiều Dư Minh lớn lên vô cùng tuấn tú, trừ bỏ những ảnh chụp tồn lại trong di động này, Đường Dặc còn thấy được rất nhiều ảnh chụp trước đây của anh. Làm thần tượng mấy năm kia, anh là người bạn nhỏ tươi mới đẹp trai, nhưng Đường Dặc thấy thực chất lại là vẻ nhu nhược đáng thương, đối lập rõ ràng, đến lúc tuổi càng lớn hơn, khí chất u ám càng nhiều, cũng không còn nhiều sức sống như khi còn nhỏ. Đường Dặc cũng sửa lại đánh giá của bản thân dành cho anh, anh hiện tại như là pha lê, như những bông hoa đang đua nhau vươn ra.

Không có bộ dáng suy sụp của quý công tử kia, nếu là Đường Dặc nói, anh ta đại khái sẽ dừng lại mà đem bộ dáng này của anh phóng đại đến cực hạn. Anh ta sẽ cho anh mặc sơ mi trắng vào, kết hợp với quần rộng thùng thình, để anh ngồi trên bộ gia cụ làm bằng trúc bố trí trên ban công, bên cạnh còn có bồn cây cọ nhô cao.

Anh sẽ chỉ dẫn cho Kiều Dư Minh, phim ảnh đổi thành phim nhựa, lỗi sẽ bị lộ ra thật sự rõ ràng, cặp kia đẹp kia của anh xuyên thấu qua màn sương màu trắng, nhìn màn ảnh của chính mình.

U buồn, xinh đẹp, hư vô, mỹ lệ đến mức như vô thực. Như vậy mới là những suy nghĩ của Đường Dặc về hình ảnh của Kiều Dư Minh.

Ngón tay anh ta ấn không ngừng ở trên màn hình di động, hoàn chỉnh chỉnh sửa xong, lại không thể không đối mặt với hiện thực là yêu cầu nông cạn của đoàn đội thương nghiệp của Kiều Dư Minh. Sa vào trong ảo tầm hai mươi phút, khi Đường Dặc phục hồi lại tinh thần, đoàn xe vừa lúc đã đến nơi.