Chương 52

Edit: _Panda_

Khang Tư Cảnh vô cùng ngạc nhiên, rơi xuống chỗ cao như vậy khể thể nào còn sống được, vì sao anh vừa mởi mắt lại quay về trong phòng ở nhà cũ Khang gia?

Khang Tư Cảnh nhìn mọi thứ trước mắt, thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ mình bị ảo giác.

"Tùng tùng tùng."

Một trận tiếng đập cửa dồn dập kéo suy nghĩ của anh về, Khang Tư Cảnh thu lại nghi ngờ vừa nãy rồi mở cửa, thấy người mẹ Lưu Tâm Lan của anh đứng ở cửa, nhưng mà nhìn người mẹ trước mặt, cho dù người vũng vàng như Khang Tư Cảnh cũng không khỏi kinh ngạc.

Lúc anh rời đi thì cha mẹ đều đã mất, anh còn nhớ rõ bộ dáng lúc rời đi của mẹ, tóc trắng xóa mặt đầy nếp nhăn, nhưng mà bây giờ, người mẹ đã xa cách nhiều năm không những đứng sờ sờ trước mặt anh, hơn nữa rõ ràng trẻ hơn nhiều.

Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lưu Tâm Lan bị ánh mắt này của anh dọa sợ, bà vỗ lên vai anh một cái, sẵng giọng, "Ngủ đến mức bị chóng váng sao? Vì sao lại nhìn mẹ với cái ánh mắt như vậy?" Lưu Tâm Lan cũng không biến sự khác thường của Khang Tư Cảnh thành một việc lớn, hết sức phấn khởi đưa một bưu phẩm văn kiện ở phía sau rồi nói: "Đây là bưu phẩm được gửi từ nước Mỹ, đơn xin của con được thông qua, khai giảng học kỳ mới con có thể nhập học, chúc mừng con nhé, bé cưng của mẹ."

Khang Tư Cảnh nhìn văn kiện bà ấy đưa qua rất lâu không phản ứng lại, Lưu Tâm Lan thấy thế thì cười đến cả mắt cũng híp lại nói: "Ôi, đây là vui mừng đến mức hỏng rồi ư?" Bà nhét văn kiện vào tây anh rồi vỗ vỗ cai anh nói: "Được rồi, vào trong vui vẻ từ từ đi."

Lưu Tâm Lan đẩy mạnh anh vào phòng, khép cửa phòng lại giúp anh.

Khang Tư Cảnh cầm văn kiện trong tay rất lâu rồi mới hồi phục tinh thần lại, anh mở văn kiện ra, toàn bộ bên trong là tiếng Anh, anh nhìn sơ qua, quả nhiên là thư thống báo trúng tuyển được gửi từ nước Mỹ.

Thật là khó hiểu quá, anh đã tốt nghiệp nhiều năm rồi làm sao lại nhận được thư thông báo trúng tuyển? Nghĩ đến vừa mới thấy dung nhan của mẹ rõ ràng trẻ ra mấy chục tuổi, anh bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt chợt híp chặt, bước nhanh đến nhà vệ sinh.

Trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh có một cái gương, nhìn vào trong gương anh thấy rõ ràng mặt mình trẻ ra rất nhiều. Lúc anh rời đi đã gần năm mươi, nửa đời người, dung mạo sớm đã bắt đầu già nua, nhưng mà người trước mặt này làn da đầy đặn có độ đàn hồi, giữa mặt mày còn lộ ra kiệt ngạo của thiếu niên.

Dung mạo bỗng nhiên trẻ ra, còn có thư thông báo trúng tuyển kia rõ ràng có lẽ là lúc trước anh đọc nghiên cứu sinh mới có thể nhận được.

Khang Tư Cảnh vô cùng ngạc nhiên, rơi xuống chỗ cao như vậy khể thể nào còn sống được, vì sao anh vừa mở mắt lại quay về trong phòng ở nhà cũ Khang gia?

Khang Tư Cảnh nhìn mọi thứ trước mắt, thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ mình bị ảo giác.

"Tùng tùng tùng."

Một trận tiếng đập cửa dồn dập kéo suy nghĩ của anh về, Khang Tư Cảnh thu lại nghi ngờ vừa nãy rồi mở cửa, thấy người mẹ Lưu Tâm Lan của anh đứng ở cửa, nhưng mà nhìn người mẹ trước mặt, cho dù người vững vàng như Khang Tư Cảnh cũng không khỏi kinh ngạc.

Lúc anh rời đi thì cha mẹ đều đã mất, anh còn nhớ rõ bộ dáng lúc rời đi của mẹ, tóc trắng xóa mặt đầy nếp nhăn, nhưng mà bây giờ, người mẹ đã xa cách nhiều năm không những đứng sờ sờ trước mặt anh, hơn nữa rõ ràng trẻ hơn nhiều.

Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lưu Tâm Lan bị ánh mắt này của anh dọa sợ, bà vỗ lên vai anh một cái, sẵng giọng, "Ngủ đến mức bị choáng váng sao? Vì sao lại nhìn mẹ với cái ánh mắt như vậy?" Lưu Tâm Lan cũng không biến sự khác thường của Khang Tư Cảnh thành một việc lớn, hết sức phấn khởi đưa một bưu phẩm văn kiện ở phía sau rồi nói: "Đây là bưu phẩm được gửi từ nước Mỹ, đơn xin của con được thông qua, khai giảng học kỳ mới con có thể nhập học, chúc mừng con nhé, bé cưng của mẹ."

Khang Tư Cảnh nhìn văn kiện bà ấy đưa qua rất lâu không phản ứng lại, Lưu Tâm Lan thấy thế thì cười đến cả mắt cũng híp lại nói: "Ôi, đây là vui mừng đến mức hỏng rồi ư?" Bà nhét văn kiện vào tay anh rồi vỗ vỗ vai anh nói: "Được rồi, vào trong vui vẻ từ từ đi."

Lưu Tâm Lan đẩy mạnh anh vào phòng, khép cửa phòng lại giúp anh.

Khang Tư Cảnh cầm văn kiện trong tay rất lâu rồi mới hồi phục tinh thần lại, anh mở văn kiện ra, toàn bộ bên trong là tiếng Anh, anh nhìn sơ qua, quả nhiên là thư thông báo trúng tuyển được gửi từ nước Mỹ.

Thật là khó hiểu quá, anh đã tốt nghiệp nhiều năm rồi làm sao lại nhận được thư thông báo trúng tuyển? Nghĩ đến vừa mới thấy dung nhan của mẹ rõ ràng trẻ ra mấy chục tuổi, anh bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt chợt híp chặt, bước nhanh đến nhà vệ sinh.

Trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh có một cái gương, nhìn vào trong gương anh thấy rõ ràng mặt mình trẻ ra rất nhiều. Lúc anh rời đi đã gần năm mươi, nửa đời người, dung mạo sớm đã bắt đầu già nua, nhưng mà người trước mặt này làn da đầy đặn có độ đàn hồi, giữa mặt mày còn lộ ra kiệt ngạo của thiếu niên.

Dung mạo bỗng nhiên trẻ ra, còn có thư thông báo trúng tuyển kia rõ ràng có lẽ là lúc trước anh đọc nghiên cứu sinh mới có thể nhận được.

Lý trí nói cho anh biết, mọi thứ trước mắt này không phải là anh nằm mơ, nhưng nếu không phải là mơ, vì sao sẽ xảy ra chuyện không thể tưởng tượng như vậy.

Anh nhảy xuống Sinh Tử Nhai rồi thì căn bản không thể cứu sống, tỉnh lại lại quay về ba mươi năm trước. Loại chuyện như là nằm mơ này vậy mà lại xảy giữa đời sống hiện thực, người luôn luôn tôn sùng chủ nghĩa duy vật như anh cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Nhưng mà anh thực sự đã quay về.

Hai tay anh chống hai bên gương, ánh mắt nhìn người bên trong, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên kia rất nhiều, cũng không biết trôi qua bao lâu, anh câu môi cười.

Anh nghĩ, chắc là ông trời thấy anh từng rất đau khổ, hoặc là nói khi còn sống anh chấp niệm quá sâu không cam lòng như vậy, cho nên sau đó nhận được cơ hội sống lại.

Ba mươi năm trước, anh còn trẻ, rất nhiều việc đều chưa kịp xảy ra. Hơn nữa anh có kinh nghiệm một đời, thế giới trước mắt đối với anh mà nói chính là một cơ hội tốt.

Chẳng hạn như, anh có thể đưa đế quốc thương nghiệp của anh lêи đỉиɦ cao nhất nhanh hơn, chẳng hạn như anh có thể chế tạo ra thêm mô hình máy bay hoàn mỹ . . . Đương nhiên những điều này không phải quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là, cuối cùng anh đã có cách buông được chấp niệm hoài phí nửa đời cũng không biến mất, người phụ nữ kia cho anh ngọt ngào lại khiến anh đau khổ. Bây giờ mọi thứ đều chưa bắt đầu, anh hoàn toàn có thể yêu cô trước khi người đàn ông khác biến cô thành của riêng.

Anh sống lại là vì hy vọng đến, ắt sẽ không tiếp tục trải qua đau khổ khi còn sống ở đời trước.

Anh nhìn thẳng vào gương, nụ cười dần sâu.

Lúc này dì Phương đã đến nhà anh, sau khi chấp nhận được sự thật rằng mình sống lại thì Khang Tư Cảnh đi xuống lầu ròi ra sân sau, nhà nhỏ kiểu Tây cho người giúp việc cách bên này không xa.

Cũng không biết có phải anh may mắn hay không, anh nhìn sang một cái là nhìn thấy dì Phương ngay, bà ấy đang ngồi xổm giặt đồ trước nhà nhỏ kiểu Tây, trước nhà nhỏ kiểu Tây xây một cái máng nước, là nơi những người giúp việc giặt đồ.

Khang Tư Cảnh để ý chân tường cách dì Phương không xa đặt một dãy hoa ngọc lan chưa kịp dời trồng vào đất. Bà nội mới qua đời chưa lâu, khi bà còn sống thích hoa ngọc lan nhất, ông nội định trồng thêm vài cây, hy vọng có thể giữ linh hồn của bà nội ở đây.

Khang Tư Cảnh nhìn một dãy hoa ngọc lan, ánh mắt dần sâu, lại nhìn dì Phương ngồi xổm bên cạnh máng nước, rõ ràng bà ấy nhìn thấy anh đã đến.

Khang Tư cảnh cúi đầu suy nghĩ một chút, không biết nhớ được cái gì đó, khóe miệng anh hơi câu lên.

"Dì Phương." Anh ngẩng đầu gọi một tiếng.

Dì Phương nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là anh, bà ấy đứng soạt dậy, hai tay chà sát lên tạp dề, cung kính nói: "Cậu chủ nhỏ có gì căn dặn sao?"

Lúc này, dì Phương mới vừa đến nhà anh, sau này cũng chưa thân quen với người nhà anh, vẫn cung kính và khách sáo với bọn họ như trước.

Khang Tư Cảnh lễ phép cười, anh vừa nói chuyện vừa đi qua: "Cháu lại đây hỏi dì một chút, ông nội . . ." Sau đó anh không chú ý giẫm lên một gốc cây hoa ngọc lan nhếch lên một cái rễ, bởi vì nguyên lý đòn bẩy, bị anh giẫm lên như vậy, thân cây kia lập tức bật lên, tiếp đó thì mất trọng tâm, mắt thấy thân cây thô chắc của cây hoa ngọc lan sẽ đánh lên người anh . . .

Dì Phương lập tức sợ hãi đến mức hô to một tiếng, không nghĩ ngợi gì mà đã vội chạy đến đẩy anh ra. Khoảnh khắc dì Phương đẩy ra, anh cong môi cười, anh chỉ biết dì Phương lương thiện sẽ không "thấy chết mà không cứu".

Mắt thấy thân cây kia sắp rơi xuống, mắt anh căng chặt, sau đó vội vàng kéo dì Phương lại, mặc dù thân cây kia đánh lên người dì Phương không đến mức gây ra hậu quả nghiêm trọng, bất quá thân cây thô ráp vẫn đánh lên cánh tay dì Phương một cái.

Dì Phương vừa mới giặt đồ, tay áo xắn lên, thân cây kia đánh lên da tay bà ấy, cánh tay của bà ấy lập tức nổi lên hai vết máu.

Cũng may ngoại trừ cánh tay dì Phương bị đánh ra thì cũng không có bị thương gì.

Khang Tư Cảnh nhăn chặt chân mày nhìn cánh tay chảy máu của bà ấy liền hơi áy náy, anh vịn tay bà ấy lên, vội nói với bà ấy: "Tay dì chảy máu rồi, cháu đưa dì vào xử lý một chút."

Dì Phương không cho rằng là đây là chuyện gì lớn, thậm chí còn hơi ngại, nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ, tôi chỉ cần ngăn máu chảy là được rồi." Trái lại bà ấy lo lắng nhìn ánh rồi nói: "Ngược lại là cậu, cậu có bị thương không?"

Khang Tư Cảnh sợ bà ấy lo lắng, liền cười nói với bà ấy: "Cháu không sao. Dì không cần khách sáo với cháu, cháu đưa dì vào cầm miệng vết thương."

Dì Phương đang muốn uyển chuyển từ chối, thì thấy vài người vừa đi vào từ cửa sân sau, là ba mẹ Khang Tư cảnh và ông cụ Khang, không nghĩ rằng tiếng động đằng sau đều quấy rầy bọn họ.

Lưu Tâm Lan thấy cánh tay dì Phương chảy máu cũng hoảng sợ, vội ân cần hỏi: "Sao lại thế này?"

Khang Tư Cảnh tóm tắt lại chuyện vừa mới xảy ra một lần, sau đó lại nói với dì Phương: "Dì Phương không cần khách sáo với cháu, dì mau vào nhà đi."

"Vậy làm sao . . ."

Khang Tư Cảnh không đợi bà ấy từ chối đã trực tiếp đỡ bà ấy vào phòng. Anh tìm hộp y tế giúp bà ấy xử lý miệng vết thương, miệng vết thương cũng không quá sâu, bôi thuốc kháng sinh vài ngày là có thể lành rồi.

Khang Tư Cảnh vừa giúp bà ấy xử lý miệng vết thương vừa nói: "Vừa nãy thật sự nguy hiểm quá, nếu không phải dì Phương đi lên đẩy cháu một cái, cháu sợ thân cây sẽ rơi xuống rồi, một thân cây lớn như vậy đập lên người cháu, không chết thì cũng sẽ tàn phế."

Sau khi Lưu Tâm Lan nghe xong không khỏi nghĩ lại mà sợ, nói: "Được rồi được rồi, mọi người cũng không chuyện có gì." Nói xong lại không quên quở trách anh: "Cậu cũng không để ý gì cả, cũng trách người làm vườn kia, đã vài ngày rồi còn chưa trồng cây xuống." Nói xong lại nói với dì Phương: "Nhưng thật may mắn là có cô ở đó, cô cũng tốt bụng, nhảy qua cứu nó, nếu đập lên người cô thì phải làm sao bây giờ?"

Dì Phương được Khang gia cảm kích nên ngại ngùng lắm, vội vàng nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì to tát, mọi người xem không phải bây giờ tôi vẫn tốt sao?"

Lưu Tâm Lan sẵng giọng: "May mắn không có chuyện gì lớn, lỡ như cô vì cứu Tư Cảnh mà xảy ra mệnh hệ gì, e là nhà chúng tôi phải áy náy cả đời."

"Đúng vậy dì Phương." Khang Tư Cảnh nói tiếp: "Tuy rằng dì chỉ bị thương nhỏ, nhưng mặc dù nói thế nào, hôm nay dì cũng đã cứu cháu, dì Phương có gì cần cháu giúp thù cứ nói cho cháu biết, cháu có thể giúp dì thì nhất định sẽ giúp."

Dì Phương vội vàng khách sáo nói: "Tôi không có gì cần giúp cả, mọi người cũng không cần như vậy, thật sự không có chuyện gì lớn."

Khang Tư Cảnh cúi đầu suy nghĩ một chút, dường như nghĩ ra cái gì, anh vội ngẩng đầu nói với bà ấy: "Cháu biết dì Phương có một cô con gái đúng không? Lần trước cháu nghe dì Phương gọi điện cho em ấy."

Dì Phương không biết vì sao bỗng nhiên nhắc đến cái này, chẳng qua nói đến con gái, biểu cảm trên mặt bà ấy lập tức trở nên yêu thương, đứng lên: "Quả là có một cô con gái."

Khang Tư Cảnh nói tiếp: "Dì Phương làm việc ở đây, có lẽ không yên tâm nhất chính là con gái. Hay là thế này, dì Phương đón em ấy sang đây, cháu tìm cách làm hộ khẩu cho em ấy để em ấy đến trường bên cạnh, em ấy ở cùng dì, hoặc là chúng ta cũng có thể sắp xếp một phòng cho em ấy."

Dì Phương nghe như vậy thì ngẩn người: "Vậy . . . Vậy làm sao được? Làm phiền mọi người quá!"

Tuy nói như vậy, nhưng rõ ràng bà ấy rung động. Có lẽ Khang Tư Cảnh biết con gái là điểm yếu của bà ấy, anh cười nói: "Không phiền ạ."

Lưu Tâm Lan nói: "Tư Cảnh nói đúng, cô đón con gái qua đây đi, tôi nghe nói cô đã ly hôn rồi à? Con gái ở một mình không có ai chăm sóc quả thực rất tội nghiệp, đón con bé qua đây thì mỗi ngày cô có thể nhìn thấy con bé. Cô cũng không cần khách sáo với chúng tôi, cô đã cứu Tư Cảnh nhà tôi, đây chính là việc chúng tôi phải làm."

Khang Tư Cảnh nhìn thoáng qua Lưu Tâm Lan, cười thầm trong lòng, quả nhiên thật tốt khi có một bà mẹ là thần trợ công.

Mặc dù dì Phương cảm động nhưng vẫn còn do dự, Khang Tư Cảnh không ngừng cố gắng nói: "Dì Phương đồng ý với cháu đi, nếu không lòng cháu sẽ vẫn áy náy."

Dì Phương suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Vậy được rồi, chẳng qua đứa bé rất bướng bỉnh, tôi sợ con bé được đón qua đây sẽ xung đột với các vị."

Anh còn không hiểu người phụ nữ kia sao, cô bướng bỉnh nhưng sẽ không bướng bỉnh ra bên ngoài. Bên ngoài cô luôn khôn ngoan, đáng yêu, rất được lòng người, cho nên anh sẽ không lo lắng. Chẳng qua vì an ủi dì Phương nên anh vẫn nói: "Dì Phương nói quá nghiêm trọng rồi, sau khi em ấy về đây ngược lại chúng cháu còn phải chăm sóc em ấy tốt, làm sao lại có xung đột với không xung đột gì."

Dì Phương nghe vậy thì mới yên tâm, ngại ngùng nói: "Vậy làm phiền mọi người rồi."

Có lẽ dì Phương cũng nóng lòng nhớ con gái, sau khi bọn họ nói tốt với bà ấy thì bà ấy liền liên lạc con gái, cũng xin nhờ người quen đưa cô lên Kinh Thị bằng tàu lửa.

Vài ngày sau, Khang Tư Cảnh chợt nghe dì Phương nói cô đến đây, tuy rằng kiếp trước đã làm vợ chồng với cô nhiều năm nhưng mà giờ phút này biết cô sắp đến thì anh lại không kiềm chế không được kích động.

Bây giờ anh đã hai mươi tuổi, lớn hơn cô tám tuổi, như vậy cô đang mang bộ dáng mười hai tuổi, ừ, vẫn là một cô bé nhỏ nhỉ.

Ở tuổi này, cô vẫn chưa quen biết Bạch Húc Nghiêu, cũng vẫn chưa phát triển tình cảm, đón cô qua đây thì có thể tránh bọn họ gặp nhau, tự nhiên có thể ngăn bọn họ yêu nhau, có lẽ đời này bọn họ ngay cả quen biết nhau cũng sẽ không có cơ hội. Chỉ cần không có người đàn ông Bạch Húc Nghiêu này xen vào trước thì anh có thể trở thành người đàn ông bước vào đầu tiên. Không cầu mong xa xỉ rằng cô có thể yêu anh thì anh có thể đảm bảo cô sẽ không chống lại anh giống như kiếp trước nữa, như vậy cả đời này cô có thể làm vợ tốt của anh, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, cô sẽ không bởi vì không thể ở cùng với người yêu mà suy nghĩ ưu sầu dẫn đến bệnh nặng, anh cũng sẽ không trải nghiệm nỗi đau đυ.c khoét xương tủy do cầu mà không được.

Thế này . . . Thật sự vô cùng tốt.

Vài ngày nữa là Phương Tình đến, hôm cô đến thì Khang tư Cảnh đề nghị dì Phương để anh đi đón cô, dì Phương cũng không không biết xấu hổ, nói thẳng không muốn làm phiền anh, Khang Tư Cảnh thuận tiện nói: "Không có gì phiền cả, dì Phương có nhiều công việc như thì cứ làm trước đi, bây giờ cháu xuất ngũ về nhà rồi, trường học cũng chưa khai giảng, xem như là nghỉ xả hơi, cháu không có việc gì làm nên đi đón em ấy một chút cũng không trễ gì cả, huống chi cháu cũng thuận tiện có xe."

Có lẽ dì Phương cảm thấy anh nói rất có lý, cuối cùng cũng đồng ý, sợ anh không biết Phương Tình, còn đặc biệt đưa hình của cô cho anh.

Chắc hình này được chụp không lâu, bà ấy và Phương Tình đứng chung với nhau, dáng người còn chưa cao bằng dì Phương, trên mặt mang nét phúng phính của trẻ em, cô chưa thành thục, gợi cảm và mê người như sau này, lại lộ ra vẻ đáng yêu của một cô bé.

Có lẽ dì Phương không biết, anh hiểu rõ cô hơn người khác, cho dù bây giờ cô biến thành em bé nhỏ thì e là anh cũng có thể nhận ra được.

Khan Tư Cảnh cất hình cẩn thận, lái xe ra nhà ga.

Vốn tưởng là nhà ga có nhiều người, anh sợ mất một thời gian mới có thể tìm được cô, lại không ngờ rằng xe vừa mới chạy đến nhà ga đã nhìn thấy cô đứng ở cửa.

Cô đứng ở đầu đường, trên người mặc một cái áo ngắn tay bằng vải cotton nguyên chất và một cái quần jean bảy phân. Mái tóc dài của cô được buộc lại thành đuôi ngựa, trông có sức sống và hoạt bát. Cô bé mười hai tuổi vẫn chưa phát triển, cơ thể còn mũm mĩm, khuôn mặt cũng mũm mĩm.

Thật sự vẫn còn là một cô bé.

Khang Tư Cảnh tìm một chỗ để đỗ xe, anh đi đến bên cạnh cô, hơi cúi mình hỏi cô: "Em là Phương Tình?"

Cô bé đang nhìn xung quanh, đợi mẹ cô đến đón thì bỗng nhiên có người xuất hiện trước mặt nên ngẩn người. Mẹ nói với cô rằng bên ngoài có rất nhiều chú xấu xa và anh trai hư hỏng, dặn cô không được tùy tiện tin tưởng người khác, nhưng mà bộ dáng anh trai trước mặt này trông rất tốt, không giống như người xấu.

Cô gái nhỏ đang ở tuổi trưởng thành nên rất dễ ngại ngùng, mặt đỏ lên, lờ mờ gật đầu.

Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt to chớp chớp, thật là đáng yêu khiến anh muốn xoa bóp khuôn mặt của cô.

"Là mẹ em bảo anh đến đón em, anh đưa em về được không?"

Cô bé sững sờ nhìn anh, dường như cô hơi rối rắm, sau đó cắn chặt môi lùi về sau từng bước.

Ừ, có lòng đề phòng với người lạ, cô gái nhỏ rất thông minh, anh rất hài lòng.

Khang Tư Cảnh cười, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho dì Phương , lại nói rõ một chút tình hình với cô, sau đó đưa điện thoại cho cô, cô sợ hãi nhận, không biết dì Phương ở đầu kia nói gì với cô mà cô gật đầu cười, nói chuyện điện thoại xong thì khôn khéo đưa điện thoại cho anh.

"Tin anh chứ?" Anh hỏi cô.

Cô mở to mắt nhìn anh, gật đầu.

Khang Tư cảnh kéo hành lý cô đặt vào cốp xe, lại săn sóc đưa cô lên xe, sau đó giúp cô mang đai an toàn. Lúc anh cúi người giúp cô mang đai an toàn thì phát hiện mặt cô đỏ bừng lên.

Thật là một cô bé dễ thẹn thùng, đáng yêu thế này, mềm mại dễ thương thế này, căn bản không thể nào liên tưởng cô của bây giờ với người phụ nữ đáng ghét luôn đối xử thờ ơ với anh ở kiếp trước!

Chẳng qua cô gái nhỏ hình như rất sợ anh, anh lại không quái lạ. Bây giờ anh còn chưa hùng mạnh như vài năm sau, không biết vì sao cô vẫn dè dặt với anh.

Vì trấn an cô, anh cười nói với cô: "Anh tên là Khang Tư Cảnh, em có thể gọi anh là anh Tư Cảnh."

Dường như cô hơi căng thẳng, hai tay vặn xoắn góc áo. Một lúc sau, cô mới gật đầu nói: "Được ạ."

Khang Tư Cảnh cời bất đắc dĩ: "Em gọi thử xem."

"Hả?" Khuôn mặt cô lại đỏ, cúi đầu xuống. Rất lâu sau, có một tiếng nhỏ như muỗi từ từ nói: "Anh Tư Cảnh."

Giọng nói êm ái, dễ thương, vẫn lộ ra ngây thơ của trẻ nhỏ, một tiếng "anh Tư Cảnh" thật sự làm tim anh phải tan chảy.

Sau khi Khang Tư Cảnh đón cô đi thì bắt đầu giúp cô chuẩn bị hộ khẩu, có ảnh hưởng của Khang gia, hộ khẩu của cô làm rất nhanh, liên hệ trường học dễ như ăn sáng. Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, dì Phương liên tục cảm ơn anh.

Bây giờ vẫn là mùa hè, anh cũng có nhiều thời gian bên cô, vì để cô gái nhỏ thân quen với anh, anh liền mang cô đi dạo chơi khắp chốn Kinh Thị, mang cô đi mọi công viên giải trí, mua đủ món ngon cho cô, còn thắng một đống lớn thú nhồi bông cho cô, quả thực cô vô cùng vui vẻ.

Lúc đầu còn hơi thận trọng với anh, từ từ thì thân quen, bắt đầu đuổi theo phía sau anh gọi "anh Tư Cảnh, anh Tư Cảnh".

Quả thực Khang Tư Cảnh đã yêu chết cảm giác được cô đuổi theo và ỷ lại.

Nhưng mà thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi, chẳng mấy chốc sẽ đến ngày khai giảng. Thực ra Khang Tư Cảnh dứt khoát nghĩ không đi nơi xa như vậy để học nghiên cứu, tìm một trường đại học tốt nhất trong nước cũng được. Nhưng mà anh có lý tưởng của bản thân , anh biết rõ trường học kia ở nước Mỹ có chất lượng cao hơn bất kỳ trường nào trong nước, nếu nhận được bằng tốt nghiệp của trường kia, về sau anh tiếp quản công ty cũng có sức thuyết phục.

Anh không chỉ muốn độc chiếm cô, anh cũng có dã tâm của mình, hơn nữa, chỉ có để bản thân hùng mạnh, xuất sắc đến mức không ai có thể đυ.ng được, anh mới có thể vô cùng tự tin trực tiếp biến cô thành của riêng.

Cho nên cần thiết đi du học, nhưng mà tưởng tượng đến việc anh và cô xa cách nhau thì anh liền cảm thấy khó chịu.

Chẳng qua cô gái nhỏ hình như còn khó chịu hơn anh. Vừa nghe anh muốn đi học ở xa, ánh mắt vốn sáng choang do vừa thấy anh đến lập tức ảm đạm lại, cô bĩu môi, mắt to chớp chớp, giọng điệu dường như lộ ra vài phần tội nghiệp hỏi anh: "Anh Tư Cảnh phải đi bao lâu?"

Anh thật sự chịu không nổi bộ dạng này của cô, vì sao lại mềm mại đáng yêu dễ thương như vậy chứ, thật muốn trực tiếp nuôi cô bên cạnh.

Để an ủi cô, anh sơ đầu cô, nói: "Sẽ không đi lâu, nghỉ đông anh sẽ quay về."

Nhưng mà cô gái nhỏ vẫn rất mất mát, bĩu miệng nói: "Phải đi lâu như vậy à. . ."

". . ."

Thật sự không ngờ rằng sẽ nghe được câu "nhớ anh" từ miệng cô như vậy. Phải biết rằng kiếp trước ngay cả một cái nhìn cô cũng không thèm cho anh, bây giờ lại ỷ lại vào anh như vậy, còn nói nhớ anh, lúc đó Khang Tư Cảnh muốn kích động biết bao.

Hơn nữa . . . Anh nghiêng đầu nhìn cô, mới phát hiện té ra cô gái nhỏ rũ đầu vậy mà khóc, cô khóc . . . Là bởi vì không nỡ rời xa anh nên mới khóc sao?

Khang Tư Cảnh thật sự hết sức kích động, nhưng mà thấy cô khóc chân tay anh lại luống cuống, anh lúng túng dùng dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi cho cô, giọng nói lo lắng an ủi cô: "Trước tiên em đừng khóc nữa, chẳng qua mấy tháng nữa chúng ta có thể gặp lại nhau."

Làm sao lại dễ mau nước mắt như vậy? Thì ra hồi nhỏ cô là một đứa bé mít ướt à, làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

Nhưng mà điều khiến Khang Tư Cảnh không ngờ hơn là, cô bé đang khóc lại bổ nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa nức nở sụt sùi nói với anh: "Em cứ không nỡ rời xa anh Tư Cảnh thôi! Anh Tư Cảnh đi rồi, sẽ không còn người đưa em đi chơi, cũng sẽ không còn người bắn súng tốt như anh Tư Cảnh vậy, có thể thắng nhiều búp bê cho em như vậy, cũng sẽ không có người kể câu chuyện chiến đấu kẻ địch giữa rừng mưa nhiệt đới thật hay."

Cô khóc thút tha thút thít, thật là trẻ con mà . . . Khang Tư Cảnh vô cùng bất đắc dĩ.

Cô chưa từng gần gũi với anh như vậy, cho nên được cô gái nhỏ ôm dạt dào, Khang Tư Cảnh cực kỳ vui mừng, chậm một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó anh sờ đầu cô an ủi nói: "Anh đi rồi em còn có thể quen biết được nhiều bạn bè mới."

Hy vọng cô có thể quen biết bạn bè mới rồi thì không phải cô đơn như vậy, rồi lại sợ sau khi cô quen biết được bạn bè mới thì quên đi anh.

Khang Tư Cảnh cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày anh sẽ trở nên quái đản như vậy.

Cô bé vẫn khóc thút thít, cuối cùng anh phải mua bịch kẹo mới để dỗ dành cô.

Tuy rằng đến nơi khác, nhưng mà hôm nay anh lại nhận được một món quà lớn như bầu trời, anh biết, thì ra cô gái nhỏ ỷ lại vào anh như vậy, không nỡ rời xa anh như vậy.

Thấy trên ngực có một vũng nước mắt nước mũi buồn nôn, vậy mà anh cũng không nỡ lau đi.

Tác giả có lời muốn nói: Nơi mà nữ chính từng mơ thấy chính là đây, rất mềm mại đáng yêu, dễ thương đúng không?