Ngày hôm sau vừa lúc là cuối tuần, Khang Tư Cảnh không cần đến công ty nên đưa Phương Tình đi kiểm tra thai sản, Phương Tình đi khám thai cũng tiện thể kiểm tra thân thể một chút, bởi vì kiếp trước bị ung thư vυ", cho nên một đời này cô luôn định kì đi kiểm tra để sớm phát hiện còn có thể chữa trị.
Chỉ là lúc này đây, bác sĩ xem giấy xét nghiệm một lúc sau lại vẻ mặt lo lắng nói: "Cô gần đây có tiếp xúc với thủy ngân hay không?"
Cô cùng Khang Tư Cảnh nhìn nhau, Khang Tư Cảnh sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi: "Ý bác sĩ là?"
Bác sĩ nói: " Hàm lượng thuỷ ngân trong người Khang phu nhân hơi cao, hiện tại cũng chưa có ảnh hưởng nghiêm trọng lắm, nhưng nếu tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với đứa bé trong bụng. "
Phương Tình nghe lời này sợ hãi vô cùng, cô nói:" Thức ăn dùng hàng ngày đều là được người nhà lựa chọn kĩ càng, mỹ phẩm hàng ngày cũng đều là loại dành cho phụ nữ có thai, cho nên không thể có chuyện tiếp xúc với thuỷ ngân."
Bác sĩ cũng là vẻ mặt nghi hoặc "Nhưng qua kết quả xét nghiệm nướ© ŧıểυ thì hàm lượng thuỷ ngân có chút cao, theo như lời Khang phu nhân nói thì không thể xảy ra chuyện này, chẳng nhẽ là nhầm lẫn?"
Lời này nhưng thật ra đem phương tình cấp hỏi mộng , Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều là được cơm bưng đến tận giường cho nên cô cũng không dám chắc chắn liệu có thuỷ ngân bên trong hay không.
Từ bệnh viện đi ra, sắc mặt của cả hai đều nghiêm trọng. Tuy rằng bác sĩ nói rằng hiện giờ hàm lượng thủ ngân như vậy cũng chưa có ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến sức khoẻ, uống nhiều sữa một chút thì không sẽ không sao. Nhưng Phương Tình vẫn cảm thấy lo lắng.
"Anh nói xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra ? Em rốt cuộc là ở đâu tiếp xúc với thủy ngân chứ?"
Khang Tư Cảnh kéo cô ôm vào trong lòng, vỗ vỗ đầu vai cô nói: "Anh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em không cần lo lắng, anh sẽ không để em và cục cưng xảy ra chuyện gì. "
Ngữ khí của Khang Tư Cảnh mang lại cho người ta một cảm giác tin tưởng tuyệt đối, tựa như chỉ cần có anh thì bất cứ chuyện gì cũng không sợ, Phương Tình cũng từ từ bình tĩnh lại.
Phương Tình về đến nhà lúc sau cẩn thận hơn một chút, tạm thời không dám dùng mỹ phẩm. Phương Tình từ khi mang thai luôn ăn cơm tối sớm hơn mọi người một chút, cho nên bìn thường đều là tự mình nấu. Cô nghĩ lại lời bác sĩ nói, liền đối với đồ ăn lúc này không biết có nên ăn hay không, nhưng nghĩ rằng những món này đều là mẹ cô nấu nên không thể có khả năng làm hại mình. Đang định cầm thìa lên, Khang Tư Cảnh đột nhiên từ trên lầu đi xuống, trực tiếp cầm bát canh gà lên đổ vào thùng rác nói:" Trước tiên đừng ăn gì hết"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang ngồi ở phòng khách nói chuyện, hôm nay là cuối tuần nên Mạc Khởi Văn không phải đi học, ngồi bên cạnh Khang lão tiên sinh nói cừoi vui vẻ. Hành động này của anh khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, Phương Lận Chi liền tiến tới vẻ mặt lo lắng nói: "Làm sao vậy Tư Cảnh?"
Khang Tư Cảnh hướng bà cười xem như trấn an, sau đó lấy di động đưa ra trước mặt mọi người nói:" Hôm nay con đưa Phương Tình đi khám thai, bác sĩ nói rằng trong cơ thể cô ấy có hàm lượng thuỷ ngân cao, thứ này nếu tích luỹ lâu trong cơ thể sẽ sinh ra độc tố, thậm chí còn có thể tử vong."
Lời này nói xong, sắc mặt mọi người đều biến hoá, Lưu Tâm Lan gấp đến độ đứng bật dậy tiến về phía Phương Tình nói :" Phương Tình con hiện tại....."
Khang Tư Cảnh vội an ủi bà nói: "Phương Tình hiện tại không sao, mẹ không cần lo lắng."
Lưu Tâm lan lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực. Khang Tư Cảnh lại nói tiếp: " Bác sĩ nói rằng nên về kiểm tra lại xem Phương Tình có thể tiếp xúc với thủy ngân ở đâu, cho nên sau khi trở về con đã xem camera để tìm hiểu kết quả là phát hiện được một chuyện."
Khang Tư Cảnh nói xong liền đưa đoạn video ra trước mặt mọi người, trong video là cảnh nhà bếp Khang gia, Phương Lận Chi đang nấu ăn thì có người gọi ra ngoài, sau đó không lâu liền có một bóng người lén lút tiến đến bỏ thứ gì đó vào trong nồi canh, trông bộ dáng lén lút của người đó, liền biết ngay được là không phải đang làm chuyện gì tốt. Hơn nữa người trong video này chính là người mà ai cũng biết, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là Mạc Khởi Văn.
Mạc Khởi Văn nhìn thấy mình trong đoạn video liền cả kinh trừng lớn mắt, thấy mọi người đều quay đầu nhìn cô ta thì vội vàng lắp bắp nói: "Con. . . . . . Con chỉ là nghĩ đến đứa bé trong bụng của chị dâu, con thấy thường ngày chị ấy thích ăn đồ ngọt cho nên mới bỏ thêm chút đường trắng vào trong."
Khang Tư Cảnh nhướng mày, mỉm cười nhìn cô ta :" Nếu thật sự chỉ là bỏ thêm đường vào, có cần phải lén lút như vậy không?"
Khang Tư Cảnh còn chưa nói hết lời, Khang Văn Lệ đã vội nói: "Ai nha Tư Cảnh, con đừng dem mọi chuyện làm quá lên như vậy, dù sao Khởi Văn cũng chỉ là đứa nhỏ, con bé có thể làm ra chuyện gì chứ? Nó đại khái chỉ là muốn tốt cho Phương Tình, nhưng lại sợ mẹ con trách cứ cho nên mới lén lút như vậy."
Khang Tư Cảnh lại cười lạnh một tiếng nói: "Muốn cho Phương Tình ăn nhiều đồ ngọt còn có rất nhiều phương thức, không cần phải lén lút cho thêm đường vào thức ăn của cô ấy."
Nói xong anh liền lập tức tiến đến kéo Mạc Khởi VĂn đang ngồi ngây người trên sô pha đứng lên, sau đó liền lấy từ trong túi áo của cô ta một cái bình nhỏ, chính là chiếc bình mà Mạc Khởi Văn đã cầm trong đoạn phim. Khang Tư Cảnh nhận ra chiếc bình này liền chất vấn cô ta:" Trong chiếc bình này là thứ gì?"
Mạc Khởi Văn sợ tới mức mặt trắng bệch, cười gượng nói: "Đường trắng."
"Đường trắng?" Khang Tư Cảnh khuôn mặt chuyển lạnh, anh đưa cái bình về phía cô ta " Em uống hết cho anh xem."
Mạc Khởi Văn quá sợ hãi, sợ tới mức lui về phía sau vài bước, sau đó vẻ mặt xin giúp đỡ nhìn về phía Khang Văn Lệ, Khang Văn Lệ lúc này mới phản ứng lại, đi tới chắn trước mặt Mạc Khởi Văn nói:" Đủ rồi Tư Cảnh! Khởi VĂn vẫn còn nhỏ, con không cần bức ép con bé như vậy, cô thay nó chứng mình cho con xem."
Khang Văn Lệ nói xong liền muốn đoạt cái bình trong tay Khang Tư Cảnh nhưng anh lại trực tiếp đem cái bình ném xuống đất, lúc này từ trong chiếc bình rơi ra rất nhiều hạt trân châu nhỏ màu bạc. Lư Tâm Lan vừa thấy liền sợ tới mức bưng kín miệng, "Đây. . . . . . Đây là thủy ngân sao?"
Khang Tư Cảnh liền nói tiếp: "Nếu như con không đoán sai thi,trong cơ thể Phương Tình có hàm lượng thủy ngân cao là do trong thức ăn có nhiễm thủy ngân, tuy thủy ngân không tan trong nước, nhưng nếu cho vào đồ ăn thì khó có thể phân biệt được. Đây là một nguyên tố kim loại nặng, nếu tích trữ lâu ngày trong cơ thể thì sẽ bị trúng độc thủy ngân, nhẹ thì ngất, còn nặng thì mất mạng, mà đứa bé trong bụng vợ con cũng sẽ không cứu được ."
"Trời ơi. . . . . ."
Lưu Tâm Lan sợ tới mức ngã khuỵu xuống, mà Phương Lận Chi mặt trắng bệch ngồi xụp xuống. Khang Văn Lệ nhìn thấy những hạt thuỷ ngân kia cũng rất bất ngờ, sau đó vẻ mặt chất vấn nhìn về phía Mạc Khởi Văn, Mạc Khởi Văn thấy vậy liền sợ hãi,nhào vào trong lòng Khang Văn Lệ nói: "Mẹ ơi con sai rồi! Chỉ là do vị phu nhân hôm trước đến đây nói những lời đó, khiến con hoài nghi về đứa bé trong bụng của chị ấy không phải của nhà chúng ta, con sợ rằng anh họ sẽ phải nuôi một đứa bé không phải con của mình cho nên mới làm như vậy."
"Con. . . . . ." Khang Văn Lệ chau mày, dương tay muốn đánh cô ta, nhưng nhìn cô khóc thương tâm như vậy cũng không nhẫn tâm, nói: "Con đúng là hồ đồ !"
Sau đó Khẳng Văn Lệ lại hướng Khang Tư Cảnh nói: "Tư cảnh còn xem, mọi chuyện là do Khởi Văn còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện, cũng may là vẫn chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, con đừng trách con bé."
Khang Tư Cảnh tuy cười nhưng có chút lãnh ý " Nếu như ngày hôm nay không phát hiện ra chuyện này, chờ đến sau này Phương Tình bị trúng độc mà chết hoặc chờ đến lúc đứa bé xảy ra chuyện thì mới xem đây là vấn đề nghiêm trọng sao?"
Anh nói xong lại hướng Khang lão tiên sinh nói: "Ông nội, vợ cháu hiện tại đang mang thai, mọi chuyện đều phải thật cẩn thận, cháu thấy rằng chúng cháu tốt nhất nên quay trở về nhà của mình, mọi chuyện ở đây thường ngày đều là do ông nội làm chủ, cho nên Khởi Văn cháu để cho ông nội xử lí.
Chỉ là nếu Khởi Văn còn ở đây một ngày, thì ngày đó cháu và Phương Tình cũng sẽ không trở về đây, nếu như ông nội muốn được ôm cháu đích tôn của mình chỉ sợ phải làm phiền ông tự mình đi một chuyến đến nhà của cháu, chuyện này quá lớn, liên quan đến hai mạng người nên cháu không thể giải quyết qua loa, mong rằng ông nội có thể thông cảm!"
Nghhe xong sắc mặt không tốt lắm , nhưng ông còn chưa lên tiếng, Khang Văn Lệ ở bên cạnh đã lên tiếng: "Tư Cảnh nói lời này là có ý gì? Con là đang uy hϊếp ông nội mình sao? Cháu muốn đuổi cô và Khởi Văn ra khỏi nhà này sao?"
Khang Văn Lệ nói xong lại cười lạnh một tiếng nói: " Chuyện cũng đâu có lớn lắm! Ai mà chẳng phạm sai lầm, Khởi Văn dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi, con bé cũng đã biết lỗi rồi, về sau sửa chữa là được chứ gì? Cháu làm như vậy đối với người nhà có phải hay không quá đáng?"
Khang Tư Cảnh không muốn nhiều lời với bà ta, trực tiếp nói với Khang lão tiên sinh nói: " Cô dù sao cũng là trưởng bối nên chuyện này để ông nội quyết định vẫn tốt hơn." Sau đó anh liền đi tới chỗ Phương Tình, Khang lão tiên sinh thấy thế, nhất thời cũng nóng nảy, liền nói: "Cháu trước đừng có gấp, Phương Tình bị ủy khuất như vậy, ta chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho nó."
Nói xong ông liền hướng mẹ con Khang Văn Lệ giận dữ nói: "Trong khoảng thời gian này, tốt nhất là hai người nên chuyển ra ngoài sống đi."
Khang Văn Lệ nghe nói như vậy thì ngây người trong chốc lát, sau đó hai mắt đỏ lên, quỳ gối bên chân ông nói: "Cha, lời này của cha là thật sao? Người thật sự là muốn đuổi chúng con ra khỏi nhà sao? Ngoài nơi này ra chúng con còn có thể đi đâu đây!"
Khang lão tiên sinh nhíu mày càng chặt, lạnh lùng nói: " Ta cũng sẽ không để các người bị chết đói, hàng tháng sẽ sai người gửi tiền sinh hoạt phí."
Sống ở ngoài làm sao có thể so sánh được như sống ở đây? Ở Khang gia còn có nhiều người hầu hạ, cuộc sống vô cùng thoải mái, cho Khang Văn Lệ sống chết cũng không chịu đi.
Bà ta quỳ bên đùi Khang lão tiên sinh khóc lóc nói: "Cha, Khởi Văn biết sai rồi, sau này con sẽ dạy lại nó, cha phạt con bé sao cũng được nhưng xin cha đừng đuổi chúng con ra khỏi đây! Đứa bé trong bụng Phương Tình là con cháu của Khang gia, Khởi Văn cũng là con cháu Khang gia. Mong rằng cha nhân nhượng con bé còn nhỏ mà tha thứ. "
Khang lão tiên sinh thực sự nổi giận, trực tiếp hất tay bà ta ra nói: "Đây là ta trừng phạt nó, nếu đã biết lỗi rồi thì nên ngoan ngoãn sửa chữa. "
Mạc Khởi Văn chưa từng nhìn thấy Khang lão tiên sinh nổi giận như vậy, người ông ngoại luôn yêu thương cô, hoá ra cũng có ngày đối xử với cô như vậy, lúc này đây cô ta mới nhận ra rằng mình với đứa nhỏ trong bụng Phương Tình có biết bao khác biệt. Dù sao thì đứa bé ấy mới chính là cháu đích tôn của Khang gia, thực sự là người nhà họ Khang.
Mạc Khởi Văn cũng đi đến quỳ bên cạnh Khang Văn Lệ nói: "Ông ngoại,tất cả là do lỗi của cháu, cháu sẽ nhận mọi sự trừng phạt, một mình cháu sẽ dọn ra ngoài ở. Dù sao mẹ cháu cũng là con gái của ông, không phải lúc bà ngoại qua đời đã dặn dò rằng không được để mẹ cháu bị thiệt thòi hay sao? Cho nên ông ngoại chỉ cần trừng phạt một mình cháu là đủ, không cần liên luỵ đến mẹ cháu. "
Khang Văn Lệ nước mắt giàn giụa "Như vậy sao được, Khởi Văn còn chưa đến mười tám tuổi !"
Hai mẹ con này khóc quả thực miễn bàn có bao nhiêu thê thảm , Khang lão tiên sinh đại khái cũng là không đành lòng, dù sao đây cũng chính là đứa con mà ông yêu thương nhất.
Kết quả này Khang Tư Cảnh đã đoán được trước, anh kéo Phương Tình đến trước mặt Khang lão tiên sinh, cung kính nói: " Vậy cháu xin phép đưa Phương Tình trở về. "
Khang lão tiên sinh khuôn mặt có chút hổ thẹn, hơi hơi hé miệng nhưng lại không biết nói nên nói cái gì, Phương Tình cũng không nói gì, đi theo anh ra cửa. Cô cũng biết rằng ông nội thiên vị Khang Văn Lệ nhưng lại không ngờ rằng ông lại bất công đến mức này, chung quy vẫn là do ông không đành lòng đuổi con gái ruột của mình ra khỏi gia môn, cho dù chỉ là mấy tháng.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì Khang Tư Cảnh lập tức kéo cô ôm vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô " Làm em phải chịu thiệt thòi rồi!" trong giọng nói tràn đầy áy náy.
Vốn dĩ Phương Tình cũng không để ở trong lòng, cô cũng không muốn làm anh phải lo lắng, liền nói: "Không sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em đi đâu cũng được!"
Đôi mày đẹp của anh lúc này đang nhíu lại cũng giãn ra, anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng ngón tay vuốt nhẹ vài cái, rồi lại dùng một loại thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười hỏi cô: "Từ khi nào mà ỷ lại vào anh như thế?"
Phương Tình nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Đại khái là từ khi quyết định sẽ mãi ở bên cạnh anh"
Nhu tình trong mắt anh càng sâu, anh không lên tiếng, chỉ im lặng như vậy nhìn cô, một lát sau mới nắm lấy đôi tay nhỏ bé nói:" Đi thôi, về nhà chúng ta nào. "
Hai người vừa trở về không lâu thì Khang Tư Cảnh nhận được điện thoại của Khang lão tiên sinh, trong điện thoại ông nói rằng mình đã Mạc Khởi Văn quay về kí túc xá của trường, bây giờ muốn hai vợ chồng họ quay lại, bên này có nhiều người chăm sóc cho Phương Tình. Nhưng Khang Tư Cảnh uyển chuyển cự tuyệt. Phương Tình cũng không để ý, dù sao đối với cô mà nói thì ở đâu cũng giống nhau, hơn nữa ở đây cô còn có thể tự do hơn một chút.
Khang Tư Cảnh gọi chị Vu đến, anh sợ một mình chị ấy thì không đủ chăm sóc cho cô liền thuê thêm mấy người giúp việc nữa. Trong khoảng thời gian này Phương Tình cũng ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai,thỉnh thoảng thì Lưu Tâm Lan và Phương Lận Chi qua đây chăm sóc cho cô.
***
"Sự kiện Bạch Húc Nghiêu " ở trên mạng vẫn là một đề tài rất hot, nhưng phía công ty không đứng ra giải thích, đương sự là Bạch Húc Nghiêu cũng không hề xuất hiện. Phải đến một tuần sau, Bạch Húc Nghiêu cuối cùng cũng xuất hiện mở một cuộc họp báo. Tất cả các trang mạng đều đưa tin, ngay đến cả Phương Tình người rất ít khi cập nhật thông tin cũng xem đoạn video trực tiếp đấy. Trong video Bạch Húc Nghiêu một thân vest trắng phẳng phiu sạch sẽ, đứng trước micrô nói:" Thực cảm ơn tất cả các phóng viên đã có mặt tại đây, ngày hôm nay tôi mời mọi người tới chính là do tôi muốn xác nhận về chuyện mấy ngày vừa qua."
" Người trong đoạn video ấy đúng là tôi, bởi vì tôi từng phải chịu một đả kích rất lớn, cho nên có một khoảng thời gian tinh thần sa sút. Ở đây, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới người đã bị mọi người hiểu nhầm mà chửi rủa."
Nói xong, anh ta cúi đầu chín mươi độ, một lúc lâu sau mới đứng thẳng dậy nói:" Còn có những fans vẫn luôn tín nhiệm tôi, tôi đã làm các bạn thất vọng rồi, vì chuyện cá nhân của mình mà tôi đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho nên tôi nguyện ý gánh vác hết mọi hậu quả." Anh ta lại cúi đầu một cái nữa rồi nói:"
Trải qua vài ngày suy nghĩ về việc này, tôi quyết định tạm dừng hoạt động nghệ thuật một thời gian. Một lần nữa xin cảm ơn các vị phóng viên đa xđến đây ngày hôm nay." Bạch Húc Nghiêu giải thích thật sự chân thành, hơn nữa hành động tạm dừng việc hoạt động nghệ thuật có nghĩa là tự mình cắt đứt con đường sự nghiệp, nhưng cũng đủ để công chúng thấy rằng anh ta có biết bao thanh ý.
Phương Tình đóng máy tính lại khe khẽ thở dài, cô không biết Bạch Húc Nghiêu đã thật sự biết sai hay chưa, chỉ là cô thật sự hy vọng anh ta đừng làm như vậy nữa. Vốn anh ta có một tiền đồ vô cùng rộng mở, vừa có nhan sắc lại vừa có tài năng, nếu như cứ tiếp tục phát triển thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một đại minh tinh không ai sánh bằng. Nhưng chỉ do chấp niệm của anh ta quá nặng, mãi khổng bỏ xuống được lòng hận thù đối với cô.
Cuối cùng thì. . . . . . hại người hại mình. . . . . .
Phương tình quay đầu nhìn thoáng qua viện ngoại đích sắc trời, ân, thời tiết chậm rãi ấm áp đi lên, mùa xuân cũng nhanh đến .
Ở nhà dưỡng thai thật sự là khiến Phương Tình nhàm chán muốn chết, lúc không có việc gì làm cô lại lấy giấy bút ra sáng tác nhạc, thỉnh thoảng cũng ra ngoài vườn trồng một ít cây cỏ. Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cho đến một hôm Phương Tình bỗng nhận được điện thoại của Nghiêm Manh, cô quả thực miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, hơn nữa trong điện thoại Nghiêm Manh nói rằng mình sẽ đến chơi với cô, Phương Tình đương nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh, lập tức đưa ảnh của Nghiêm Manh cho bảo vệ xem để họ cho cô vào.
Chỉ trong chốc lát Phương Tình đã nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tự mình ra mở cửa, quả nhiên bên người đến chính là Nghiêm Manh, trên tay cô ấy còn mang rất nhiều đồ. Nghiêm Manh vừa nhìn thấy cô liền ra vẻ không vui trừng mắt nói:" Phương Tình! Cậu đúng là cái đồ không có lương tâm, chúng ta quen biết lâu như vậy tại sao lại không nói cho mình biết cậu là mỗi tình đầu của Bạch Húc Nghiêu chứ!"
Phương Tình biết ngay cô sẽ nói như vậy, từ lúc nãy đã nghĩ ra đối sách để ứng phó, lúc này liền ra vẻ thành khẩn hướng cô nhận sai, "Thậyxin lỗi! Thực chất con người mình ngại nhất chính là phiền phức, thấy mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi nên mình nghĩ không cần phải nhắc tời làm gì. "
Nghiêm Manh hừ hừ, Phương Tình liền kéo tay cô làm nũng, cuối cùng Nghiêm Manh cũng hết giận, sờ sờ đầu cô nói: "Được rồi, tha thứ cho cậu đấy ."
Phương Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại lo lắng nói: " Cậu gần đây tinh thần thế nào? Bị đả kích bởi thần tượng mà mình đã theo đuổi bao lâu nay có sao không? "
Nghiêm Manh kiêu ngạo ngửa cổ lên nói: " Sớm biết Bạch Húc Nghiêu là người như vậy thì mình đã từ bỏ lâu rồi. Đúng rồi......." Nghiêm Manh đột nhiên hưng phấn đứng lên, " Gần đây mình có mua một cuốn sách rất hay, cậu có muốn xem không?"
Phương Tình: ". . . . . ."
Quả nhiên vẫn là cô suy nghĩ nhiều, nếu như thần tượng mà cô vẫn luôn cho là tín ngưỡng của mình mà làm ra những chuyện xấu xa thì chắc cô sẽ sụp đổ mất, lại không ngờ rằng người này vẫn còn có thể vô tư như vậy. Nhưng mà Nghiêm Manh vẫn vui vẻ đi chơi như vậy cũng là chuyện tốt, Phương Tình cũng không để ý chuyện này nữa.
Sau khi vào cổng cần phải đi qua một cái sân nhỏ, trong sân còn cả một cái hồ nhỏ với câu cầu bắc ngang qua. Nghiêm Manh suốt dọc đường đi qua đều không ngừng tán thưởng: "Phương Tình, nhà cậu lớn thật đấy, chắc là chồng cậu nhiều tiền lắm. Đúng rồi, mình còn không biết chồng cậu làm nghề gì đấy. "
Phương Tình tựa như thật nói: " Anh ấy làm về bất động sản."
Nghiêm Manh chậc lưỡi, " Người ở Bắc Kinh này nếu làm bất động sản thì đều là ông chủ, khó trách nhiều tiền như vậy "
Phương Tình đưa cô đến biệt thự, Nghiêm Manh liền đưa đồ mình đã mua cho cô: " Đây là những bộ quần áo mà mình đã tự tay may đấy, ngoài ra còn có cả tất, mình không biết em bé là con trai hay con gái, cho nên làm hai bộ giống nhau." Cô nhận lấy đồ Nghiêm Manh đưa, nhất thời hai mắt sáng lên, mấy bộ quần áo nhỏ nhỏ xinh xắn còn có cả tất, nhìn qua rất dễ thương, Phương Tình quả thực không thích không được.
" Mình còn mua thêm cả đồ chơi cho em bé, cái ô tô này là dành cho bé trai, còn búp bê thì cho bé gái. Con búp bê này cũng là tự tay mình làm đấy!" Lúc Nghiêm Manh nói những lời này trên mặt có chút kiêu ngạo. Phương Tình cũng không tiếc lời khen, dựng ngoan tay cái lên với cô:" Cậu giỏi thật đấy, khéo tay như vậy, ai mà cưới được cậu thì thật là có phúc nhaa!"
Nghiêm Manh vuốt cằm, một chút cũng không khiêm tốn, "Đây là điều đương nhiên."
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát Phương Tình đưa cô đi dạo một vòng quanh nhà. Lúc sau vì mệt mỏi hai người cùng ra hậu viện uống trà, hôm nay thời tiết đẹp, ngồi phơi nắngdưới ánh mặt trời thực thoải mái.
Hai người ngồi không lâu liền nghe được tiếng ô tô đi tới, bên này cách chỗ để xe cũng không xa, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chiếc xe đang chạy vào garage. Nghiêm Manh theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, nhỏ giọng hỏi: " Có phải là chồng cậu về không? Mình ở đây có làm phiền không?"
Phương Tình vỗ vỗ bả vai cô, "Làm phiền gì chứ! Đừng lo lắng."
Khang Tư Cảnh xuống xe cũng nhìn thấy có người đang ngồi ở hậu viện, vì vậy cũng không đi thẳng vào nhà mà vòng ra sân sau. Nghiêm Manh nhìn
thấy rõ ràng người đang đến gần, Phương Tình quả nhiên không có lừa cô, chồng cô ấy quả thực siêu đẹp trai, đương nhiên, người có thể xứng đôi với Phương Tình đại mỹ nữ thì nhan sắc đương nhiên không được quá kém.
Bất quá Nghiêm Manh lại cảm thấy người này có điểm nhìn quen mắt, hơi chút nghĩ nghĩ mới phản ứng lại , Đây. . . . . . Đây không phải là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Hoa sao? Nghiêm Manh như thế nào đều không có nghĩ đến hóa ra bạn tốt của mình lại là Thiếu phu nhân tập đoàn Thịnh Hoa!
Khang Tư Cảnh đi đến trước mặt, Phương Tình vội vàng giới thiệu với anh: "Đây là bạn của em Nghiêm Manh, cậu ấy đến đây thăm em" Lại hướng Nghiêm Manh nói: "Đây là chồng mình Khang Tư Cảnh."
Anh hướng Nghiêm Manh tỏ ra cực kì có phong độ nói:" Xin chào, hoan nghênh tới nhà của tôi làm khách."
Nghiêm Mạnh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tuy rằng người trước mắt này vừa ôn hòa lại vừa lịch sự, nhưng là Nghiêm Mạnh vẫn là nhịn không được run rẩy, nghẹn một hồi lâu mới nói:" Xin......Xin chào" Cô còn cố ý làm ra vẻ giống như nhớ tới chuyện gì đó đối Phương Tình nói: "Đúng rồi Phương Tình, mình còn có báo cáo chưa viết xong, ngày mai phải giao, mình đi về trước viết báo cáo , sau này rảnh mình sẽ đến thăm cậu tiếp."
"Cái kia. . . . . . Không cần gấp như vậy ."
Nghiêm Manh giống như là sợ bị ma đuổi, vừa bước đi, vừa đi phất tay nói: "Mình viết xong rồi sẽ đến tìm cậu."
Phương Tình thấy cô cố ý muốn đi cũng không còn cách nào khác, liền đuổi theo nói: "Cậu đừng vôi như vậy, để mình bảo Tấn Dương đưa cậu về, anh ấy vừa đưa chồng mình về, chắc là cũng chưa đi đâu."
Nghiêm Manh vừa nghe đến Tấn Dương, quả nhiên lập tức dừng lại, nhưng lại ra vẻ do dự suy tư một chút rồi mới nói: "Thế cũng được!."
Phương Tình cố nén cười nói: "Đúng rồi, mình hỏi giúp cậu rồi, Tấn Dương là con trai duy nhất trong nhà, gia đình điều kiện cũng không tồi, đặc biệt là hiện tại còn chưa có bạn gái."
Nghiêm Manh lại trừng mắt liếc cô một cái nói: "Cậu nói chuyện này làm gì?"
"Vậy là do mình nhiều chuyện."
Cô vừa tiễn Nghiêm Manh về lúc sau thấy Khang Tư Cảnh đang ngồi ở phòng khách uống cà phê, cô đi qua trừng mắt với anh nói: " Anh em anh đúng là doạ người khác mà."
Khang Tư Cảnh vẻ mặt ngơ ngác nói:" Anh làm người ta sợ sao? Rõ ràng vừa nãy anh vừa lịch sự lại vừa hòa nhã" trong giọng nói có chút ủy khuất. Phương Tình nhịn không được phì cười một tiếng, cảm thấy anh như vậy thật đáng thương. Cô đi tới ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh nói:" Được rồi, Khang tiên sinh nhà em không phải là người đáng sợ, chỉ là người khác không nhận ra được thôi!" Đối với sự thân mật của cô, anh cực kì hưởng thụ, hai tay ôm cô, trên mặt mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch, "Người khác nhận ra được hay không anh cũng không quan tâm, chỉ cần em nhận ra điều đấy là được rồi."
Phương Tình đùa anh : "Vạn nhất em không nhận ra mà cảm thấy anh đáng sợ thì sao?"
Khang Tư Cảnh không chút suy nghĩ nói: " Nếu vậy thì anh chỉ còn cách cạo đầu, cả đời thanh đăng cổ phật ."
". . . . . ."
Người này thật sự là. . . . . . Vừa nói đến tình yêu liền muốn chết
Phương Tình cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nhịn không được hôn anh một cái nói:"Em sẽ không cho anh quy y cửa phật"
Khang Tư Cảnh ở trên mặt cô cọ cọ " Vậy em hãy khiến anh say chết ở hồng trần này đi"
". . . . . ." Phương Tình ngừng trong chốc lát mới cười nói: "Ừ!."
" Khang phu nhân nói lời phải giữ lời!"
Phương Tình híp mắt cười, "Được thôi Khang tiên sinh!"