Trong khoảng thời gian này Phương Tình đều ở Khang gia nhà cũ, cả nhà từ trên xuống dưới thật sự đem cô biến thành trẻ nhỏ, ngay đến cả mẹ con Khang Văn Lệ đối với cô cũng phải khách khí vài phần.
Chỉ là mỗi ngày đều ở nhà rảnh rỗi khiến Phương Tình buồn chán đến phát điên lên rồi, Khang Tư Cảnh có lẽ cũng thấy cô ở nhà buồn chán nên bảo cô ăn xong hãy ra ngoài đi shopping cho khuyây khoả.
Phương tình vừa được giải phóng liền lập tức gọi điện cho Nghiêm Manh, vừa đúng lúc hôm nay Nghiêm Manh không đi làm nên hai người cùng đi siêu thị. Quả thật là được gặp bạn tốt cùng nói chuyện nên Phương Tình rất vui vẻ, chỉ là Nghiêm Manh vừa nhìn thấy cô liền kêu lên một câu:" Oa! Phương Tình, cậu làm sao lại béo lên nhiều như vậy!"
Lời này nghe vào trong tai quả thực miễn bàn có bao nhiêu đau thương!
Phương tình thở dài nói: " Cậu không biết đâu, trong khoảng thời gian này mỗi ngày mình chỉ có ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, trong nhà việc gì mọi người cũng không cho mình đυ.ng tay vào, không béo mới là lạ."
Nghiêm Manh vẻ mặt hâm mộ nói:" Như vậy thật tốt a, mình cũng muốn có người hầu hạ ăn uống mỗi ngày."
Phương Tình bĩu môi, hừ nói: "Chờ đến lúc được trải nghiệm đi thì cậu sẽ biết nó như thế nào."
Nghiêm Manh lại nói: " Mình nhất định mỗi ngày đều thoải mái hưởng thụ."
Ở siêu thị đi dạo trong chốc lát, Phương Tình mua cực nhiều đồ dùng trẻ con, cuối cùng không thể cầm được cô đành gọi điện cho Khang Tư Cảnh, anh liền kêu Tấn Dương đến đón cô.
Trong lúc đợi Tấn Dương đến, Phương Tình gửi đồ ở siêu thị rồi cùng Nghiêm Manh đến quán cà phê gần đó ngồi. Nhưng cô cũng không dám uống cà phê, chỉ sợ ảnh hưởng đến cục cưng cho nên chỉ gọi một ly nước trái cây.
Cũng không biết có phải do uống nhiều nước trái cây quá không, Phương Tình ngồi một lúc liền đi vào WC, lúc sau đi ra cô nghe có người gọi mình liền quay đầu lại thì thấy một người đang đứng ở góc kia, anh ta mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu, trên mặt đeo khẩu trang, đem khuôn mặt của chính mình che kín lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhưng mà người này chỉ cần lộ ra đôi mắt thôi Phương Tình cũng có thể nhận ra.
Cô nhíu mày hỏi: " Sao anh lại ở đây?"
Anh ta đi tới, trong ánh mắt lộ ra lo lắng: " Một tháng này em hoàn toàn không có tin tức, anh lại nghe nói em đã xin nghỉ việc, anh tìm khắp nơi đều không thấy em nên vô cùng lo lắng, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không. Nhưng bây giờ nhìn thấy em bình an vô sự anh cũng yên tâm."
Anh ta tìm cô? Làm thế nào lại tìm được đến tận đây?
"Có chuyện gì xảy ra? Có thể nói cho anh biết không?" Bạch Húc Nghiêu lại hỏi một câu.
Phương Tình tự nhiên sẽ không nói cho anh ta biết chuyện mình mang thai, liền nói:"Không có gì, chỉ là làm việc mệt mỏi quá nên muốn nghỉ ngơi một thời gian." Cô từng bước lùi về sau từ từ nới rộng khoảng cách với anh ta, lúc này mới hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?"
Bạch Húc Nghiêu cười khổ một tiếng nói: "Em không cần phải đề phòng anh như vậy, anh sẽ không làm tổn thương đến em, anh tìm em chỉ muốn hỏi em một chút rằng em có hứng thú muốn viết lời cho bài hát của anh không. Anh mới mở một phòng thu, hiện tại đang tìm người, anh biết em vô cùng có thiên phú về lĩnh vực này cho nên muốn hỏi ý kiến của em một chút, em yên tâm, anh trả cho em tuyệt đối không ít hơn NC."
Trong ánh mắt anh ta lộ ra chờ mong, "Em sẽ gia nhập chứ?"
Nếu như kiếp trước anh ta nói thế này với cô thì cô còn có thể hiểu được, nhưng mà đời này, cô đã nói rõ ràng hết với anh ta rồi, cô không hiểu vì sao anh ta còn muốn mời cô như vậy, mà anh ta nghĩ rằng cô sẽ giúp anh ta viết lời bài hát sao?
Phương Tình thấy có chút phiền, hít sâu một hơi bình phục một chút tâm tình mới nói: "Cám ơn ý tốt của anh nhưng tôi không hề có hứng thú. "
Phương Tình nói xong liền xoay người rời đi, Bạch Húc Nghiêu liền tiến tới cầm lấy cổ tay cô, Phương Tình hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, theo bản năng che chở bụng.
Bạch Húc Nghiêu thấy thế lại ngẩn người, động tác che chở bụng của cô thật sự là rất khả nghi, anh ta tựa như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn vào bụng cô, hơi hơi mị mị, "Em....... khẩn trương như vậy làm gì? Là bởi vì mang thai ?"
Phương Tình không nói gì, xoay người bước nhanh rời đi, Bạch Húc Nghiêu cũng không có đuổi theo.
Trở lại quán cà phê, Nghiêm Manh hỏi cô vì sao đi lâu như vậy, Phương Tình tỏ ra không có việc gì nói: "Lúc đi ra ngoài gặp lại một người bạn cũ cho nên hàn huyên vài câu." Nghiêm Manh gật gật đầu, cũng không có hoài nghi cái gì.
Trong chốc lát Tấn Dương đã tới rồi, Nghiêm Manh vừa thấy Tấn Dương nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng: "Oa Phương Tình, lái xe của chồng cậu sao lại có thể đẹp trai như thế này chứ? Vậy khẳng định chồng cậu còn đẹp trai hơn nhiều đúng không?"
Ách. . . . . . Cô thật sự không hiểu được rằng vì sao lái xe của chồng cô xuất sắc như vậy thì chồng cô còn xuất sắc hơn chứ, hai cái này thì liên quan gì đến nhau, nhưng mà cô vẫn cười tủm tỉm gật đầu nói:" Ừ, chồng mình quả thật rất đẹp trai. "
Hai người lên xe, Phương Tình rất nhanh liền phát hiện Nghiêm Manh giống như là một ngừoi khác, trước đây cô gái này luôn hấp tấp, thế mà từ lúc lên xe vẫn luôn ngồi im, ngay cả nói chuyện cũng nói rất nhẹ nhàng khiến Phương Tình rất kinh ngạc. Sau đó rất nhanh cô liền phát hiện rằng tiểu cô nương này thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Tân Dương, Phương Tình trong lòng tự hỏi, không phải là Nghiêm Manh thích người ta rồi chứ.
Hai người trước đưa Nghiêm Manh trở về, sau đó Tấn Dương đưa cô trở về nhà cũ Khang gia.
Buổi tối lúc Khang Tư Cảnh trở về liền thấy Phương Tình đang ngồi đọc sách, rất nhanh đã đến cuối năm, xã giao rất nhiều, Khang Tư Cảnh cơ hồ mỗi ngày phải đến khuya mới trở về.
Nghe được tiếng mở cửa, Phương Tình không cần nhìn cũng biết là Khang Tư Cảnh, này đây cũng không ngẩng đầu, theo thường lệ ân cần thăm hỏi một câu: "Anh đã ăn cơm chưa?"
Một lúc lâu sau cũng không nghe có tiếng đáp lại, Phương Tình lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liền thấy Khang Tư Cảnh đang đứng ở cửa, một tay đút túi quần, một tay kia cầm áo khoác , cứ như vậy nhìn cô cười dịu dàng. Phương Tình cảm thấy nụ cười này của anh có chút kì lạ, liền hỏi:" Làm sao vậy?"
"Còn chưa tới bảy năm đâu sẽ bảy năm chi dương ?"
Phương Tình nghe lời này liền bị sửng sốt, cô không hiểu được ý tứ trong lời nói, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái nói:" ói: "Ngươi uống rượu đi? Tẫn hồ ngôn loạn ngữ, cái gì bảy năm chi dương?"
Khang Tư Cảnh hai mắt mị mị, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô nói:" Chúng ta mới kết hôn được bao lâu mà em đã đối xử với anh lạnh nhạt như thế này"
". . . . . ."
A. . . . . . Cô lạnh nhạt?
Phương Tình nghĩ lại một chút, quả thật lúc nãy là do cô đang mải đọc sách,người ta đi làm mệt mỏi một ngày trở về, không để cho người ta một cái ôm không nói còn ngay cả nhìn cũng thèm liếc mắt một cái, quả thật là không tốt lắm.
Phương Tình biết sai liền sửa,bỏ cuốn sách sang một bên, nhanh chóng xuống giường chạy đến ôm lấy anh nói:" Chồng của em đã vất vả rồi!"
Hắn phản thủ đem nàng ủng trụ, cằm ở nàng trên đỉnh đầu cọ cọ, tâm tình tốt lên rất nhiều, ngữ khí cũng lộ ra sung sướиɠ, "Thật sao?"
Phương Tình trong ngực anh gật gật đầu
"Ừm." Anh đáp nhẹ một tiếng:"Hôm nay em ra ngoài đi dạo có thấy thoải mái hơn không?"
Phương Tình thấy anh hỏi mới nhớ ra chuyện ngày hôm nay gặp Bạch Húc Nghiêu, Phương Tình nghĩ nghĩ, cảm thấy rằng tốt nhất vẫn là nên nói với anh, liền nói:" Hôm nay đi dạo xong cảm thấy trong người khoẻ hơn rất nhiều, nhưng mà lại vô tình gặp phải Bạch Húc Nghiêu nên anh ta cũng đã biết chuyện em mang thai. "
"Hử?" Cô cảm giác khang ti cảnh cả người đích khí tràng đều đọng lại xuống dưới, "Em nói cho anh ta?"
"Đương nhiên là không !" Phương Tình vội vàng giải thích: "Là anh ta kéo tay em, em theo bản năng bảo vệ bụng của mình cho nên anh ta biết được. "
". . . . . ."
Khang Tư Cảnh lâm vào trầm mặc , mặc dù không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng cô cảm thấy tâm tình của anh không tốt lắm, một lát sau mới hướng cô nói: "Sau này mỗi khi ra ngoài anh sẽ cho hai người đi theo bảo vệ em." Tuy tức giận nhưng ngữ khí của anh đối với cô vẫn rất ôn nhu.
"Vâng" Phương Tình nhu thuận đáp lại.
Hai người cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này, Khang Tư Cảnh về phòng tắm rửa, còn Phương Tình tiếp tục ngồi đọc sách. Một lúc sau đi ra anh nằm xuống bên cạnh cô, duỗi tay ra ôm lấy cô, ánh mắt quét qua quyển sách cô đang đọc, cau mày nói:" Sao vẫn còn xem?"
Phương Tình vẻ mặt đương nhiên nói: "Xem nhiều một chút, về sau cục cưng sinh ra cũng có thể kể cho con nghe nhiều một chút."
Khang Tư Cảnh không nói chuyện, ôm nàng vô sự khả làm, cùng cô đọc sách. Phương Tình xem trong chốc lát chợt phát hiện Khang Tư Cảnh cũng đang xem cùng cô, liền cười nói: "Như thế nào? Anh là cũng muốn đọc nhiều truyện cổ tích một chút để sau này kể cho cục cưng nghe sao!"
Hắn mới không cái kia tâm tư đâu, cũng chỉ là cảm thấy được ôm nàng thoải mái nghĩ muốn nhiều ôm trong chốc lát, bất quá anh cũng lười phủ nhận, liền thản nhiên lên tiếng: "Ừ."
". . . . . ."
Phương Tình thật không dự đoán được hoá ra Khang tiên sinh cũng có tâm tư làm baba, cô tưởng tượng hình ảnh Khang tiên sinh ngồi bên cục cưng kiên nhẫn kể từng câu chuyện cổ tích, bộ dáng kia nhất định là vô cùng có sức hút.
Phương Tình nhịn không được muốn ưu tiên thể nghiệm một chút sức hấp dẫn đấy của anh, liền đưa cuốn sách cho anh nói:" Vậy anh luyện tập trước với em một chút. "
Khang Tư Cảnh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, Phương Tình ngược lại vẻ mặt tỉnh bơ nói:" Ai mà biết được lỡ may ngữ khí của anh không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, vậy nên anh cứ coi em là cục cưng của chúng ta, luyện tập với em một chút."
Nàng thối không biết xấu hổ đích oa ở hắn trong lòng,ngực, hướng hắn nháy mắt mấy cái, "Nhanh lên!"
Khang Tư Cảnh không còn cách nào, đành phải cầm lấy cuốn sách đọc lên: "Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ có ba con hổ sinh sống, có hổ cha, hổ mẹ và hổ con. Một ngày kia cả gia đình hổ cùng đi săn mồi, bỗng hổ con nhìn thấy một con cáo nhỏ, liền vui vẻ nói với hổ mẹ:" A..... mẹ ơi mau nhìn kìa có một con cáo nhỏ. "
Phương Tình nghe đến đó không khỏi nhíu mày, từ trong ngực ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc anh một cái nói:" Anh là đang kể chuyện cổ tích đấy, sao ngay cả một chút sắc thái tình cảm đều không có, đọc cứng nhắc như thế thì làm sao có thể dỗ được bảo bối. "
". . . . . ."
Khang Tư Cảnh càng nhíu mày sâu hơn: "Như thế nào mới là có sắc thái tình cảm?"
Phương Tình liền cầm lấy quyển sách, giọng đọc của cô vô cùng truyền cảm, còn mang theo một chút ngữ khí của trẻ con. Cô đọc xong liền nhét quyển sách vào tay anh nói:" Phải giống như vậy."
Muốn anh bắt chước giọng kiểu nhẹ nhàng ôn nhu khi đọc truyện cổ tích? Lại còn có chút ngữ khí trẻ con? Khang Tư Cảnh cảm thấy thế nào đều như là não tàn, anh mặc kệ , trực tiếp đem cuốn sách vứt sang một bên, xùy một tiếng nói: "Anh không đọc nữa."
Phương Tình không vui:" Khang Tư Cảnh anh sao lại như thế! Nếu anh không thích thì sau này em sẽ luôn đọc cho con nghe, nhưng mà lỡ may có một ngày em không ở đây............"
Phương Tình còn chưa nói hết thì Khang Tư Cảnh đã liếc mắt nhìn cô, Phương Tình bị hoảng sợ, những lời còn lại đều bị ngưng lại mà không nói ra tiếp. Khang Tư Cảnh đem cô ôm vào trong ngực, thanh âm lạnh lùng nói:" Em không ở đây, anh sẽ không cho chuyện này xảy ra
". . . . . .Ý của em là, vạn nhất em phải đi ra ngoài không có ở nhà, hoặc là lúc em quá mệt thì anh cũng không muốn vì em mà chia sẻ một chút sao ?"
". . . . . ."
Đại khái là lời này của cô tương đối có sức thuyết phục, Khang Tư Cảnh suy tư vài giây lúc sau lại cầm quyển sách lên, lúc này ngữ khí của anh rõ ràng tốt lắm rất nhiều, giọng đọc nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng mà nghe thanh âm như vậy Phương Tình lại cười đến đau cả bụng.
Nói như thế nào nhỉ, giọng nói của Khang tiên sinh bình thường vô cùng trầm thấp lại có từ tính, dù sao cũng là một lão đại, giọng nói so với phụ nữ trầm mạnh hơn nhiều, cho nên bây giờ nghe có cảm giác là lạ, có chút giống thái giám.
Sau đó cô lại tưởng tượng một chút, một Khang Tư Cảnh cao mét tám lại ngồi bên cạnh một đứa bé nhẹ nhàng đọc truyện cổ tích, liền cảm thấy thực buồn cười. Nhưng mà cô cũng không dám cười lớn, chỉ sợ anh giận không tiếp tục đọc. Nhưng mà đến cuối cùng Phương Tình nhịn không được, ôm bụng cười ha hả.
Khang Tư Cảnh: ". . . . . ."
Khang Tư Cảnh nhìn nữ nhân đang ôm bụng cười trên giường kia, hai tay cầm cuốn sách chợt cứng lại, lập tức sắc mặt tối sầm, một tay ném quyển sách sang một bên, ra vẻ dường như không có việc gì lại cao ngạo nói một câu: "Không thú vị!" Nói xong liền đưa lưng về phía cô nằm xuống.
Phương Tình cũng biết hành vi cười nhạo anh là không đúng, nhìn đến Khang tiên sinh đang nằm đưa lưng về phía cô, thực rõ ràng là đang tức giận, Phương Tình tự biết đuối lý, vội vàng tiến lên an ủi nói: "Đừng mà, em sai rồi."
Nhưng mà trong giọng nói vẫn là nhịn không được có chút ý cười. Khang Tư Cảnh không động đậy, hiển nhiên là đang không chấp nhận lời xin lỗi của cô. Phương Tình cũng ý thức được chính mình thật sự hơi quá đáng, liền nhẹ nhàng an ủi nói: "Để em đọc cho anh nghe nhé!". Khang Tư Cảnh vừa nghe lời này liền quay lưng lại, ôm lấy thắt lưng của cô, hướng cô nói:" Ừ"
". . . . . ."
Phương Tình liền cầm sách lên đọc cho anh nghe, một lúc sau cúi đầu nhìn xuống thì thấy anh đã ngủ, anh ngủ rất yên bình, nhìn qua là do mệt mỏi. Phương Tình liền hôn lên trán anh một cái, tràn đầy ôn nhu nói: "Vất vả cho anh rồi!"
Phương Tình ngày hôm sau sáng sớm đã bị một trận huyên náo đánh thức, cô cầm di động lên thì thấy là Nghiêm Manh nhất thời ý nghĩ muốn gϊếŧ người cũng có.
Phương Tình bấm nút nghe máy nhưng còn chưa kịp tỏ vẻ bất mãn thì đã nghe Nghiêm Manh ở đầu bên kia nói: "Phương Tình. . . . . .Cậu. . . . . . Cậu thật sự rất không có nghĩa khí? Vì sao không nói cho mình biết cậu quen Bạch Húc Nghiêu , còn có. . . . . . Cậu chính là "T tiểu thư " đúng không?"
Mới vừa tỉnh ngủ cho nên đầu óc còn có chút mơ màng, một lát Phương Tình mới phản ứng lại "T tiểu thư" ?
Cô cảm thấy giống như có một tiếng nổ vang trong đầu, lập tức tỉnh táo lại, ngồi bật dậy, hỏi:" Cậu vừa mới nói gì? Cái gì mà "T tiểu thư? ".Ở đầu điện thoại bên kia Nghiêm Manh vẫn đang bị kích động: "Trên chính Weibo của Bạch Húc Nghiêu đăng lên, còn có ảnh chụp chung của cậu và anh ta, cậu nói thật đi, cậu chính là "T tiểu thư "?"
Cô cùng Bạch Húc Nghiêu chụp ảnh chung? Phương Tình tâm trầm xuống, nhất thời có một loại dự cảm không tốt lắm, cô vội vàng nói: "Chờ mình kiểm tra đã rồi sẽ gọi lại cho cậu ."
Phương Tình ngắt điện thoại lúc sau liền lập tức lên Weibo, quả nhiên tiêu đề tìm kiếm nhiều nhất chính là" chuyện tình của Bạch Húc Nghiêu " . Cô vào xem một chút thì thấy có vài bài post. Bài đầu tiên là vào hai năm trước, bên trên cũng chỉ viết một câu: Mở một bài hát để tưởng nhớ tình yêu đã chết của tôi*. Cô xem ngày tháng trên đó, đây là lúc sau khi cô nói chia tay Bạch Húc Nghiêu.
*Ở đây ý nói là tình yêu trong lòng của Bạch Húc Nghiêu đã chết chứ không phải ý nói Phương Tình đâu ạ =)))
Vài tháng sau, xuất hiện bài post thứ hai, đây là một bức ảnh cô và Bạch Húc Nghiêu chụp chung khi cả hai còn học trung học, phía bên trên viết: Bây giờ sắp phải lên sân khấu, nhưng không biết vì sao sau khi thấy bức ảnh này lại cảm thấy mình cho dù xuất sắc nhưng vẫn chỉ là kẻ thất bại.
Bài viết thứ ba là vào một năm sau đó, cũng là một bức ảnh chụp nhưng lại là chụp lén. Nếu cô nhớ không nhầm thì đó là lúc cô vẫn đang loay hoay tìm việc làm lại gặp trời mưa nên đứng trú ở bên ngoài quán cà phê này.
Chắc Bạch Húc Nghiêu cũng đang ở đó nên đã chụp được bức hình này. Phía bên trên viết: Không ngờ rằng lại vô tình gặp được em, xa nhau đã lâu, anh nghĩ rằng mình đã có thể buông xuống, nhưng khi nhìn thấy em, lại phát hiện mình căn bản không thẻ bình tĩnh được như vậy.
Cuối cùng là một bài vừa mới đăng hôm qua, phía trên chỉ có đơn giản vài chữ: Thật sự là ép anh phải buông tay sao?
Phương Tình nhìn mấy bài viết này, tâm càng ngày càng trầm. Cô biết internet lực lượng rất mạnh, đã qua một đêm, cũng không có ai muốn đem cô xẻ thịt ra không.
Phương Tình tiếp tục xem một chút, liền phát hiện một bài đăng được nhiều lượt chia sẻ, vội vàng vào xem, liền thấy đây là một tài khoản chỉ vừa mới đăng kí, ngay cả hình đại diện cũng không có, trên trang cá nhân cũng chỉ có duy nhất bài đăng này.
"Thật không may, nam nữ chính của sự việc lần này tôi đều quen biết, đều là học sinh cùng trường với tôi. Bạch Húc Nghiêu tôi sẽ không nói nhiều, tôi vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của cậu ấy. Hôm nay tôi muốn nói về nữ chính của câu chuyện này, cô ta tên là Phương Tình, là đồng hương với Bạch Húc Nghiêu, hồi đó là hoa khôi của trường. Nhưng mà tính cách của người này một lời khó nói hết, điều khiến cho mọi người thấy chán ghét cô ta chính là thấy ai có nhiều tiền thì chơi cùng, đó cũng chính là lí do sau này khi BẠch Húc Nghiêu ở Hàn Quốc cực khổ tập luyện mà cô ta lại ở đây lấy một ông chồng giàu có. Tóm lại người này chính là kẻ ham phú quý, Bạch Húc Nghiêu cũng thật si tình, vậy mà không quên được người đàn bà này, thật sự không đáng."
Phương Tình tiện tay lướt xuống phần bình luận bên dưới, đều thấy tất cả đều là những lời lẽ chửi bới cô, cô xem mấy cái liền không dám xem nữa, vội vã thoát khỏi Weibo.
Phương Tình cảm thấy chuyện này không thể là trùng hợp, vì sao chuyện này không sớm không muộn lại bị đào bới ra đúng lúc Bạch Húc Nghiêu vừa biết là cô mang thai? Chuyện này liệu có phải hay không là có mục đích?
Phương Tình suy tư một chút, cầm lấy di động đi đến nhà vệ sinh, cô vào danh sách đen trong điện thoại trực tiếp tìm dãy số kia gọi đi. Điện thoại vang không bao lâu liền có người nghe, lại nghe Bạch Húc Nghiêu trong giọng có ý cười nói: " Cô cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi."
Phương Tình cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi anh ta: "Cái tin tức trên mạng kia, là do anh cố ý kêu người đào bới ra có phải không? Nội dung trên đó cũng là cố ý phóng đại lên đúng không?"
"Đúng vậy." Anh ta trả lời rất kiên quyết, trong giọng nói còn hàm chứa ý cười.
Phương Tình sắc mặt lại trầm xuống, cô cười lạnh một tiếng nói: "Anh làm như vậy mục đích là gì? Là muốn tôi bị dư luận chửi bới sao? Muốn tôi mỗi ngày đều sống trong những lời nguyền rủa của fan của anh sao? Đây là muốn buộc tôi phải quỳ gối trước mặt anh nhận sai sao."
"Phương Tình. . . . . ." Bạch Húc Nghiêu đột nhiên trịnh trọng gọi tên cô: "Đây là cô đáng bị trừng phạt, người phụ bạc như cô không đáng được hạnh phúc!
Quả nhiên Phương Tình đoán không sai, từ lúc cắt đứt hẳn anh ta vẫn luôn mang hận với cô, trong lòng cô lạnh đi, cảm thấy những kí ức trước kia cùng hắn ta thực kinh tởm không thể chịu được. Cô hít một thật sâu nói: "Cho nên, trước đây lần lượt tiếp cận tôi cũng chỉ vì muốn trả thù tôi, tôi đoán rằng, nếu như tôi chấp nhận ở bên cạnh anh thì sau này anh cũng sẽ vứt bỏ tôi thôi đúng không?"
Kiếp trước chính là như vậy.
Bạch Húc Nghiêu không nói gì, cơ bản là ngầm thừa nhận.
Phương Tình lại nói: "Chỉ tiếc, tôi đã sớm buông tay với anh, cũng không có ở bên cạnh anh nên kế hoạch trả thù của anh không thể thực hiện được, nên liền trực tiếp cho tôi ra trước dư luận. Trước đây giả vờ si tình cũng chỉ vì ngày hôm nay"
Bạch Húc Nghiêu cười rộ lên, nụ cười mang theo trào phúng, "Tôi đã nói rồi Phương Tình, người như cô không xứng có được hạnh phúc."
Phương Tình chỉ cảm thấy lạnh như băng đáy lòng như có một đám lửa đang thiêu đốt, giờ phút này ngón tay nắm chặt di động đến mức trắng bệch, nhưng mà cô lại nở nụ cười, "Đúng vậy, Bạch Húc Nghiêu anh ưu tú xuất sắc như vậy mà tôi còn muốn chia tay. Tôi thật sự là không biết tốt xấu, chia tay anh là tôi đã làm tổn thương đến anh, là tôi đã phạm phải tội tày trời cho nên xứng đáng bị như vậy, phải sống thật thê thảm. "
Bạch Húc Nghiêu tựa hồ cũng nổi giận, lạnh lùng cười một tiếng nói: "Đó là bởi vì cô căn bản không biết cô đã làm tổn thương tôi lớn đến mức nào!"
Phương Tình điều chỉnh một chút hô hấp mới nói: "Anh biết không Bạch Húc Nghiêu? Trước đây tôi đối với anh quả thật cảm thấy áy náy, là do tôi làm tổn thương anh, nhưng hiện tại, tôi đang thấy vô cùng hối hận vì sao không chia tay với anh sớm hơn một chút, thậm chí là vì sao lại yêu
anh, vì sao không sớm nhận ra được con người thật của anh, thật sự vô cùng đáng sợ."
"Đáng sợ?" Không biết Bạch Húc Nghiêu nghĩ tới cái gì, anh ta thấp giọng cười rộ lên, qua hồi lâu mới dừng lại, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, "Nói đến đáng sợ, bất quá tôi so với Khang tiên sinh nhà cô một phần cũng không bằng, cô biết rõ Khang Tư Cảnh là loại người nào sao? Cô có biết hay không, hắn ta so với tôi còn đáng sợ gấp vạn lần. Không! Chính xác mà nói thì anh ta chính là kẻ điên!"
"Anh câm miệng cho tôi!" Phương Tình thật sự tức giận, trả thù cô chưa đủ mà còn dám nói như vậy về Khang Tư Cảnh, Phương Tình cũng không còn gì muốn nói với anh ta, liền cắt đứt điện thoại.
Phương Tình từ nhà vệ sinh đi ra, đã thấy Khang Tư Cảnh không biết tỉnh dậy từ lúc nào, giờ phút này đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, cũng không biết có nghe được hay không việc cô gọi điện thoại. Khang Tư Cảnh sắc mặt có chút âm trầm, bất quá ánh mắt nhìn đến cô lập tức dịu xuống hỏi: " Gọi điện thoại cho ai?"
Phương Tình cũng không gạt, nói thẳng: "Bạch Húc Nghiêu."
Khang Tư Cảnh sắc mặt không rõ là có đang tức giận hay không, lại hỏi: "Gọi điện thoại cho anh ta làm cái gì?"
Phương Tình nói: " Trên Weibo chuyện của Bạch Húc Nghiêu bị đào bới ra, trên đó còn có....... ảnh chụp của em và anh ta, hiện tại tất cả mọi người đều biết mối tình đầu của anh ta chính là em, em gọi điện cho anh ta là vì muốn xác nhận chuyện này có phải do chủ ý của anh ta không?"
"Huh?" Anh nhíu mày, bộ dáng có chút hứng thú, "Xác nhận chưa, là như thế nào?"
Phương Tình vẻ mặt thản nhiên: "Đúng là anh ta, em cũng đã không hề lưu tình mà mắng chửi anh ta một trận."
Có lẽ những lời này của cô đã lấy lòng anh, sắc mặt Khang Tư Cảnh tốt lên không ít, anh trực tiếp tiến đến ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Mấy chuyện phản kích lại hắn ta đã có anh lo rồi, có anh ở đây, em đừng sợ hãi gì cả, mỗi ngày chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, dưỡng thai thật tốt, nhớ chưa?".
Cái ôm của anh vừa ấm áp lại rộng lớn, Phương Tình ở bên trong cảm thấy vô cùng thoải mái, lửa giận bị Bạch Húc Nghiêu kia kí©h thí©ɧ cũng đã nguôi dần. Quả thật vừa rồi cô có chút sợ hãi, nhưng đã có Khang Tư Cảnh làm chỗ dựa cô có gì mà phải lo lắng chứ?