Bất quá cô nghĩ đến một chuyện liền hỏi: "Anh đã không có em bên cạnh liền không ngủ được, vậy trước như thế nào không đưa em đi cùng, ngày mai chính là cuối tuần, em cũng không có việc gì làm, anh không mang em đi cũng không sợ không ngủ được sao."
Khang Tư Cảnh thấy ánh mắt của cô lộ ra vài phần si mê, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nhân tiện nói: "Anh đến bên này là xử lí sự tình có điều tương đối phức tạp, anh sẽ không có nhiều thời gian ở cùng em, lại sợ em cảm thấy không thú vị, còn không bằng ở nhà ăn ngon uống tốt thoải mái."
Hóa ra là sợ cô nhàm chán . . . . . .
"Vậy mọi chuyện giải quyết thế nào? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Phương tình nghĩ đến một màn dưới lầu vừa rồi lại nói: "Hai người kia là ai?"
Khang tư cảnh nói: "Sự tình nói đơn giản cũng không đơn giản, nói phức tạp cũng coi như không hơn. Hai người kia là người phụ trách hạng mục của Thịnh Hoa ở bên này, vốn dĩ Thịnh Hoa tính toán ở bên này xây dựng một cái quảng trường, nhưng thời điểm thi công lại xảy ra sự cố. Một công nhân ngã từ trên dàn giáo xuống mà chết. Chuyện này vốn cũng không tính là lớn lao gì, bọn họ sớm báo lên công ty để bồi thường thì liền xong rồi, nhưng chính là hai người kia ra vẻ thông minh, đè nặng sự tình chậm chạp không chịu báo, cuối cùng người nhà công nhân kia rơi vào đường cùng tìm đến truyền thông thì anh mới biết."
Phương tình sau khi nghe xong cũng cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, vội hỏi nói: " Thịnh Hoa có thể hay không bởi vì chuyện mà này bị ảnh hưởng?"
"Là có nhất định bị ảnh hưởng, cho nên anh mới phải tự mình đến để giải quyết ."
" Sẽ không có việc gì chứ ?"
Khang tư cảnh thấy dáng vẻ lo lắng của cô là bởi vì anh mà lo lắng, loại cảm giác này thật khiến cho cả người Khang Tư Cảnh thoải mái, kìm lòng không được hôn thật sâu lên môi cô mới nói: "Không phải rất nghiêm trọng, không cần lo lắng."
Phương tình cảm thấy được giờ phút này chính mình thật sự vô lực cực kỳ, cô năng lực sở trường không ở nơi này cũng không giúp được anh cái gì, bất quá cô tin Khang Tư Cảnh có năng lực, nghĩ đến anh sẽ có biện pháp xử lí tốt nhất, mà cô thứ có khả năng làm nhất chính là yên lặng cùng anh, không để cho anh thêm phiền.
Khang tư cảnh đem cô ôm tới phòng của mình, đem cô thật cẩn thận đặt ở trên giường, lại không bỏ đi được, đôi tay chống ở mép giường hỏi cô : "Đói bụng không, anh đi mua cho em chút gì ăn."
Phương tình cười cười, cố ý đùa giỡn nói: "Mua ăn cái gì, làm sao dám làm phiền Khang tổng đại giá ?"
Khang tư cảnh chậm rãi đến gần, hơi thở ôn nhu ngay chóp mũi, thanh âm đè thấp, lộ ra thanh âm từ tính đầy mê hoặc "Chỉ cần là chuyện của em Khang tổng cũng nguyện ý vì em mà cống hiến sức lực."
Chịu không nổi ! Chịu không nổi! Thật sự chịu không nổi! Vì cái gì mà thanh âm lại như vậy? Vì cái gì mà ôn nhu như vậy chứ? Còn cố tình trêu ghẹo trong lời nói! Khang Tư Cảnh rõ ràng chính là người từng trải trong chuyện tình yêu mà, kiếp trước vì cái gì mà không buồn lên tiếng? Hơn nữa một đời này cũng là cô đi từng bước một tới gần anh mới chống đỡ không được đi, rõ ràng kỹ năng thành thạo như vậy mà kiếp trước vì sao mà im lặng như vậy chứ? thật sự là "bạch mù chính mình đích liêu muội thiên phú".
Phương Tình cảm thấy được cả người mềm đi đến kì cục, cả người run run đứng lên lông tơ trên người cũng dựng lên hướng Khang Tư Cảnh nói: "Em không đói, đã muộn thế này cũng không muốn ăn gì nữa ."
Khang tư cảnh lo lắng, lại hỏi một câu: "Thật sự không đói bụng?"
Phương tình gật gật đầu, Khang tư cảnh liền không hề miễn cưỡng, lại ôm lấy nói: "Anh ôm em đi vào tắm rửa ."
Khang tư cảnh đem cô ôm đến phòng tắm, bắt đầu cởϊ qυầи áo của chính mình, phương tình ngây người một chút, lập tức nghĩ đến hai người cũng không phải lần đầu tiên tắm chung một phòng liền cũng không nhăn nhó, cởϊ qυầи áo lấy vòi phun mà bắt đầu tắm.
Khang tư cảnh thật sự chính là đơn thuần muốn cùng phương tình cùng nhau tắm rửa một cái, chỉ là anh trong lúc tắm rửa vô tình vừa quay đầu thì thấy cô một thân da thịt trấng nõn còn có đường cong thân thể duyên dáng, liền cảm giác một chỗ nào đó căng chặt không chịu được .
Da của cô thực sự rất trắng, là loại trắng trẻo trời sinh, có điểm giống với kiểu trắng của người Âu Mĩ, thật là trắng đến sáng lên. Bởi vì dính nước nên làn da thịt trắng nõn lại càng mê người, cô đưa lưng về phía anh nên anh chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng, ánh mắt lướt từ trên xuống, chỉ cảm thấy mỗi một chỗ cao thấp phập phồng đều vừa đúng.
Khang tư cảnh chậm rãi cảm giác hô hấp không được, cái loại cảm giác này là như thế nào đều không áp chế được .
Phương tình dùng vòi phun tắm rửa sạch sẽ, đang chuẩn bị lấy khăn lau, đột nhiên cảm giác khang tư cảnh tiến sát đến, tiếp theo hai tay từ phía sau vòng qua ôm lấy cô
Phương tình cảm giác được sự khác thường ở anh, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại , ngày hôm qua hợp với anh ba lần, lúc này thân thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tuyệt đối không thể chịu được anh một lần nữa tập kích.
Phương tình cả giận nói: "Khang tư cảnh, anh tắm rửa bình thường một chút."
Khang tư cảnh đem mông của cô hướng tới vừa nhấc, ở trên người cô đưa đi đưa lại, Phương Tình nóng nảy, vội hướng anh nói: "Khang tư cảnh anh còn như vậy mai em sẽ trở về luôn, không để cho anh được chữa bệnh, cho anh bệnh nguy kịch mỗi ngày đều ngủ không được."
Khang tư cảnh thân thể cứng đờ, sau đó động tác chầm chập đem cô buông, thực rõ ràng không quá cam tâm.
Nhưng cũng may hiệu quả rất tốt, khang tư cảnh không làm càn nữa, ngoan ngoãn quay lại tắm rửa. Phương tình cũng thực kinh ngạc lời này vậy mà có uy lực như vậy, cô đột nhiên phát hiện một chuyện cực kì bất ngờ, nguyên lai Khang tiên sinh tử huyệt ở chỗ này, hóa ra lại sợ cô không ngủ cùng anh . Ha, nếu sau này anh không nghe lời, cô có thể dùng chiêu này mà đối phó .
Tắm rửa xong, khang tư cảnh lại ôm cô quay về trên giường, đại khái là sự uy hϊếp của Phương Tình đối với anh thực có tác dụng, anh cũng không có làm loạn.
Cứ như vậy ngủ một đêm, ngày hôm sau Phương tình đến lúc tỉnh dậy phát hiện khang tư cảnh đã không còn ở trên giường , Khang tư cảnh để lại cho cô một lời nhắn, anh nói mình phải đến công ty giải quyết sự tình, phải đến buổi chiều mới trở về, anh đã sai người mang cơm đến cho cô, anh còn chuẩn bị xe cho cô nếu thấy buồn chán cô có thể đi shopping.
Đã đến Hồng Kông – thiên đường mua sắm- mà không đi thì thật ngốc . Cho nên Phương tình sửa soạn xong liền trực tiếp ra cửa, đúng lúc đi ra cửa thì điện thoại của cô vang lên, là một số lạ gọi tới, chỉ là thấy dãy số có điểm nhìn quen mắt, liền không nghĩ nhiều bấm máy nghe.
"Này Phương tình, tôi nói cho cô biết, Triệu tuấn nhà tôi nói là... cho chồng cô một cơ hội. Chuyện hợp tác này anh ta tốt nhất nên lo lắng một chút, chuyện này đối với Khang Tư Cảnh chỉ có ưu đãi không có chỗ hỏng, Triệu tuấn cũng là xem chúng ta là chị em nên mới đích thân cho chồng cô một cơ hội như vậy, mấy người tốt nhất nên nắm chắc."
Phương tình nghe ra đây là chính là giọng nói của Viên Tâm An , chính là câu " Triệu tuấn nhà ta " kia khiến Phương tình lại suy nghĩ trong chốc lát mới phản ứng lại . Cô nhớ rõ lần trước Viên tâm an cũng gọi cho cô một cuộc điên thoại như vậy, nói là cô ta đang quen một kẻ có tiền là Đại gia vật liệu xây dựng, tên là Triệu tuấn .
Triệu tuấn này có vẻ là muốn tìm Khang tư cảnh hợp tác, bảo Viên tâm an gọi điện thoại cho cô , thái độ so với cuộc điện thoại lần trước cũng không sai biệt lắm, khẩu khí lớn đấy, thật giống như bạn trai cô ta cùng với Khang tư cảnh hợp tác là đang bố thí cho Khang Tư Cảnh.
Phương tình thật sự là phiền chết, không chút khách khí nói với cô ta: "Cám ơn ý tốt của bạn trai chị ,nhưng mà chồng em cũng không cần cơ hội như vậy ,có lẽ Triệu tuấn nhà chị nên đem ý tốt này cho người khác đi."
Viên tâm an nghe cô nói như vậy, nhất thời liền phát hỏa, " Tôi nói Phương tình cô cũng không nên không biết tốt xấu, đây thật là cơ hội tốt, Triệu tuấn nhà tôi cũng là xem cho chồng cô mặt mũi mới cùng anh ta hợp tác ."
Phương tình cảm thấy cùng loại não tàn này nói chuyện thực mệt mỏi, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt ,Viên tâm an cảm thấy bị cô cắt đứt điện thoại thật sự là rất mất mặt, trong chốc lát nhắn cho cô một cái tin, "Phương tình cô chờ đấy!"
Phương tình mặc kệ cô ta, trực tiếp đi xuống lầu. Cô đi trước sảnh hỏi một chút về chuyện xe, quả nhiên phiá trước sảnh có một cô gái cầm cái chìa khóa xe đưa cho cô, vẻ mặt cung kính nói: "Khang phu nhân có cần tìm tài xế lái xe không ạ ?"
"Không cần."
Cô gái thái độ lễ phép nói :"Vậy chúc khang phu nhân vui vẻ du ngoạn ."
Phương tình lên xe trực tiếp lái đi Cửu Long, quả nhiên không hổ là thiên đường mua sắm, bên này thật nhiều hàng hóa được giảm giá, hơn nữa hôm nay là thứ sáu, không có nhiều người đến
Phương tình đến phía trước lấy một xe đẩy hàng lớn , cô mua rất nhiều đồ , mua cho chính mình một số mĩ phẩm, rồi mua cho bạn bè ,còn mua cho Khang Tư Cảnh rất nhiều quần áo và khăn quàng cổ, cô còn mua cho các vị trưởng bối một số xa xỉ phẩm .
Đang mua sắm thì Phương Tình nhận được điện thoại của Nghiêm Manh, đầu điện thoại bên kia nghe giọng Nghiêm manh có vẻ hưng phấn, thanh âm vui vẻ nói: "Phương tình, cậu đã xem thượng đại tin tức trên Weibo chưa? Mối tình đầu của Bạch Húc Nghiêu cuối cùng cũng sắp trồi lên mặt nước ."
"Gì?"
Nghiêm manh kinh ngạc đích quát to một tiếng nói: "Cậu còn chưa xem sao? Vậy mau đi xem, Bạch Húc Nghiêu đăng trên Weibo ảnh chụp hai trang nhật kí mối tình đầu viết cho anh ấy!
". . . . . ."
Mối tình đầu? Nhật kí? Hai từ mấu chốt này làm cho Phương Tình có dự cảm không mấy tốt lành, cô vội vàng hương nghiêm manh bỏ lại một câu: "Để mình đi xem."
Cắt đứt điện thoại, mở Weibo, tìm trang cá nhân của Bạch Húc Nghiêu, thấy hắn mới đăng một bài vào hai giờ trước, nội dung viết đến phi thường ái muội , "Cho dù keo dán vẫn như cũ không thể bắt nó dính thành hình dạng ban đầu, tụa như em và anh rốt cuộc không thể gương vỡ lại lành" (thật sự là mình cũng không hiểu câu này lắm mong các bạn thông cảm =))))).
Phía dưới còn có tấm vé xứng đồ, hẳn là dùng để di động chụp lại trang nhật kí, trang giấy này tựa như bị người ta xé nát, rồi dùng băng dính dính lại. Phương tình tùy tiện nhìn lướt qua, rất nhanh xác nhận đây là trang nhật kí cô từng viết
Cô nhớ rõ ràng quyển nhật kí kia đã sớm cướp về từ chỗ Viên Tâm An ,có điều lần đó cùng viên tâm an tranh chấp có xé rách mất hai trang nhưng là lúc ấy cô đã đem hai trang nhật kí kia xé nát rồi vứt vào thùng rác gần đó, không biết như thế nào lại xuất hiện ở đây .
Cô nhìn trang nhật kí bị dán băng dính trong suốt kia ,ánh mắt nguy hiểm mị mị, hai trang này rõ ràng từng bị xé qua ,lúc trước làm không tốt khiến hai trang giấy bị xé đi.
Chuyện ngày đó cũng chỉ có cô cùng viên tâm an biết, người qua đường đến xem cũng không quá rảnh rỗi đến mức đem hai trang nhật kí bị xé kia dính lên đi , cho nên rất có có thể chính là Viên tâm an làm.
Phương tình đột nhiên nhớ tới tin nhắn vừa rồi của Viên tâm an, nhắc nhở cô hãy chờ đấy. Vậy đây là phương thức cô ta dùng để trả thù cô sao?
Nhưng vì sao hai trang nhật kí này lại ở trong tay Bạch Húc Nghiêu? Hai người này quen nhau khi nào chứ?
Phương tình đọc một số bình luận, phát hiện bên dưới toàn bộ là mắng cô, còn có lời độc ác hơn, cái gì mà chỉ cần biết mối tình đầu phụ bạc này là ai, bọn họ nhất định đứng ra xé xác cô.
Phương tình cười lạnh, đây là bạch húc nghiêu cùng viên tâm an trả thù cô sao, đưa cô ra trước mặt công chúng, muốn khiến cô chết đuối trong nước miếng của fan Bạch Húc Nghiêu.
Lúc trước cô chia tay anh ta để gả cho Khang tư cảnh quả thật có làm tổn thương anh ta, nhưng cô với anh ta cũng đã chia tay rồi , huống chi cô cũng không có nɠɵạı ŧìиɧ, cho dù Bạch húc nghiêu thực đưa cô ra trước truyền thông cô cũng không sợ hãi.
Cô không không muốn khiến cho mình cảm thấy không thoải mái, cho nên Phương tình chỉ xem thêm vài lần rồi tắt di động, tiếp tục mua sắm.
Công ty con của Thịnh Hoa ở Hồng Kông này ngay gần cảng Victoria , giữa trưa Khang tư cảnh cùng mấy vị cấp cao khai xong hội nghị khẩn cấp sau đó dự định đi ăn cơm, một đám người trực tiếp đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Thang máy vừa mở ra thì thấy ngay một người , là một người trẻ tuổi diện mạo tuấn tú lạ thường, hắn đi đến trước mặt Khang tư cảnh, vô cùng lễ phép cúi đầu bốn mươi lăm độ "Khang tổng chào ngài."
Khang tư cảnh dừng ánh mắt ở trên người anh ta đánh giá vài lần, sau đó hướng mấy người phía sau nói: "Mấy người cứ đi trước, tôi sẽ đi sau."
Mấy vị lãnh đạo này cũng thật biết điều, không có hỏi nhiều cái gì, ngoan ngoãn ngồi xe rời đi.
Khang tư cảnh hai tay đút túi quần , tươi cười thực khách khí, "Bạch tiên sinh là tới tìm tôi sao ?"
Bạch húc nghiêu vuốt cằm cười cười, nụ cười thực trong suốt, sạch sẽ không dính bụi trần , "Tôi hôm nay tới là muốn cùng khang tổng chia sẻ một thứ tốt ."
Khang tư cảnh nhướng mày, một bộ dáng thực cảm thấy hứng thú , "Không biết là thứ gì tốt?"
"Ô . . . . . .Khang tổng vẫn chưa thấy bài đăng mới nhất trên Weibo của tôi sao?"
Khang tư cảnh rất có kiên nhẫn, cười nói: "Gần đây công việc quá bận rộn, không có thời gian xem."
Hai người này , một người rõ ràng muốn đưa người kia vào chỗ chết, một người hận người kia đã cướp đoạt người mình yêu thương. Nhưng mà hai người gặp mặt lại không hề giương cung bạt kiếm, nhã nhặn như vậy khách khí như vậy, giống như chỉ là hai người quen biết đang gặp nhau ôn chuyện, cả hai đều biết rõ tâm tư của đối phương ,nhưng là đều thâm tàng bất lộ.
Bạch húc nghiêu gật gật đầu, nghĩ nghĩ, cười nói: "Nếu Khang tổng không có thời gian xem, tôi đây cũng không ngại tự thuật một chút cho ngài." Bạch húc nghiêu tươi cười thực sáng lạn, đôi mắt vì vô cùng phấn khởi mà cong lên " Tôi có đăng trên Weibo vài tờ nhật kí của Phương tình viết cho mình, trên đó tất cả đều là những chuyện ngày xưa của tôi và cô ấy. Trong nhật kí cô ấy thổ lộ hết tình cảm với tôi, cô ấy nói rằng vẫn yêu tôi, cho dù chết cũng không buông, Khang tổng nên tự mình nhìn xem, Phương tình dùng những từ vô cùng tuyệt đẹp, tuyệt đối khác xa so với những lời bị ép buộc nói ra."
Khang tư cảnh sắc mặt cũng không có nhiều biến hóa, tựa như anh cùng với chuyện này không có quan hệ , vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã cười cười nói: " Người kiên cường luôn hướng về phía trước, chỉ có kẻ yếu mới chìm đắm mãi trong quá khứ , tôi hy vọng Bạch tiên sinh phải luôn nhìn về phía trước, không nên đắm chìm trong quá khứ, dù sao quá khứ cũng đã qua đi, mọi chuyện dù tốt đẹp như nào cũng không thể vãn hồi."
Không hổ là khang tư cảnh, vững vàng bình tĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân, lời nói như vậy căn bản không kí©h thí©ɧ đến anh.
Bạch húc nghiêu khóe miệng co lại, hơi rũ đầu trầm mặc một lát, đột nhiên thấp giọng cười cười nói: "Cũng là đâu, Khang tổng gia cảnh thực tốt lại có sự nghiệp thành công, hiện giờ còn có vợ yêu trong ngực, khẳng định là chỉ có thể nhìn phía trước, tôi như này đây đương nhiên là không thế so sánh cùng Khang tổng , chỉ là. . . . . ." Anh ta dừng một chút, nhướng mày nhìn ,ý vị thâm trường nói: "Khang tổng đúng là hoàn mỹ như bên ngoài sao? Cũng không biết khang phu nhân có biết hay không Khang tổng ngươi kỳ thật còn có một mặt khác."
"Một mặt khác?" Khang tư cảnh cười như không cười, "Không biết chỉ giáo cho?"
Bạch húc nghiêu tiến lên từng bước, đi đến hắn bên cạnh anh, cố ý đè thấp thanh âm hướng nói: "Tôi biết ngày ấy xông vào nhà của tôi tập kích chính là Khang tổng người. Chỉ là tôi rất hiếu kì, vì cái gì Khang tổng lợi hại như vậy lại không trực tiếp gϊếŧ tôi, nếu trực tiếp gϊếŧ tôi , cũng sẽ không có người đối với khang phu nhân dây dưa không rõ, nếu trực tiếp gϊếŧ chết tôi sẽ không còn cô gái mối tình đầu trước mặt khiến cho người chán ghét. Khang tổng vì cái gì mà không trực tiếp gϊếŧ tôi? Gϊếŧ tôi thật đúng là một lần vất vả cả đời nhàn nhã."
Dừng một chút lại nói: "Thu hồi tài nguyên gϊếŧ ta và vân vân, đối với tôi có bao nhiêu đả kích chứ? Tôi còn sống, người sẽ không sợ tôi về sau còn có thể quấy nhiễu Khang phu nhân không được an bình sao? Tôi sống đối Khang tổng mà nói thật đúng là hậu hoạn vô cùng, không phải sao?"
Khang tư cảnh nửa nghiêng đầu nhìn anh ta , ánh mắt híp lại, trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng mà trong ánh mắt kia đã có một loại cảm giác làm cho người ta hít thở không thông, phảng phất có thể lúc nào đó biến thành hai thanh kiếm xuyên thẳng vào người trước mặt.
"Thì ra. . . . . . Bạch tiên sinh đây là muốn chết." Mỉm cười thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Cũng không phải ngữ khí cảnh cáo, cũng không có lãnh ý, thậm chí còn mang theo ý cười, chính là không biết như thế nào nói như vậy nghe vào trong tai liền cho người ta một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Bạch húc nghiêu thân thể cứng đờ, lông mày theo bản năng nhăn lại.
Rồi lại nghe được khang tư cảnh nhợt nhạt cười một tiếng nói: "Vậy cậu tốt nhất không nên cử động."
Bạch húc nghiêu đột nhiên rùng mình, lại nhìn lại lúc này anh đã vào trong xe. Là một chiếc xe thể thao màu lam ,anh đem xe đưa trở lại lối vào, sau đó liền phát động động cơ hướng Bạch húc nghiêu xông tới..
Bạch húc nghiêu mày cau lại càng chặt, chiếc xe đang điên cuồng phóng tới đây thật giống như một tia chớp, mang theo một loại khí thế dữ dội hướng anh ta mà đâm tới.
Bạch húc nghiêu trong lòng hồi hộp, Khang tư cảnh đây là tính toán ở trong này đâm chết mình sao ?
Không, không có khả năng, Khang tư cảnh thông minh như thế, tuyệt đối sẽ không ở nơi này gây tai nạn chết người, anh ta ngẩng đầu nhìn xem bốn phía đều có thiết bị theo dõi, nghĩ đến khang tư cảnh cũng biết rõ ràng trong này nơi nơi đều có thiết bị theo dõi. Nếu thực sự đâm chết , hiện nay anh cũng là người có tiếng tăm, Khang tư cảnh chắc chắn không tránh khỏi can hệ, Khang tư cảnh cho dù không vi chính mình cũng nên vi thanh danh của Thịnh hoa mà suy nghĩ, một người mưu tính sâu xa như vậy , chỉ có đần độn mới làm cho chính mình gặp phải chuyện liên quan đến mạng người.
Cho nên Bạch húc nghiêu cho rằng Khang tư cảnh chỉ hù dọa mình một chút thôi, giống như lần anh ta xông vào nhà mình. Cho nên anh không chút nào sợ hãi, thậm chí mang theo một loại vân đạm phong khinh ý cười nhìn chiếc xe đang càng ngày càng gần kia.
Loại xe này tính năng cực kì tốt, có thể khởi động ngay lập tức cũng có thể đến trước mặt mới dừng lại vẫn kịp , Khang tư cảnh nhất định là biết điểm này.
Bạch húc nghiêu nghĩ Khang tư cảnh chỉ muốn dọa mà thôi, chính là như vậy. Muốn nhìn thấy anh ta ở trước mặt anh lạnh run. Chỉ là anh ta cũng không muốn cho anh như nguyện.
Xe chạy tốc độ cực kì nhanh, nhất thời đang suy nghĩ có nên tiến lên không thì chiếc xe đã tiến đến trước mặt Bạch húc nghiêu, nhưng lại không hề có ý muốn dừng lại, giống như một con quái thú không còn lí trí, đang vô cùng đói khát, chỉ cần nhìn thấy con mồi liền không màng tất cả mà xông lên tấn công, sau đó đem con mồi mà cắn xé.
Mà anh không nghi ngờ mình hóa ra lại trở thành con mồi.
Trong thời khắc ngắn ngủi đó, anh ta ngay từ đầu không hề sợ hãi rồi âm thầm lo lắng đến khi chiếc xe kia đang chạy như bay đến trước mặt mới hoàn toàn kinh sợ.
Cuối cùng, bản năng muốn sống đã khiến hắn nghiêng người tránh hướng mà chiếc xe đang lao tới. Vậy mà chiếc xe kia dường như không có í dừng lại, tiếp tục lao theo hướng mà hắn vừa đứng.
Nếu anh ta đứng yên tại chỗ thì chắc chắn đã bị đâm chết ở nơi này rồi!
Bạch húc nghiêu nằm trên mặt đất mà thở gấp, lại nhìn chiếc xe vừa lao như điên kia mà sợ đến ngây người, anh ta thật không ngờ Khang tư cảnh là thật sự muốn gϊếŧ mình!
Lúc này vẫn còn chưa xong, lại thấy Khang tư cảnh từ chỗ cũ lại khởi động xe quay ngược trở lại đây, tiếng động cơ vang vọng trong không gian trống trải thật không khác gì một con mãnh thú đang gầm lên vì giận dữ.Bạch húc nghiêu chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, mắt thấy chiếc xe kia đang hướng đến, anh ta lập tức chạy ngay đến bên cạnh hai chiếc xe đang đỗ ngay
Khang tư cảnh đi xe qua trước mặt hắn rồi lùi xe lại, dừng xe ngay phía trước rồi mở cửa xe ra đi về phía anh ta.
Giờ phút này Bạch húc nghiêu phía sau là vách tường, mà hai bên là hai chiếc xe , trước mắt là Khang tư cảnh đang đi tới ngăn cản đường đi của anh ta, anh ta đã hoàn toàn bị dồn vào góc chết không còn đường để
đi
Bạch húc nghiêu dựa lưng vào vách tường, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, đã thấy Khang tư cảnh từng bước một tới chỗ mình, bước đi rất chậm, dường như là đang tản bộ, vừa đi vừa nghiêng đầu hướng anh ta mà cười.
LÀ một loại cười nhưng không mang theo chút ý cười nào, hai mắt thâm trầm mang theo khí lạnh> Anh ta nhớ tới lần đó xem máy ghi hình hai mắt Khang tư cảnh trống rỗng sâu hun hút như là vực sâu vạn trượng, đôi mắt kia tựa như có thể lập tức biến thành một hố đen khổng lồ, thôn tính hết mọi thứ.
Bạch húc nghiêu hầu kết giật giật, lại cảm giác yết hầu như là bị cái gì ngăn chận lại, thanh âm đều phát không ra.
Khang tư cảnh rất nhanh đi đến trước mặt anh ta , hoàn toàn không để cho Bạch húc nghiêu có cơ hội phản ứng, anh vừa nhấc chân trực tiếp đá một phát thật mạnh vào ngực anh ta, Bạch húc nghiêu chỉ cảm thấy ngực như là bị đập vỡ, đau đến nỗi phải ngồi sụp xuống đất mà ho khan.
Khang tư cảnh đi tới ngồi xổm bên người anh ta, kéo lấy đầu anh ta để đối diện mình, anh vẫn cười như vậy, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm với anh ta " Biết tại sao tôi không gϊếŧ cậu không? Bởi vì cô ấy đang ở bên tôi tôi không muốn làm cho chính mình phải dính máu, cậu hẳn là nên cảm kích vì tôi không gϊếŧ cậu, bằng không cậu cũng không có tư cách mà đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi đâu.
Sức lực trên tay anh rất lớn, Bạch húc nghiêu căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể bị bắt nhìn thẳng vào mắt Khang tư cảnh, đã không còn là dáng vẻ nho nhã lễ độ hào phóng được giáo dục tốt như trước mặt người khác nữa. Ánh mắt lạnh như băng, lạnh đến không còn sinh khí. Làm cho người ta run lên.
Cũng không biết là do sợ hãi tới cực hạn hay là tuyệt vọng tới cực hạn, Bạch húc nghiêu lại không thể khống chế cười ha ha đứng lên, cười xong lúc sau liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày chính là người điên, kẻ điên!"
Anh một chút đều không có tức giận , khóe miệng ý cười càng sâu, kéo đầu của anh ta, tựa đầu chậm rãi tiến đến bên tai, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ hướng anh ta nói: "Nếu biết tôi là kẻ điên thì không nên đến trêu chọc tôi."
Bạch húc nghiêu không dám nói nữa, khang tư cảnh đem anh ta ném thật mạnh xuống đất, anh đứng sửa lại quần áo bị lộn xộn của mình, xoay người hướng về phía xe của mình đi đến, dáng đi tao nhã, vẫn là Khang tống quần áo chỉnh tề như cũ.