Chương 33

Phương Tình đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đẩy anh ra: "Khang Tư Cảnh, không nên làm ở đây." Nếu có người nghe thấy tiếng thì thảm hại rồi.

Khang Tư Cảnh căn bản không thèm nghe...chiến trường lê từ phòng khách vào đến phòng ngủ, rồi lại vào nhà tắm, cuối cùng Phương Tình hậm hực nghiến răng nghiến lợi mà mắng thầm.

Sau khi xong xuôi, đem cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi Khang Tư Cảnh mới bế cô về giường. Anh ôm ghì cô sát vào ngực, hôn lêи đỉиɦ đầu rồi lát sau khẽ khàng nói: "Em thật sự là bảo bối của anh."

Giọng nói của anh khàn khàn, phảng phất giọng nam trầm đầy từ tính của riêng anh, nhưng nghe ra lại như là đang tự nói với mình, có lẽ vì cho rằng cô đã ngủ rồi. Phương Tình bị anh muốn đến ba lần, mệt mỏi rã rời, chất đầy một bụng tức giận, giờ phút này lại nghe anh nói như vậy thì bao nhiêu tức giận đều tan biến hết. Cô cúi đầu cười, vòng tay ôm lấy anh, nũng nịu: "Anh thương em như vậy, về sau có thể kiềm chế hơn một chút được không?"

Cô cảm thấy người Khang Tư Cảnh như cứng lại, một lát sau mới nghe được anh nói: "Đau như thế cũng vẫn còn chưa đủ!"

"..........."

Có vẻ như Khang tiên sinh càng ngày càng lộng hành rồi.

L*иg ngực của anh rất ấm, cô úp mặt vào ngực anh, hơi ấm dễ chịu bao phủ lên mặt, cho cô một cảm giác yên lành ngọt ngào. Kìm lòng không nổi, cô ôm lấy vòng eo rộng của anh, cơ thể anh thật sự rất cao lớn, mang lại cảm giác an yên, như thể chỉ cần được nằm trong vòng tay anh, cô không còn phải sợ hãi điều gì nữa.

Cơn buồn ngủ dần lấn át, cô nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Phương Tình vừa mở mắt đã thấy Khang Tư Cảnh nằm bên cạnh. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, quần âu áo sơ mi. Trang phục được thiết kế phù hợp lại đặc biệt tinh xảo. Trông thấy anh lịch sự nho nhã như vậy, rất khó tưởng tượng đó cũng là con người không bằng cầm thú đêm hôm qua.

Anh đang chống một tay lên đầu, lười biếng nằm nghiêng bên cạnh cô. Thấy cô mở mắt, anh liền rướn lên hôn trán cô. Phương Tình có chút bối rối, mông lung hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ, anh xin nghỉ phép giúp em rồi, hôm nay không cần tới công ty nữa." Giọng nói của anh có vẻ nhàn nhã, thanh âm ấm áp rất êm tai.

Tối qua bị hành đến ba lần, cô cảm thấy thân thể muốn rã rời, cũng muốn định xin nghỉ làm ngày hôm nay, nghe thấy vậy liền kéo chăn lên trùm kín đầu, chuẩn bị ngủ tiếp.

Khang Tư Cảnh lật chăn ra, chui vào chăn kéo lấy cô ghì sát vào ngực, bàn tay to lớn giơ lên vuốt ve đầu cô, dịu dàng nói: "Anh phải đi Hồng Kong bây giờ, bên đó có chút vấn đề, anh phải tự qua xem thế nào."

Phương Tình vừa nghe anh nói đến đây thì lập tức hết buồn ngủ, cô bối rối mở mắt ra quay sang hỏi anh: "Anh đi bao lâu?"

Anh xoắn ngón tay nghịch tóc cô, "Chắc cũng phải vài ngày."

"........."

Phương Tình lập tức vòng tay ôm eo anh, "Anh đi một mình sao?"

"Còn mấy người có liên quan nữa."

Phương Tình chọc chọc vào ngực anh, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Cô trợ lý bé nhỏ xinh như hoa kia cũng cùng đi với anh sao?"

Khang Tư Cảnh nắm lấy tay cô, chau đôi lông mày, "Xinh như hoa à?" Anh dùng ngón cái véo véo cằm cô, mắt hơi nheo lại, "Hôm qua cũng có cảm giác em nhìn Bạch Lộ có gì đó là lạ. Nói đi, là bởi vì sao?"

Phương Tình cũng không muốn che giấu, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói ra băn khoăn của mình, "Em thấy Khang tiên sinh của em vừa đẹp trai vừa thành đạt, kể cả khi kết hôn rồi cũng có người tơ tưởng, bên cạnh lại có nữ trợ lý xinh đẹp như vậy, làm sao mà em yên lòng cho được?"

Từ qua tới giờ Phương Tình suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng vẫn quyết định thổ lộ cho Khang Tư Cảnh biết băn khoăn của mình. Nhưng cô cũng không dám chắc Khang Tư Cảnh sẽ tiếp nhận tâm tình của mình thế nào, vì dù sao mọi chuyện ở kiếp này so với kiếp trước không quá giống nhau. Hơn nữa, Bạch Lộ và Khang Tư Cảnh cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào, cô lén lút nghi ngờ Khang Tư cảnh kiểu như không có lửa làm sao có khói, có vẻ như là cẩn trọng quá đà.

Có điều cô không ngờ tới, Khang Tư Cảnh nghe nói như vậy mà cũng không hề trách cứ cô nghĩ ngợi lung tung, ngược lại dường như còn có chút phấn khích. Anh lật người đè cô xuống, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: "Như vậy hóa ra em sợ anh bị dụ dỗ mất sao?"

Nhìn mắt anh sáng rực, như đứa trẻ thèm ngọt bỗng dưng được cho kẹo, cô vô cùng kinh ngạc, hoài nghi liếc nhìn anh: "Em không thể lo lắng sao?"

Anh hôn lên mặt cô rồi mới lật người nằm xuống dưới, tiếp tục chống tay lên đầu. Xem ra tâm tình có vẻ rất tốt, bàn tay vuốt ve gò má cô: "Để Bạch Lộ làm trợ lý của anh chỉ là vì nể mặt Lý Xuân thôi, nếu như em không thích, thì để anh điều cô ta sang bộ phận khác là được rồi."

".........."

Nghe Khang Tư Cảnh nói, Phương Tình ngạc nhiên không để đâu cho hết. Trước đây cô chỉ cảm thấy Khang Tư Cảnh đối với Bạch Lộ không có khả năng phát sinh tình cảm, nhưng không nghĩ rằng Khang Tư Cảnh lại lạnh lùng với Bạch Lộ như vậy.

Mặc dù hiện tại giữa hai người hoàn toàn không có gì, nhưng Phương Tình vẫn không thể không đề cao cảnh giác. Kiếp trước hai người họ có qua lại, chứng tỏ con người Bạch Lộ có gì đó thu hút Khang Tư Cảnh, nếu cứ để cho họ sớm chiều ở bên nhau, cô không dám chắc sẽ nảy sinh ra chuyện gì.

Cho nên cô vòng tay ôm quanh cổ Khang Tư Cảnh, tủm tỉm nói: "Cũng đừng khiến cô ấy ấm ức quá, tốt xấu gì cũng phải nể mặt Lý Xuân."

Anh sờ sờ chiếc mũi thon của cô, cười nói: "Tùy theo ý em."

Động tác của anh dịu dàng, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu sủng nịnh, Phương Tình thấy ngọt ngào trong lòng, nhịn không được lại vùi đầu vào cọ xát l*иg ngực anh.

"Đúng rồi, bao giờ anh đi?"

Khang Tư Cảnh nghe cô nhắc tới mới giơ tay lên nhìn đồng hồ, đôi lông mày cau lại: "Anh phải đi rồi."

Dù không tình nguyện nhưng cũng không muốn làm anh lỡ việc, Phương Tình không bám dính lấy anh nữa, liền buông anh ra rồi nói: "Vậy anh đi đường cẩn trọng, đến nơi gọi về cho em."

Khang Tư Cảnh gật đầu rồi mới từ từ đứng dậy ra khỏi giường, quay đầu nhìn cô một cái rồi lại nói: "Anh phải đi thật rồi."

Phương Tình huơ huơ tay lên chào anh: "Vâng, em chờ anh về."

".........."

Khang Tư Cảnh trầm mặc một hồi rồi mới đứng dậy, hướng về phía cánh cửa kéo ra nhưng cũng không vội vã đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn cô nói một câu: "Anh đi đây." Mặc dù nói như vậy rồi nhưng anh vẫn không nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô chờ mong.

"............"

Phương Tình cảm thấy tiểu tử này thật sự kỳ quặc, bước đi ra khỏi phòng cũng cẩn trọng từng bước, hơn nữa ánh mắt còn ngoái lại nhìn cô, có vài phần chờ mong.

Tóm lại là anh muốn cô làm gì? Phương Tình ngẫm nghĩ rồi hỏi dò: "Em xuống tiễn anh nhé?"

Đôi lông mày của anh giãn ra, gật đầu, "Cũng được."

".........."

Từ đây đi xuống nhà có vài bước chân cũng muốn cô đi theo tiễn, thật sự không biết phải làm gì với anh nữa.

Phương Tình đi theo anh xuống dưới nhà, Tấn Dương đã đang mở cửa xe chờ sẵn, cô quay sang anh ta phất phất tay: "Tiễn anh tới đây thôi, đi đường cẩn thận nhé."

Khang Tư Cảnh vẫn dùng dằng chưa đi, khẽ nắm hờ tay đưa lên môi ho nhẹ một tiếng, nắm tay đập đập lên môi, ra vẻ lãnh đạm hỏi: "Có phải em quên chưa làm việc gì không?"

"Hả?" Phương Tình bị anh hỏi đến ngây người, cô quên làm cái gì chứ?

Cô nhìn lên anh, lời nói kia có vẻ như thuận miệng nói ra nhưng ánh mắt của anh lại lộ rõ vẻ mong chờ. Như thế này, chẳng lẽ lại muốn cô ôm hôn anh đây sao?

Khang tiên sinh không ngây thơ đến mức ấy chứ? Thế nhưng nghĩ lại tính tình Khang tiên sinh rất bám người, đúng là không phải không có khả năng này.

Phương Tình hơi suy tư chút đỉnh rồi lập tức đi tới ôm lấy anh, vừa ôm vừa hôn lên môi anh, cười đến nhăn tít cả mắt rồi nói: "Em sẽ rất nhớ anh."

Đôi mắt anh thoáng lóe lên, cũng ôm lại cho đến khi hơi thở cô không thông rồi mới nói: "Ừ."

Anh lưu lại trên trán cô một nụ hôn rồi mới quay bước đi.

Phương Tình bất đắc dĩ lắc đầu nhìn theo bóng lưng anh, hóa ra nguyên do người này đứng mãi không chịu đi chính là muốn cô ôm tạm biệt. Phương Tình thật sự hết biện pháp với anh, nhưng mà, ai bảo anh ấy là người chồng yêu thương của cô chứ.

Dù Khang Tư Cảnh giúp cô xin nghỉ một ngày, nhưng Phương Tình sau khi ngủ lại cũng cảm thấy khỏe hơn nhiều, nên buổi chiều vẫn đi làm như thường lệ.

Đồng nghiệp Nghiêm Manh hỏi thăm sức khỏe của cô, Phương Tình không dám nói bị chồng hành đến nỗi không bước chân ra khỏi giường được, chỉ nói tối qua có chút nóng sốt nên cảm thấy không được khỏe.

Biểu chiều tan tầm, Nghiêm Manh rủ cô đi đến tiệm thịt nướng mới mở để ăn thử. Nghiêm Manh mới nói xong, chưa chờ Phương Tình đáp lại đã tự nói: "À đúng rồi, cậu phải về nhà với chồng nhỉ." Rồi phất phất tay, "Không sao, để tớ rủ người khác vậy."

Phương Tình tủm tỉm cười, "Không sao, hôm nay chồng tớ đi công tác rồi, tôi có thể đi cùng cậu"

Nghiêm Manh không hề tỏ ra phấn khởi, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng nói: "Hóa ra chồng không có nhà mới nhớ đến tớ, cái này gọi là trọng sắc khinh bạn mà."

Giờ cô với Nghiêm Manh cũng đã rất thân thiết, có thể tùy ý đùa giỡn, nên cô kéo tay cô ta lại nói: "Biết làm thế nào được, ai bảo người ta là chính thất, giờ chính thất không có đây, ta đây có thể sủng ái nhà ngươi rồi."

Nghiêm Manh gõ vào đầu cô, mắng: "Đi chết đi." Nghiêm Manh nghĩ ra điều gì, chợt nói: "Chồng cậu đi công tác ở đâu thế?"

"Hồng Kong."

"Sao anh ấy không đưa cậu theo cùng?"

".........."

"Hồng Kong gần như vậy, mà hôm nay cậu đã xin nghỉ cả ngày rồi, mai lại là cuối tuần, rõ ràng anh ấy có thể mang cậu đi cùng chứ."

Bị Nghiêm Manh nhắc nhở thì Phương Tình mới kịp phản ứng, quả thật là như thế, Khang tiên sinh vốn có thể mang cô đi theo, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh đi công tác mà, mang cô đi cùng cũng không tiện, nên cô nói: "Anh ấy không đi chơi, mang theo tớ đi làm gì chứ?"

Nghiêm Manh nhíu lông mày suy nghĩ, lập tức vẻ mặt đầy nghiêm trọng, quay sang cô nói: "Với cái kiểu này thì phải chờ đến khi bị nạy góc tường cậu mới tỉnh ra. Cậu phải tỉnh táo lại ngay đi, nếu không thì bị cắm sừng cũng không biết đấy."

"Không...lẽ nào lại như thế chứ?"

Nghiêm Manh hơi híp mắt: "Xem kìa, đến chính cậu cũng không chắc chẵn nữa kìa."

".........."

Phương Tình ngược lại không nghi ngờ gì Khang Tư cảnh, anh là người đàn ông đáng tin tưởng, nhưng cô chỉ lo lắng khi không có cô thì không có ít người thừa nước đυ.c thả câu.

Cho nên,Phương Tìnhnlấy cớ đi vào nhà vệ sinh để gọi điện thoại, cô không trực tiếp gọi cho Khang Tư Cảnh mà lại gọi cho Tấn Dương.

"Tấn Dương, đã tới nơi chưa?"

Đầu dây bên kia Tấn Dương như sững sờ một lúc rồi mới đáp: "Phu nhân, tôi không ở cùng Khang tổng à Khang tổng phân công cho tôi đi kiểm tra hạng mục rồi. À đúng rồi, Khang tổng mới có trợ lý mới, tên Bạch Lộ. Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, phu nhân muốn tìm Khang tổng thì gọi cho cô ấy cũng được."

Phương Tình sắc mặt ảm đạm, nhưng ngữ khí vẫn bình thản, nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

Cúp điện thoại, Phương Tình chìm vào trầm tư, Khang Tư Cảnh nhất định phải có trợ lý đi cùng, nếu Tấn Dương không đi, thì chắc chắn là Bạch Lộ đi cùng anh rồi.

Nếu kiếp trước không biết Khang Tư Cảnh và Bạch Lộ ở bên nhau, thì anh mang theo nữ trợ lý nào đi công tác cùng thì cô cũng không bận tâm. Thế nhưng biết được kiếp trước bọn họ ở bên nhau, cô không cách nào yên lòng được.

Rốt cuộc cô vẫn phải từ chối Nghiêm Manh rồi đặt vé bay đến Hồng Kong. Nghiêm Manh ra vẻ thấu hiểu, còn nói rằng nếu cô thật sự muốn đi tìm hiểu, thì chờ tới khi cô quay về sẽ đi cùng cô.

Sau khi tan tầm, Phương Tình quay về nhà tắm rửa, thay đồ, rồi nhắn tin hỏi Khang Tư Cảnh xem đang ở đâu.

Khang Tư Cảnh gửi luôn cho cô định vị của mình, Phương Tình nhìn thoáng qua, là một khách sạn, khách sạn Thái Hoa.

Dù đã xác định rồi nhưng Phương Tình vẫn hỏi một câu: "Anh ở đây sao?"

Bên kia trả lời "Ừ" một chữ rất nhanh.

Biết anh ở đâu thì quá dễ dàng rồi. Phương Tình soạn quần áo rồi đi thẳng đến Hồng Kong, Khách sạn Thái Hoa.

Khi đến nơi thì đêm đã khuya rồi, trước khi đến cô cũng không báo trước với Khang Tư Cảnh. Sau khi tới nơi cô mới gọi điện cho anh, thế mà di động của anh lại tắt máy. Phương Tình không có cách nào, đành phải đi đến lễ tân nói muốn tìm Khang Tư Cảnh, thì lễ tân cho biết Khang tiên sinh vẫn chưa về, không cách nào giúp cô hẹn trước, nên phải để cô ngồi chờ.

Ở sảnh lớn của khách sạn có mấy chiếc sô pha, Phương Tình tạm kéo hành lý đến ngồi chờ ở ghế. Đợi chưa được bao lâu thì nhìn thấy ở cửa ra vào có hai người đàn ông nói không thông thạo tiếng phổ thông đến nói chuyện với lễ tân. Phương Tình ngồi không xa nên nghe được rõ ràng, hai người này cũng đến tìm Khang Tư Cảnh, nhân viên lễ tân cũng trả lời như trước, mời hai người họ ngồi chờ.

Phương Tình ngồi trên một chiếc ghế, nên hai người kia liền đi tới một cái ghế khác ngồi xuống. Hai người nọ dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với nhau, Phương Tình nghe cũng không hiểu, chỉ là thấy hai người sắc mặt không tốt lắm, nhìn như có vẻ đang mắng người nào đó, vì cô nghe được một câu "Chết bị vùi dập giữa chợ."

Phương Tình ngồi một bên chơi điện thoại, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hai người bên cạnh, thế nhưng thi thoảng họ lại liếc sang nhìn cô. Phương Tình thấy hai người này đều rất cao lớn, một người trên mặt có một vết sẹo rất đáng sợ, còn một người xăm trổ ở tay, mà ngữ khí nói chuyện của hai người đều không ôn hòa. Nghĩ đến xã hội đen đang ngày càng bành trướng, hai người này lại có vẻ giang hồ, nói thật là Phương Tình cũng có chút sợ hãi.

Ngay khi cô đang nghĩ ngợi có nên chuyển chỗ ngồi không, thì nghe thấy có tiếng động ngoài cửa. Hai người kia vô thức ngẩng đầu nhìn lên, cũng không biết nhìn thấy gì mà cả hai cùng từ ghế đứng dậy, vừa mới hùng hùng hổ hổ đã lại khom người bước nhanh qua, quả giống mấy chàng trai ngoan ngoãn.

Thấy thế Phương Tình cũng vô cùng kinh ngạc, liền quay đầu về phía cửa nhìn, thì thấy một nhóm người đi vào, đi đầu là một người trang phục nghiêm chỉnh, bên ngoài khoác áo comple màu nâu. Chiếc áo khoác này thiết kế tinh xảo, nhìn là biết rất sang trọng, người này cũng có rất khí chất, lại còn có phục trang như vậy, càng nổi bật giữa đám đông. Anh vừa bước đến đã làm bừng sáng cả đại sảnh ảm đạm.

Người này không phải ai khác, chính là Khang Tư Cảnh.

Lúc này vẻ mặt Khang Tư Cảnh không được tốt lắm, bước chân hối hả dồn dập. Hai người kia ra nghênh đón, Khang Tư Cảnh cùng nhóm người liền dừng bước.

Hai người nọ liền cúi người, một người ngước lên, vẻ mặt lộ vẻ nịnh nọt không ít, nhìn Khang Tư Cảnh nói: "Khang tổng, ngài đi lại vất vả rồi."

Khang Tư Cảnh lạnh nhạt đảo qua mặt hai người nọ, cặp lông mày nhíu lại nhưng vẫn cười cười: "Cả ngày hôm nay không thấy hai người, không biết hai người vướng bận chuyện gì?"

Người đàn ông có vết đao chém trên mặt khôn ngoan lên tiếng: "Tôi cùng A Văn hôm nay phải chạy vòng quanh, tôi đi trấn an gia quyến, còn A Văn thì đi đối phó với truyền thông."

"À?" Khang Tư Cảnh lại nhướn lông mày cao hơn, "Vậy thì vất vả cho hai người rồi."

"........"

"......"

Hai người không đáp lại, cùng quay sang nhìn nhau, người có mặt sẹo có chút đen mặt, nhưng ngay sau đó liền đổi sang nét mặt đau khổ, đáp: "Khang tổng, lần này chúng tôi sơ sẩy, niệm tình chúng tôi đã thành khẩn nhận sai lầm, cho chúng tôi một cơ hội nữa được không!"

Khang Tư Cảnh chậm rãi sửa tay áo sơ mi, "Đầu tiên là xảy ra sự cố mà không báo cáo, đợi đến khi truyền thông phanh phui ra rồi công khai lên mới cho tôi biết chuyện. Hôm nay vì dư luận mà hình ảnh của Thịnh Hoa bị ảnh hướng lớn đến như vậy, làm sao tôi có thể cho các anh cơ hội được?"

Rõ ràng Khang Tư Cảnh không muốn nhiều lời với hai người này, mới dứt lời liền bước đi, hai người kia nóng vội chạy vòng lên đón đường không chút suy nghĩ.

Phía sau Khang Tư Cảnh còn là lãnh đạo cấp cao của một công ty lớn, nhóm người cao lớn vừa mới tới có lẽ là một đám vệ sĩ. Mới thấy hai người kia xông lên chặn đường Khang Tư Cảnh thì vệ sỹ đã xông lên ngay lập tức, không chút khách khí, tung ngay một cước vào bọn họ.

Nhóm vệ sỹ này ra tay vô cùng hiểm ác, hai người kia nhanh chóng đổ máu nhưng đám người này vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục đánh đến khi bọn họ không gượng dậy nổi mới thôi.

Khang Tư Cảnh bước đến gần chỗ hai người kia đang nằm bẹp rồi mới dừng lại, ánh mặt bình tĩnh chiếu trên hai người này, nói chuyện với ngữ khí bình thường như đang bàn chuyện: "Hai anh nên cảm tạ sự giáo dục đầy đủ của gia đình tôi, nhờ vậy mà giờ mới có thể đứng đây mà nói chuyện với các anh như vậy. Là người khác thì đã táng cho mỗi người một phát súng rồi!"

Ngữ khí của anh chậm rãi, nhưng con chữ lộ ra hơi lạnh đáng sợ, nói một câu "táng phát súng" mà vẫn như đang bàn chuyện tự nhiên về thời tiết. Hơn nữa đôi mắt lại bình thản, nhưng là kiểu bình yên trước cơn bão, cho thấy chỉ chờ thời điểm dậy sóng hủy diệt người ta, bởi vậy nên Khang Tư Cảnh luôn khiến cho người khác thấy vô cùng sợ hãi.

Hai người kia bị đánh lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rêи ɾỉ không thành tiếng, còn đám người đi theo Khang Tư Cảnh thì im phăng phắc không động đậy, một gã hơi trẻ tuổi còn thoáng chút run rẩy.

Phương Tình vốn định bước tới chào Khang Tư Cảnh, nhìn thấy một màn như vậy, mới bước chân tới đã khựng ngay lại. Khang Tư Cảnh rất ít khi tức giận, lần đầu tiên chứng kiến anh không hề lưu tình đến vậy, không chỉ những người xung quanh, đến cả cô cũng choáng váng.

Cô ngơ ngác liếc sang đám người kia, anh đứng đó như một thanh kiếm sáng bóng, sắc bén đáng sợ, tựa như cả thế dưới ngả rạp dưới chân anh.

Khang Tư Cảnh như cảm nhận được, lập tức cứng đờ người, quay phắt đầu lại nhìn, lúc đó mới thấy có người đang ngơ ngác kéo hành lý đứng không xa đó chính là Phương Tình.

Khang Tư Cảnh ngẩn người, cho là mình xuất hiện ảo giác, chớp mắt đi chớp mắt lại mấy lần, vẫn nhìn thấy cô đứng nguyên ở đấy.

Cái người đàn ông vô tình đáng sợ như quỷ Dạ Xoa đòi mạng người kia đột nhiên sáng bừng đôi mắt, như bị bối rối hoang mang, bước nhanh đến chỗ cô, hoàn toàn không còn khí phách trầm ổn bình tĩnh nữa.

Anh đi đến trước mặt cô, mắt ánh lên vui vẻ, sắc mặt hiền hòa lộ vẻ cưng chiều không tưởng tượng nổi, lộ ra ngữ khí dịu dàng như muốn nhận chìm người ta trong đó, "Sao em lại ở đây?"

Mọi người kinh ngạc trơ mắt nhìn Khang Tư Cảnh giờ phút này vô vàn ôn hòa sủng nịnh, chỉ cần thiếu cái đuôi lắc lắc mừng rỡ nữa thôi. Đây có giống người đàn ông có cái nhìn gϊếŧ người ban nãy không?

Nhóm lãnh đạo cấp cao cũng bị sốc, mà ngay cả hai người đàn ông đang nằm trên mặt đất cũng phải trợn mắt há mồm.

Phương Tình nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn thấy Khang Tư Cảnh đã hồi phục lại tâm trạng bình thường, cũng thấy thoải mái hơn. "Em tới tìm anh mà, muốn cho anh bất ngờ, nên trước khi đi không báo cho anh biết."

Khang Tư Cảnh lúc này cũng hiểu được nét mặt tràn đầy phong tình luyến ái thật sự không hợp với hình tượng của mình, vội vàng hắng giọng một tiếng, chỉnh lại sắc mặt nghiêm nghị rồi quay sang đám người nói: "Hôm nay không cần bàn chuyện nữa, mọi người về nghỉ đi." Ánh mắt anh dừng lại trên mặt đất chỗ hai người đang nằm: "Mang ném hai người này...xa một chút."

Ra lệnh xong, anh cũng chẳng thèm nghe đáp lại, một tay túm lấy hành lý, một tay nắm chặt tay cô dắt vào thang máy. Mới vào thang máy xong đã vội vàng xoay cô tựa lưng vào thang máy, hai cánh tay vòng quanh người ôm cứng cô vào ngực.

Anh hơi cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt cũng mỉm cười, cứ như vậy mà ngắm cô, cứ như thể mặt cô đang nở ra một bông hoa vậy. Một lúc lâu sau anh mới hỏi: "Sao đột nhiên lại tới tìm anh vậy hả?"

Ánh mắt anh nóng rẫy làm Phương Tình thấy như bị thiêu cháy, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị hỏi như vậy, mặc dù rất muốn nói chính vì anh muốn nên cô mới tới.

"Hóa ra em có cùng bệnh với anh sao?" Khang Tư Cảnh lại hỏi.

Phương Tình có chút ngây ngốc, mơ hồ hỏi lại. "Bệnh gì?"

Anh cười rộ lên đến cong hết khóe miệng khóe mày, giọng nói trầm ổn đầy từ tính, "Anh có bệnh, không có em bên cạnh thì bị mất ngủ, không lẽ em cũng bị lây bệnh của anh, không có anh, em cũng không ngủ nổi?"

".........."

Phương Tình sững sờ nhìn anh, có cảm giác lúc này Khang Tư Cảnh ngu ngơ, có chút ngây thơ, đâu giống một doanh nhân thành đạt 30 tuổi trầm ổn lão luyện nữa?

Lại còn nói cái gì mà "Không có em thì anh bị bệnh mất ngủ," lời nói kiểu này từ trong miệng anh nói ra, khiến cô có cảm giác vô thực, nhưng lại không làm cho người ta chán ghét, ngược lại còn mang đến vẻ mị hoặc chỉ của riêng anh.

Cô nuốt nước

miếng, hỏi anh: "Em không ở bên cạnh, anh không ngủ được sao?"

"Nếu suy đoán của anh chính xác, thì đúng là như thế đấy."

"....." Phương Tình nhớ tới chuyện lần trước anh đi theo cô đến Nhật Bản, trong lòng thầm hớn hở, khuôn mặt không nhịn được nét cười, "Cho nên lần trước anh đến Nhật Bản cũng là vì nguyên nhân này sao?"

Anh không hề nhăn nhó, dứt khoát trả lời "Ừ."

Phương Tình tâm tình rất sung sướиɠ, ôm lấy cổ anh nhảy phắt lên. Khang Tư Cảnh rất ăn ý, ôm chân cô ghì sát vào người mình. Phương Tình lập tức như một chú gấu koala đu lên người anh. Khang Tư Cảnh cắn một cái lên cổ cô, lại hỏi: "Vì em bị lây bệnh của anh nên mới đến tìm anh đây sao?"

Lý do này cũng không hề tệ, nên cô liền ôm đầu anh mà gật đầu. Khi thang máy đến nơi, Khang Tư Cảnh ôm cô bước ra thang máy. Sức của anh thật là lớn, một tay kéo hành lý, một tay bế đỡ cô mà vẫn bình thản. Ra khỏi thang máy, anh hơi ngửa đầu ra nhìn cô đăm đắm, trong ánh mắt nét vui vẻ càng đậm, khóe mắt còn có chút phiếm hồng đẹp đẽ, tâm tình có vẻ rất tốt, rõ ràng vừa rồi Phương Tình làm anh rất hài lòng. "Vậy làm sao bây giờ đây? Xem ra từ nay về sau, phải dính chặt vào nhau thì mới trị bệnh được rồi."

"...." Phương Tình ra vẻ chăm chú, gật đầu, "Chắc chỉ có cách như vậy thôi."