Khang Tư Cảnh ôm cô một lát rồi mới buông cô ra. Tối hôm đó hai người không làm gì hết, chỉ ôm nhau ngủ. Khang Tư Cảnh vẫn ôm siết cô trong lòng, khiến cô tỉnh giấc nhiều lần nửa đêm vì anh ôm quá chặt làm cô thở không được.
Bởi vì phải lên máy bay, trời vừa rạng sáng hôm sau Phương Tình đã tỉnh dậy. Khang Tư Cảnh cũng thức dậy cùng lúc giúp cô mang hành lý ra xe. Anh vẫn không yên lòng, hỏi cô, "Có cần anh đưa em đi không?"
"Không cần ạ, đâu phải là em tìm không ra đường."
Phương Tình lên xe, lái từ từ đi, mà Khang Tư Cảnh vẫn theo cô ra tới tận cổng chính. Phương Tình chạy được một quãng thì nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Khang tiên sinh vẫn còn đứng trước cửa.
Bóng dáng cao lớn của anh mờ mịt dị thường trong sương mù dày đặc bao phủ, thế mà xe chạy đã xa nhưng cô vẫn nhìn thấy anh. Mắt anh dõi theo hướng cô rời khỏi, sương mù bao quanh hết thảy khiến cô cảm giác thế giới trống trải một cách kỳ lạ, nhưng xa xa sau lưng, bóng dáng của anh vẫn như ẩn như hiện không hề thay đổi.
Không hiểu vì sao, đột nhiên Phương Tình cảm giác chóp mũi ê ẩm. Có phải sinh ly tử biệt gì đâu, mà sao khó bỏ khó phân như vậy. Cũng đều là vì Khang Tư Cảnh, đứng ngẩn ngơ cô đơn tội nghiệp trước cửa nhìn cô, khiến cô giống như một đi không trở lại, làm cô áy náy không nguôi.
Phương Tình tới công ty trước hội hợp với những đồng nghiệp khác. Sau khi điểm danh xong, tất cả người mới của các nghành đi ra phi trường dưới sự hướng dẫn của ban lãnh đạo.
Vài tiếng đồng hồ sau, mọi người đặt chân tới khách sạn công ty an bài. Lần này công ty rất hào phóng, an bài mỗi người mới học huấn luyện một gian phòng riêng.
Phương Tình thu dọn phòng khách sạn xong thì gọi điện thoại cho Khang Tư Cảnh, báo cho anh biết cô đã tới nơi an toàn. Hình như Khang Tư Cảnh đang bận rộn, chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Phương Tình nhìn điện thoại đã bị cắt đứt mà chỉ biết câm nín. Rõ ràng lúc rời khỏi anh còn lưu luyến không thôi, bây giờ lại lãnh đạm như vậy.
Cô còn tưởng rằng lúc gọi điện thoại sẽ nghe được anh nỉ non đáng thương hỏi cô khi nào trở lại. Ai ngờ người ta lại tỉnh bơ, nói không tới hai câu đã vội vã cúp máy.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi cô cảm thấy cũng phải, Khang Tư Cảnh là người lý trí như vậy, đương nhiên có thể phân biệt đâu là sự nghiệp, đâu là tình cảm. Huống chi mỗi ngày anh có biết bao nhiêu chuyện để giải quyết, không thể nào mỗi ngày 24 tiếng đều dùng để nhớ cô.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, mọi người đi Tổng công ty báo cáo hạng mục một lát thì trời sụp tối.
Phương Tình lấy điện thoại di động ra nhìn, không nhận được điện thoại của Khang Tư Cảnh gọi đến, cũng như không biết anh có còn bận rộn với công việc hay không. Đường xa mệt mỏi, trong chốc lát, Phương Tình đã ngủ mất. Ngày hôm sau bắt đầu lớp huấn luyện, sau khi học xong có phần khảo nghiệm, Phương Tình và Nghiêm Manh hẹn nhau, khảo nghiệm xong phải chơi một trận.
Hai người ăn uống thả cửa xong, Nghiêm Manh nói muốn dẫn cô đi một chỗ này rất vui. Đương nhiên Phương Tình rất mong đợi vào phần giải trí này, nhưng điều cô không ngờ chỗ chơi vui mà Nghiêm Manh muốn đi chính là buổi trình diễn của Bạch Húc Nghiêu.
Phương Tình không ngờ Bạch Húc Nghiêu lại có buổi biểu diễn đúng lúc như vậy ở Nhật Bản. Giờ phút này, cả hai người bọn họ đang đứng trước cửa hội trường, Nghiêm Manh ra vẻ tranh công, nói: "Buổi trình diễn của Bạch Húc Nghiêu, có phải là lợi hại lắm không?"
"....."
Phương Tình không biết nên dùng biểu tình nào đây để đối mặt với cô nàng. Cô suy nghĩ một lát, dè dặt nói với Nghiêm Manh: "Chị không thích xem buổi trình diễn đâu, hay là để chị gọi Hạ Oánh tới xem với em?"
Nghiêm Manh có vẻ không vui, "Em và chị ấy không quen thân, tại sao phải hẹn chị ấy? Ơ hay, không phải chị uống lộn thuốc chứ, đây là buổi biểu diễn của Bạch Húc Nghiêu đó! Em giành mua vé vào cửa mà thiếu chút nữa hộc máu đấy."
"Sao em không nói trước với chị một tiếng? Làm gì mà vội mua vé vào cửa thế?"
Nghiêm Manh bắt đầu bực mình, "Em chỉ muốn chị được mừng rỡ đột ngột thôi mà?!"
"...."
Kinh sợ mới là đúng. Phương Tình suy nghĩ một chút rồi thử thăm dò: "Vé này có thể trả lại không?"
"Phương Tình!" Nghiêm Manh nổi giận thật sự, "Phương Tình chị có cần phải mất hứng vậy không? Vất vả lắm em mới cướp được vé đấy! Làm bạn bè kiểu chị thật chẳng có ý nghĩa chút nào!"
"...."
Phương Tình còn chưa kịp đáp lại thì Nghiêm Manh đã kéo lôi cô vào hội trường.
Phương Tình cảm thấy đến xem người yêu cũ biểu diễn quả thật có gì đó không đúng. Trong lúc kiểm vé, mấy lần Phương Tình định tìm lý do muốn bỏ chạy nhưng đều bị Nghiêm Manh kéo lại. Cô lại không thể nào nói cho Nghiêm Manh biết mối quan hệ của cô và Bạch Húc Nghiêu, cũng như không muốn quá nhiều người biết cô là "Tiểu thư H", hay không tín nhiệm Nghiêm Manh. Cô chỉ là sợ kéo tới nhiều phiền phức không cần thiết.
Vào hội trường biểu diễn, hai người tìm được chỗ ngồi, không còn bao lâu sau thì buổi biểu diễn sẽ bắt đầu. Người đi xem biểu diễn rất nhiều, nhiều đến mức không đủ chỗ ngồi phải chen chúc nhau ở lối đi nhỏ. Có rất nhiều người mang theo đạo cụ tiếp ứng, Nghiêm Manh cũng mua một cái mũ chiếu lấp lánh. Cô nàng cũng tính mua một cái cho Phương Tình đội, nhưng bị Phương Tình cực lực phản đối.
Phương Tình nhìn một vòng quanh hội trường biểu diễn, người đông như kiến, có người hoan hô phấn khởi, người kích động rơi lệ, có người không ngừng kêu gào tên tiếng Anh của Bạch Húc Nghiêu. Nhìn hiện trường mà Phương Tình không khỏi chậc lưỡi, thầm nghĩ, anh ta không hổ danh là tiểu Thiên Vương của châu Á. Mức độ nổi tiếng của Bạch Húc Nghiêu này đơn giản là biếи ŧɦái, một cuộc biểu diễn thôi đã không biết kiếm được bao nhiêu tiền.
Buổi biểu diễn bắt đầu, đèn sân khấu mờ đi, đèn hình trụ giữa sân khấu sáng lên, mọi người có thể nhìn thấy cột đèn. Đài lên xuống từ từ chuyển động, một bóng người màu đen trên bục lên xuống từ từ trồi lên.
Chung quanh bùng nổ tiếng hoan hô kịch liệt. Bục lên xuống vừa trồi lên tới mặt đài, bóng dáng của Bạch Húc Nghiêu hoàn toàn hiện ra dưới ánh đèn hình trụ. Anh ta mặc áo khoác da không tay màu đen, bên trong là áo thun bó sát người cùng màu. Bởi vì huấn luyện lâu dài mà vóc người của anh ta có thể nói là được duy trì ở mức độ đúng tiêu chuẩn nhất. Bắp tay lộ ra không phải là thô ráp chắc nịch, mà là đường cong cơ bắp rõ ràng, đủ để đưa tới những tiếng gào thét chói tai.
Âm nhạc vang lên, ánh sáng sân khấu sáng rực, không lời chào hỏi dư thừa, anh ta cầm mi-crô, trực tiếp dùng giọng hát và điệu vũ thắp sáng hội trường.
Đây là một bài hát đứng đầu bảng hiện nay, nhất định là single mới nhất của anh ta. Mặc dù chỉ mới phát hành không bao lâu, nhưng dân ái mộ vẫn có thể hát theo nhịp điệu, không khí chung quanh vô cùng sôi sục.
Phương Tình ngồi trong đám người không nói tiếng nào, so với mọi người chung quanh có điểm không phù hợp. Thậm chí, cô còn cảm giác mình vừa bước vào một quốc gia kỳ quái, một vương quốc chỉ thuộc về Bạch Húc Nghiêu, mà anh ta là Quốc Vương ở đó, chung quanh đều là thần dân có một không hai của anh ta, liều mình thuần phục, thề chết bảo vệ.
Không thể không thừa nhận, Bạch Húc Nghiêu rất có sức biểu hiện, anh ta sinh là đặc biệt dành cho sân khấu, là linh hồn chỉ thuộc về sân khấu.
Đã từng có một thời, cô cũng giống như đám người chung quanh, hướng về phía võ đài như si như dại. Nhưng trải qua sự đời, hôm nay hướng về phía anh ta một lần nữa, rốt cuộc trong lòng cô đã không còn dậy sóng.
Anh ta đã hát liên tục mấy bài, toàn là những bài nhạc nhanh, vừa hát vừa nhảy khiến anh ta mất đi không ít sức lực, giọng nói pha lẫn tiếng thở mạnh.
"Tiếp theo xin tặng mọi người một bài hát trữ tình, là bài hát khiến tôi thành danh lúc mới bước vào nghề, xin tặng mọi người bài
mà mọi người yêu thích nhất."
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sấm nổ, tiếng hoan hô rầm rộ, khúc dạo đầu nhẹ nhàng trôi qua, giọng hát đặc biệt từ tính của anh ta từ từ vang lên.
Anh đung đưa dưới tàng cây quế hoa
Nhớ tới khuôn mặt mỉm cười của em
Thời gian yên lặng không tiếng nói
Giống như sự tưởng niệm âm thầm của riêng anh
Cô không thể nào quen thuộc hơn nữa bài hát này. Năm đó sau khi anh ta đi Hàn quốc, bởi vì nhớ nhung anh ta ngày đêm, cô đã viết ra lời ca này. Lúc ấy, sau khi gửi cho anh ta, anh ta thích nó vô cùng, thậm chí còn soạn ra nhạc khúc, dùng nó làm bài hát debut cho sự nghiệp của mình.
Phương Tình cảm giác có chút khó chịu, trên thực tế, từ lúc vào hội trường cho tới bây giờ, cô đã cảm thấy không được tự nhiên.
Cô quay sang nhìn Nghiêm Manh, thấy cô nàng hoàn toàn chìm đắm trong tâm trạng theo đuổi ngôi sao nhiệt liệt của mình, lúc khóc rồi lại cười khì, quên đi mất sự tồn tại của cô. Phương Tình đυ.ng đυ.ng cô nàng mà cô nàng không hề phản ứng, thế nên cô đã lặng lẽ rời khỏi sân khấu.
Mặc dù biết có lỗi với Nghiêm Manh, nhưng cô thật sự không thể ở lại bất cứ giây phút nào nữa rồi.
Hội trường có rất nhiều người, cô tốn không ít sức lực mới chen ra ngoài được. Giây phút cánh cửa kia khép lại, cô nghe được bài hát bên trong vừa tới chỗ cao trào, điệu nhạc vô cùng bi thương, giọng ca của anh ta dường như cũng mang theo không ít đau khổ.
Lời tạm biệt nói được rất kiên cường
Mộng cảnh lại khiến lời nói dối không thể thực hiện
Lúc nắm tay cùng em mê đắm như thế
Tỉnh lại mới biết tất cả đều là ác mộng
Cuối cùng hiểu được lừa mình dối người là một việc rất ngốc
Dùng điên cuồng để che lấp ai oán
Chỉ là thấy mình giả vờ thông minh
Khí hậu ở Tokyo lạnh hơn, gió thổi vào người lạnh thấu xương, cô rùng mình một cái, siết chặt áo khoác trên người, hít vào một hơi thật sâu, xoay người rời đi.
Trời đã khuya, cửa hàng trên đường đã đóng cửa. Người đi trên đường thưa thớt, có một người đàn ông đeo mắt kiếng tan ca muộn vội vã về nhà, góc đường có một học sinh mặc đồng phục đang hút thuốc lá, thỉnh thoảng còn thấy vài người làm công ban đêm qua lại.
Chung quanh đây chỉ có một tiệm mì vẫn còn mở cửa, Phương Tình hơi đói bụng, muốn vào tiệm mì gọi một tô mì xương heo sữa. Ông chủ là người rất nhiệt tình, còn tặng thêm cho cô hai miếng cá hồi.
Phương Tình mới vừa cầm tô mì ngồi xuống thì nghe có tiếng người thở hổn hển chạy vào. Cô cho rằng anh ta cũng là người muốn tới ăn mì, cho nên không để ý. Ai ngờ sau khi người này đi vào thì trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô. Cô quay đầu nhìn lại không khỏi giật mình.
Bạch Húc Nghiêu vẫn còn mặc đồ biểu diễn, có lẽ là vì chạy gấp, sau khi ngồi xuống mà vẫn còn thở hổn hển không ngừng.
"Anh..." Vốn dĩ Phương Tình muốn mở miệng hỏi anh ta, không phải anh ta có buổi biểu diễn hay sao, tại sao lại chạy tới đây, nhưng nghĩ ại cô không muốn anh ta biết chuyện cô vừa mới tới xem anh ta trình diễn, cho nên uốn lưỡi nói lại: "Tại sao anh lại ở đây?"
Anh ta uống ừng ực vài ngụm nước rồi mới trả lời: "Anh có buổi biểu diễn ở đây, bây giờ là lúc khách mời ra sân trình diễn, anh không có nhiều thời gian, chỉ muốn tới đây hỏi em vài việc."
Trong tiệm có vài người tan việc đêm khuya ở đây ăn mì sợi. Vì có người nên cô không sợ anh ta sẽ làm loạn, bình tĩnh ăn mì nhìn anh ta nói: "Hỏi đi."
Quả nhiên anh ta không hề vòng vo, hỏi thẳng: "Thứ nhất, lúc ban đầu, tại sao lại rời khỏi anh?"
Phương Tình suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cũng đã nói với anh, là tôi đứng núi này trông núi nọ, tôi yêu người khác, hơn nữa cũng vì thế mà tôi đã nói lời xin lỗi với anh."
Anh ta nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi rồi mới hỏi tiếp: "Thứ hai, em thật sự đã cam lòng với anh rồi sao?"
Phương Tình tỉnh bơ, "Đã cam lòng, từ lúc chúng ta chia tay, tôi đã thật sự buông bỏ."
Anh ta cười cười, nụ cười kia nhuốm vẻ đau thương, "Được, còn điều thứ ba, tại sao lại muốn tới xem buổi biểu diễn của anh?"
Phương Tình đang uống một hớp canh, thiếu chút nữa bị sặc chết. Cô thật sự hết ý kiến, hôm nay người đi xem anh ta biểu diễn nhiều như vậy, tại sao anh ta phát hiện ra cô vậy kìa?
"Bạn tôi là fans của anh, con bé mua hai vé vào cửa, nên kéo tôi đi theo."
Nụ cười của anh ta mang vẻ giễu cợt, "Thật là vậy sao?"
Phương Tình thản nhiên: "Thật mà."
"Vậy tại sao em khóc?"
"....."
Phương Tình mới vừa nhúng miếng cá hồi vào trong mù tạc, lại bị anh ta làm hết hồn thiếu chút nữa bị sặc, hai tập kích cùng một lúc, đương nhiên là mắt ửng đỏ lên.
Phương Tình chỉ chỉ dĩa mù-tạc bên cạnh anh ta, "Thấy cái đó không?"
Anh ta cười châm chọc, "Phương Tình, tại sao em cứ phải lừa mình dối người như vậy chứ?"
Phương Tình hít sâu vào một hơi, nhìn trần nhà một hồi lâu, tới khi duy trì được sự bình tĩnh thì mới nói với anh ta: "Bạch tiên sinh, rốt cuộc là anh muốn cái gì ở tôi? Yêu đương rồi chia tay không phải là chuyện bình thường lắm sao? Ban đầu là tôi đứng núi này trông núi nọ, tôi đã trịnh trọng xin lỗi anh rồi. Chuyện đã qua rất lâu, anh cũng nên buông tay là hơn. Tôi cũng không phải là người tốt gì, với trị giá con người của anh bây giờ, anh muốn có bạn gái thì không biết bao nhiêu người đứng xếp hàng chờ anh, cho nên anh không nên lãng phí thời gian trên người của tôi."
Cô thật sự muốn nói cho anh ta biết, anh đợi không bao lâu nữa thì chân mệnh thiên tử của anh sẽ xuất hiện mà thôi. Anh còn sẽ có một đám cưới thế kỷ với chân mệnh thiên tử của mình, trở thành đối tượng nhiều người hâm mộ.
Chỉ là chuyện này còn chưa xảy ra, cô không biết phải nói với anh ta như thế nào. Phương Tình cảm thấy vô cùng phiền não, mì sợi vẫn còn trong tô mà nuốt không vô, đứng dậy tính tiền bỏ đi.
Bạch Húc Nghiêu đứng dậy đuổi theo. Ở Nhật Bản, anh ta cũng rất nổi tiếng, nếu bị người nhìn thấy bọn họ lôi lôi kéo kéo thì không được hay lắm, cho nên Phương Tình không để cho anh ta đuổi theo, cản lại một chiếc taxi, lên xe.
Phương Tình nhìn từ kính chiếu hậu, thấy Bạch Húc Nghiêu bắt hụt, suy sụp bứt bứt tóc. Đây là động tác anh ta thường hay làm những khi buồn bực.
Phương Tình không biết rốt cuộc Bạch Húc Nghiêu đang suy nghĩ chuyện gì. Kiếp trước anh ta hoàn toàn không phải như vậy. Vì trả thù cô mà anh ta thật sự muốn dùng tất cả thủ đoạn để quyến rũ cô hay sao?
Phương Tình lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ tiếp về anh ta nữa.
Phương Tình cũng không trở lại buổi biểu diễn, mà về thẳng khách sạn. Ngày hôm sau, bởi vì chuyện cô bỏ về sớm mà Nghiêm Manh đã tỏ vẻ bất mãn đối với cô. Cô cảm thấy áy náy, cho nên buổi trưa đã mời cô nàng đi ăn một bữa no nê.
Hôm nay còn phải học thêm một lớp huấn luyện, học xong, bọn họ sẽ trở về. Hai người hẹn nhau sau khi học xong sẽ tới khu thương mại gần đó để "hiến máu" một trận.
Trước khi ra khu thương mại, hai người về phòng trước để dọn dẹp đồ. Lúc sắp vào thang máy, điện thoại di động của Phương Tình vang lên. Cô cầm lên nhìn, là Khang Tư Cảnh gọi tới.
Hai ngày qua đều là cô gọi cho anh báo bình an, chỉ là anh bận rộn nhiều việc, mỗi lần chỉ nói vài câu liền vội vã cúp máy. Đây chính là lần đầu tiên Khang Tư Cảnh chủ động gọi điện thoại cho cô.
Phương Tình vội vã nhận máy, nghe được giọng nói của Khang Tư Cảnh ở đầu dây bên kia vọng tới, "Khách sạn em đang ở là công ty dưới cờ của Minh Châu phải không? Tên là Hân Duyệt?"
Một lời hỏi thăm cũng không có, bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Phương Tình cảm thấy có chút mất mác, trả lời yếu xìu, "Dạ phải, em đang ở Hân Duyệt? Tại sao đột nhiên anh hỏi em chuyện này?"
"Anh đang ở trước cửa Hân Duyệt."
"....."
Phương Tình còn tưởng mình nghe lầm, cô khựng người, hỏi lại một câu: "Anh mới vừa nói cái gì?"
"Anh đang ở trước cửa Hân Duyệt." Anh chỉ đơn giản lập lại câu nói.
Phương Tình hoàn toàn ngớ người ra, ý của Khang Tư Cảnh chính là anh đã tới đây! Phương Tình không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng nói với Nghiêm Manh có thể cô sẽ không đi dạo phố với cô nàng được. Nghiêm Manh hỏi vì sao, cô nói thật là chồng cô đã tới đây tìm cô. Nghiêm Manh bày tỏ đã hiểu, còn hâm mộ chồng cô lại biết săn sóc như vậy, chạy tới tận bên này để tìm cô.
Phương Tình đỏ mặt, cô cũng không nghĩ tới Khang tiên sinh sẽ tới đây mà.
Phương Tình vội vàng chạy ra cửa, ngoài cửa lại không có bóng dáng của Khang Tư Cảnh, chỉ có một chiếc xe đang đậu, nhưng cô nhìn không biết chiếc xe này, hơn nữa bảng số xe lại là Tokyo. Cô không xác định được Khang Tư Cảnh có ở trên xe hay không, cho nên nhìn xa xa hơn một chút, nhưng cũng không thấy Khang Tư Cảnh ở đâu.
Cô không biết có phải Khang Tư Cảnh đang trêu đùa mình hay không, đang muốn gọi điện thoại cho anh thì lại thấy tài xế của chiếc xe kia mở cửa đi xuống, tới cửa hàng ghế sau mở ra, bóng dáng cao lớn của Khang Tư Cảnh từ bên trong chui ra.
Phương Tình nhìn anh đột nhiên xuất hiện mà ngẩn người ra. Anh mặc âu phục phẳng phiu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác lông cừu, nhìn anh thật oai hùng, lộ ra một loại cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm.
Khang Tư Cảnh bước lên tới trước nhìn cô vẫn còn ngơ ngác. Anh hơi nhíu mày, hỏi: "Sao vậy? Không quen anh à?"
Phương Tình phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Không phải, chỉ là kinh ngạc thôi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây."
Cơ thể anh cao lớn, anh lại đứng ngay trước mặt cô, khiến cô cảm giác mình đã biến thành tí hon. Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh mà không khỏi đỏ bừng hai gò má.
"Không có việc gì làm nên ghé thăm em." Anh trả lời một cách thản nhiên, giống như chuyện xuất ngoại tới gặp cô thật đơn giản giống như ăn bữa cơm mặc bộ quần áo vậy.
Thì ra là cố ý tới gặp cô, trong lòng Phương Tình ấm áp không kể xiết. Không biết vì sao, chỉ mới hai ngày không gặp người đàn ông này, hôm nay nhìn thấy anh lại có chút ngượng ngùng khẩn trương, ngay cả nói chuyện cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Khang Tư Cảnh đút hai tay trong túi quần, vóc người thẳng tắp cao ngất. Nhìn bên ngoài anh như bình tĩnh thản nhiên, trên thực tế, hai tay trong túi quần siết chặt thành nắm đấm. Anh lão luyện trầm tĩnh vào lúc này đây lại không khác Phương Tình bao nhiêu, nhìn cô mà không tự chủ được, mỉm môi cười, nhưng cũng không biết nói câu nào.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, mặt tươi cười, nhưng không ai lên tiếng. Có lẽ Khang Tư Cảnh cảm thấy loại biểu hiện ngớ ngẩn này thật mất thể diện, anh ho nhẹ một tiếng, hóa giải sự khác thường của mình, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói: "Đúng rồi, anh tới đây mà không có chỗ ở."
Phương Tình phục hồi tinh thần lại, hơi đỏ mặt, nói: "Phòng của em cũng lớn lắm, anh không chê thì có thể ở tạm chỗ em."
"Ừ." Anh đáp ứng rất dứt khoát.
Hai người vào thang máy, Phương Tình vẫn còn đắm chìm trong cảm giác vừa khẩn trương vừa vui mừng vì sự xuất hiện đột ngột của Khang Tư Cảnh, đang muốn tìm đề tài nói chuyện với anh thì đột nhiên anh đứng bên cạnh lại giang tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Phương Tình khựng cứng người lại, quay đầu lại nhìn anh, thấy Khang tiên sinh một tay nắm chặt tay cô, một tay đút vào túi quần, lưng eo thẳng tắp, vẻ mặt rất đương nhiên.
Người này... Phương Tình vui vẻ trong lòng, xoay tay cầm ngược lại tay của anh.
Hai người cứ như vậy dắt tay nhau về phòng. Quần áo mặc ngày hôm qua vẫn còn ném trên giường, Phương Tình đi tới nhặt quần áo lên ném vào giỏ quần áo bên góc tường xong, quay lại nói với Khang Tư Cảnh: "Gian phòng này không lớn lắm, nhưng hai người chúng ta ở cũng đủ rồi."
Khang Tư Cảnh không lên tiếng, Phương Tình quay đầu nhìn lại, thấy trong tay anh cầm vật gì đó giống như tấm thẻ, đang cau mày nhìn.
Phương Tình nhìn thấy sắc mặt anh đen lại, vội vàng liếc sang nhìn, tấm thẻ này là cuống vé buổi biểu diễn của Bạch Húc Nghiêu ngày hôm qua. Hôm qua kiểm vé xong, cô tùy tiện nhét lại vào trong túi, có lẽ vừa rồi nhặt đồ lên không cẩn thận nên rơi ra ngoài.
Khang Tư Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, đuôi mắt hơi nheo lại, cười như không cười nói: "Em đi xem buổi trình diễn của Bạch Húc Nghiêu à?"
Không nhìn ra được anh có tức giận hay không, nhưng chuyện như thế này dĩ nhiên cô muốn giải thích rõ ràng với anh, cho nên vội vàng nói: "Em có một bạn đồng nghiệp là fans của Bạch Húc.