Chương 18

Edit: Grinded_ice

Khang Tư Cảnh hẳn không phải ghen tị? Phương Tình tìm kiếm trên người anh có gì khác lạ không, như không thấy một điểm khác lạ nào cả, lạnh lùng nói: "Thời điểm ở bên cạnh hắn muốn có em bé, cùng anh ở bên nhau thời điểm cũng muốn có em bé, này cũng không mâu thuẫn.

Lật xem văn kiện, vẫn như cũ không có xem cô, cũng không biết có nghe rõ cô nói gì không, chỉ gật đầu, tựa hồ chỉ là trong vô thức hỏi"Ân, không mâu thuẫn. "

Từ vẻ mặt của hắn, nàng căn bẳn đến tận cùng là mình đã chọc gì vào, càng không biết có phải hắn vì nàng và Bạch Húc Nghiêu mà sinh khí.

Hắn như thế quá trầm ổn, Bạch Húc Nghiêu chỉ nói mấy câu đơn giản cũng không nghĩ ra có thể lay động hắn.

Phương Tình nghĩ đơn giản trực tiếp hỏi hắn: "Anh vì cái gì tự nhiên nói đến cái này? Anh không phải nói không muốn để em cùng quá khú có chút quan hệ nào sao?"

Cuối cùng cũng buông bỏ trong tay văn kiện, ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là tò mò một chút mà thôi." Anh hơi hơi suy nghĩ một chút nói: "Tốt, làm Phương tiểu thư hiểu lầm rồi, thực xin lỗi."

Thật là trăm phần lịch sự. Anh không có ý gì là chuyện tốt, nhưng Phương Tình lại có chút mất mát, cô thở dài nói: "Em đi trước, Khang tiên sinh sớm một chút nghỉ ngơi."

Khang Tư Cảnh cũng không nói gì nữa, Phương Tình liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Trở lại phòng, lúc sau Phương Tình nhụt chí hơn một tiếng, kết quả Khang tiên sinh sao có thể vì mình mà ghen đâu? Mình thật là quá tự mình đa tình!

Đêm nay ngủ không được tốt, ngày hôm sau rời khỏi giường liền kề không có gì tinh thần, bất quá vẫn muốn đi làm.

Phương Tình đến công ty cũng được một đoạn thời gian, mọi công việc trong công ty cũng quen không sai biệt lắm. Nhân viên mới muốn tập luyện thêm, bên này rất nhiều người thường xuyên nói, bất quá trong khoảng thời gian này Phương Tình vẫn luôn đi theo các tiền bối học tập, nhưng thật ra rất ít có cơ hội đơn độc luyện.

Hôm nay Phương Tình mới đến không lâu Y Na liền tới tìm cô, nói là giám đốc tìm cô có việc, Phương Tình vội vàng chuyển vào văn phòng Y Na.

Y Na cũng đang chờ Phương Tình, nhìn thấy cô liền nói: "Phương tiểu thư tới công ty cũng được một đoạn thời gian, tôi xem qua cô phiên dịch tài liệu thật sự không tồi. Chứng minh mình thực sự là người có tài. Tổng công ty gần đây có một nhiệm vụ, tôi tính toán phái cho cô ấy. "

Phương Tình vẫn luôn muốn tìm cơ hội nhiều rèn luyện một chút, vừa nghe đến Y Na nói, nàng có chút động lòng, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh nói: "Giám đốc mời nói."

"Cô cũng biết gần đây công ty đang tìm kiếm một nam sĩ có vẻ ngoài ưa nhìn, hiện tại người phát ngôn còn chưa tìm thấy, tổng công ty tính toán gần nhất là lựa chọn một vài minh tinh có tiếng làm người phát ngôn , liền chọn Bạch Húc Nghiêu mới từ Hàn Quốc trở về. "

Phương Tình vừa nghe đến từ Bạch Húc Nghiêu, nhiệt tình liền hết, "Giám đốc ý tứ là muốn cho tôi đi theo Bạch Húc Nghiêu ký hợp đồng có phải không?"

"Không sai, bởi vì đây là tổng công ty trực tiếp hạ nhiệm vụ, phát văn kiện tất cả đều là tiếng Nhật, vừa lúc Phương tiểu thư là học tiếng Nhật chuyên nghiệp, Phương tiểu thư so với mọi người cũng có thể làm nhiệm vụ này. "

Tuy rằng nàng đối với Bạch Húc Nghiêu đã hoàn toàn buông xuống, nếu chỉ là công việc, nàng cũng không có nhiều vấn đề, chẳng qua là những khúc mắc của kiếp trước mà thôi, chứ không có phát sinh gì, mà Bạch Húc Nghiêu vẫn như cũ nghĩ Phương Tình vô tâm nên thấy thương tâm với mỗi tình đầu, đối với hắn, không có so đo cả đời, không qua lại với nhau là tốt nhất.

Cho nên Phương Tình nghĩ: "Giám đốc, tôi cảm thấy mình mới đến công ty không lâu, rất nhiều kinh nghiệm và chưa tích lũy đủ, nhiệm vụ trao đổi quan trọng như vậy, tôi có khả năng làm không tốt, không bằng giao cho các tiền bối có nhiều kinh nghiệm hơn để đi làm. "

Y Na cười cười, "Cô sợ? Luống cuống? Phương Tình, cô nên biết, ở nước mỗi một công nhân đều là những người ưu tiên, đều một mình đảm đương một năng lực, cô cũng giống họ. Cho nên đừng làm tôi thất vọng? "

Phương Tình không phải nghe không hiểu ý tứ của Y Na là nói cho cô nghe, mặc kệ cô vào công ti bằng cách nào, cô cùng người khác đều ngang hàng với nhau, người khác một mình đảm đương một chức năng lực, như vậy tiến vào nơi này cô cũng phải có năng lực đó.

Phương Tình không có cách nào nói rõ cho Y Na nghe nàng cùng Bạch Húc Nghiêu từng có quan hệ, đồng dạng cũng không có cái gì cự tuyệt một cái chủ đề đối với một nhân viên mới đạt tiêu đề.( đoạn này hỉu mà tui ko biết dịch như nào á =(( )

Kỳ thật nói trắng ra là Bạch Húc Nghiêu cũng không phải không thể đối mặt, nàng sớm buông xuống rồi phải không? Nên lúc sau Phương Tình liền nói: "Giám đốc yên tâm, tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ lần này."

Y Na lúc này mới vừa lòng cười, nói "Đi thôi."

..................

Phương Tình trở lại chỗ ngồi, bát quái Nghiêm Mạnh liền hướng cô hỏi: "Lão đại tìm chị đi làm gì?"

Phương Tình đưa ra một đống tài liệu cho Nghiêm Manh xem, Nghiêm Manh tức giận ai oán "Chị biết em là học thông báo thiết kế, lại không hiểu tiếng Nhật, chị cho em xem cái này có chắc hiểu không?"

Phương Tình khí vô lực nói: "Biết công ty gần nhất đưa ra một sản phẩm mới nhất cho một nam sĩ được nhiều người ưu thích?"

Nghiêm Manh chớp mắt một chút, liền nói "Biết a, hiện tại ai lại không biết?" Nghiêm Manh nói xong có chút phiền muộn nói "Sản phẩm mới đưa ra chúng ta liền có nhiều việc, gần nhất đại khái mỗi ngày đều phải tăng ca rồi, phiền muốn chết."

Phương Tình nói tiếp: "Tổng công ty giao nhiệm vụ cho chị đi tìm người phát ngôn đó, gần nhất nhìn trúng một người, lão đại muốn chị đi thương lượng hợp đồng."

"Ai a?"

"Bạch Húc Nghiêu."

"......"

Nghiêm Mạnh cả kinh, đứng hình mất ba giây, sau đó cô nàng nhảy lên nói: "Chị!!! Chị nói ai?"

Phương Tình xoa dịu tai nàng kinh động đến, thấy các đồng nghiệp đều quay sang bên này nhìn mình,nàng kéo Nghiêm Manh lại gần nói nhỏ: " Trật tự một chút"

Nghiêm Manh nơi nào bình tĩnh được, vội hỏi: "Chị đang nói thật sao? Lão đại thật cho chị đi nói chuyện cùng Bạc Húc Nghiêu?"

Phương Tình gật đầu, Nghiêm Manh bắt lấy cánh tay nàng xoa xoa, ít nhất cũng có thể kiềm chế sự kích động của mình, sau đó nàng từ ngăn kéo ra một cái sổ tay, mặt trên toàn bộ là ảnh của Bạch Húc Nghiêu.

"Cái này ...... Cái này ...... Chị ...... Nhất định phải giúp em lấy chữ ký cho bằng được nhé." Nghiêm Manh nói đến mức ấp úng.

Nghiêm Manh là fan trung thành của Bạch Húc Nghiêu, Phương Tình ở công ty không lâu liền biết, cho nên Nghiêm Manh phản ứng như vậy sớm là dự kiến

của nàng.

Vẻ mặt không tình nguyện đưa ra lời nói: "Chị sẽ tận lực."

"Không phải tận lực,mà là nhất định, không thể không xin được biết không?"

"......"

Phương Tình hướng nàng cười cười, không trả lời.

Nghỉ giữa chừng đôi lát Phương Tình lại nghe thấy Y Na gọi mình lên văn phòng, Y Na nói: "Bên trong là hợp đồng cùng Bạch Húc Nghiêu, Phương tiêu thư xem qua, vừa lúc buổi chiều không làm gì, Phương tiểu thư thu thập tài liệu một chút lập tức đi, đây là cơ hội khó có được, cô phải toàn lực ứng phó. Nếu lần này không thể đồng ý, không biết khi nào Bạch Húc Nghiêu mới có thời gian tự do, không ký được hợp đồng cũng gây cho công ty nhiều bất lợi, cô hẳn là hiểu điều này"

Phương Tình tiếp nhận địa trỉ do Y Na gửi vào điện thoại, "Tôi biết, tôi sẽ dốc hết toàn lực."

Y Na mỉm cười, bảo: "Cố lên."

Phương Tình trở lại văn phòng làm một chút viêc liên qua đến nhiệm vụ của lần này sau đó liền trực tiếp đi tìm Bạch Húc Nghiêu .

Bạch Húc Nghiêu mở phòng làm việc riêng là truyện của năm sau, hiện giờ hắn cùng công ty quản lý hợp đồng vẫn chưa hết thời hạn, cho nên vẫn như cũ còn ở công ty.

Bởi vì Y Na muốn rèn luyện cho nàng một mình đảm đương một năng lực, cho nên lúc này mới chỉ phái một mình đi, Phương Tình có thể đối mặt với Bạch Húc Nghiêu là một chuyện, nhưng có thể làm người. ta hiểu rõ hay không chính là một chuyện khác.

Phương Tình ở trạng thái lương lự hồi lâu sau vẫn là cùng Khang Tư Cảnh gọi điện thoại, nói với hắn một chút, giám đốc giao nhiệm vụ cho nàng đi tìm Bạch Húc Nghiêu ký hợp đồng người phát ngôn, xong rồi lại hướng hắn nói: " Em cũng không có ý khác, chính là muốn hỏi anh một chút, xem anh có ý muốn em đi tìm Bạch Húc Nghiêu hay không, nếu để ý, em có thể cùng Y Na nói một tiếng không cần làm nhiệm vụ. "

Điện thoại kia trầm lắng trong chốc lát liền nghe được Khang Tư Cảnh thả lỏng, bình tĩnh, vững vàng, nói: "Tôi đã nói rồi, Phương tiểu thư làm việc gì tôi sẽ không nói nhiều lời, nếu chỉ là lời nói làm việc ăn, Phương tiểu thư làm tốt công việc của mình là được, tôi sẽ không để ý. "

Điện thoại cắt đứt từ khi nào nàng cũng không ý thức được, chính mình thật cmn là tự mình đa tình, còn dư thừa hỏi Khang Tư Cảnh, có vẻ cô ấy ở trong mắt hắn không quá quan trọng.

Kỳ thật nàng rất mong Khang Tư có thể để ý, bởi vì hắn cảnh cáo, nàng cũng sẽ không làm trái lời, lại không nghĩ rằng bản thân hắn lại như vậy, công việc cùng tình cảm phân chia đến rõ ràng, chỉ là lời nói của hắn như không hề để ý đến một chút nào với mối tình đầu của nàng

Phương Tình điều chỉnh hô hấp một chút, bình phục một chút tâm tình, lúc này mới lái xe rời đi. Tới chỗ công ty quản lý của Bạch Húc Nghiên, Phương Tình cùng nhân viên lễ tân nói một lúc, lấy lại thẻ nhân viên của mình ra, nhân viên lễ tân gọi điện xong, bảo cô lên phòng nghỉ tầng 5, Bạch Húc Nghiêu hiện tại đang chờ, Phương Tình trực tiếp bấm thang máy lên tầng 5.

Bạch Húc Nghiêu trong phòng nghỉ thực sự đang ngồi chờ ở đó.

Phương Tình gõ cửa, bên trong liền lên tiếng: "Tiến vào." Nàng nghe là âm thanh của Bạch Húc Nghiêu.

Phương Tình đứng trước cánh cửa vài giây, lúc này mới mở cửa đi vào, ngoài dự kiến

của nàng, nàng cho rằng lúc bàn chuyện, trừ bỏ Bạch Húc Nghiêu còn có trợ giúp hay người đại diện của hắn đi cùng, liền không nghĩ rằng trong phòng chỉ có một người.

Bạch Húc Nghiêu uống dở cà phê, đầu hướng cô nhìn thoáng qua trong chốc lát, mỉm cười: "Ngồi đi."

Hắn mang cà phê vừa pha xong đến bàn đối diện, bắt đầu lại một ly khác, Phương Tình đi qua rồi ngồi xuống, lúc này mới dùng một nụ cười tiêu chuẩn nói: "Bạch tiên sinh khỏe."

Anh ấy không có trả lời, nhẹ nhàng sử dụng cái dĩa cà phê trong tay.

Cứ như thế độc thân cùng hắn ngồi trong cùng một phòng, nàng khẳng định bản thân mình hiện tại có chút mất bình tĩnh, co quắp bất an, nhưng trải qua quá kiếp trước đủ loại tàn nhẫn, giờ tâm nặng như nước, thậm chí còn không có chuyện gì mà cô không sử lý được.

Từ trong túi hồ sơ lấy ra một hợp đồng đã dịch tốt sang tiếng Trung, cô ấy hợp đồng ra đưa, nói: "Bạch tiên sinh có thể xem trước một chút hợp đồng của công ty phát ngôn, còn có công ty truyền thông ngữ, có bất kỳ điều gì có thể nói ra, chúng ta lại thương lượng. "

Bạch Húc Nghiêu tiếp nhận hợp đông, tay ném trên bàn trà cũng không đọc qua chút nào, bưng lên cà phê một chút, lúc này mới giương mắt nhìn qua.

Phương Tình không có gì sợ hãi, trên mặt còn mang theo ý cười.

"Hành động thự không tồi, nhìn phong cách Khang tiên sinh đối với bạn bè thực tốt."

Anh bỏ cái ly, chân ruỗi dài ra, cười nhìn nàng. Bởi vì là thời gian nghỉ ngơi, trên mặt hắn cũng không có trang điểm, bất quá trời sinh có nhan sắc, tự hồ ly giống nhau. Hắn cười tươi, mặt mày có vẻ càng thon dài, như nai con, hai mắt vĩnh viễn sẽ trong suốt, hơi hơi rũ mắt là lúc càng lộ ra một loại hương vị làm người làm ta thấy thương, vô tội.

Không thể không nói cái tên siêu cấp minh tinh này thật sự có khả năng nhận, thật là ông trời thưởng ưu tiên hắn, hắn trời sinh chính là minh tinh.

Rốt cuộc nhiều năm như vậy, Phương Tình đối với sắc đẹp sớm đã miễn dịch, nghe được lời này, nàng cũng thực bình tĩnh cười nói: "Ta coi như lời này là Bạch tiên sinh là khen ta, trước tiên ở nơi này cảm tạ Bạch tiên sinh. Bất quá hôm nay đến là cùng Bạch tiên sinh nói công việc, mong rằng Bạch tiên sinh trước lấy công việc làm trọng. " Phương Tình dùng ánh mắt hướng hắn chỉ một chút lên bản hợp đồng.

Bạch Húc Nghiêu uống một ngụm cà phê rồi buông xuống, cầm đống tài liệu đi đến bàn làm việc bên cạnh, tìm bút xoát ở trên mặt giấy viết mấy chữ, lại dùng bút ấn một chút, làm xong xuôi hết, hắn đi tới đưa hợp đồng cho nàng.

Phương Tình tiếp nhận, hợp đồng đã chỉnh sửa tốt.

Sự việc phát triển cũng thuận lợi, bất ngay lập tức, hướng Bạch Húc Nghiêu cười nói: "Bạch tiên sinh thật là vui vẻ sảng khoái, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ đi. " Nâng người lên nhìn hắn nói: "Hiện tại đã đến thời điểm tan tầm, nếu hợp đồng sửa xong tôi liền không có làm phiền Bạch tiên sinh nghỉ ngơi, cáo từ."

Phương Tình nói xong liền hướng cửa đi, mãi cho đến tay nàng sắp chạm tới cửa rồi Bạch Húc Nghiêu mới nói một câu: "Cô không có lời khác muốn nói với tôi sao?"

Từ lúc cô bắt đầu làm tốt tâm lý chuẩn bị, Phương Tình biết lần này đến cùng cô nói truyện hợp đồng là Bạc Húc Nghiêu lúc sau sẽ không chỉ là đơn giản cùng nói chuyện công việc, nên hợp đồng làm nhanh như vậy ngược lại làm nàng bất an, nàng cảm thấy Bạch Húc Nghiêu sẽ không dễ dàng như vậy liền cho nàng đi, quả nhiên như nàng dự đoán.

Bất quá cô ấy vẫn duy trì nụ cười khác khí quay sang nói: "Kế tiếp tổng giám đốc sẽ cùng Bạch tiên sinh gặp mặt, hai người có khả năng cùng ăn một bữa cơm, đến lúc đó Bạch tiên sinh có cái gì nghi vấn lại tự mình hỏi tổng giám đốc. "

Dùng nụ cười tiêu chuẩn hướng hắn rồi có tính rời đi nhưng lại nghe thấy Bạch Húc Nghiêu nói: "Cô rõ ràng biết tôi muốn nghe không phải cái này."

Lúc này đây, nụ cười Phương Tình trở nên thâm thúy, "Như vậy Bạch tiên sinh muốn nghe cái gì?"

Bạch Húc Nghiêu đứng lên, đi gần chỗ cô, hôm nay hắn mặc một bộ quần ống rộng màu đen phối với áo phông xám cùng với cái áo khoác có long ở trên, phi thường đơn giản và thoải mái. Bất quá áo khoác lại rộng so với dáng người của hắn, lộ ra xương quai xanh mà bao người phụ nữ đều mơ ước, đôi mắt trời sinh u buồn, như vậy làm nhìn qua có đôi chút mỹ lệ.

Anh đi đến bên cạnh cô ấy không xa thì dừng lại, ánh mắt trong suốt mang theo ý cười, "Nhiều năm như vậy, cô đều không đối tôi giải thích một chút sao? Lúc trước phải có phải gì khổ tâm hay không, đã lâu như vậy rồi hay là nói cho tôi đi? "

Ngữ khí phi thường nhẹ nhàng, nhanh chóng như hắn đang hỏi nàng một truyện vô cùng nhỏ

Nàng còn nhớ rõ đời trước, nàng gia nhập phòng làm việc của Bạch Húc Nghiêu, Bạch Húc Nghiêu cũng không có cùng nàng bàn luận bất kỳ sự tình gì, mỗi ngày đều là những vấn đề liên quan đến công việc, bất quá ngày thường vẫn sẽ làm một chút việc gì đó có thể hiện ra hắn có quan tâm đến nàng nhiều hơn người khác.

Như lúc nàng vừa mới bắt đầu làm công việc sang tác ca từ không được mọi người tán thành, hắn không màng mọi người phản đối, trì hoãn cùng chỉnh sửa ca từ của nàng, tnhư lúc nàng suy nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, hắn sẽ đàn một hai khúc đầu để cho nàng có linh cảm.

Hắn cứ như vậy, yên lặng không một tiếng động mà nhìn vào cô, mà mỗi khi loại thời điểm đấy diễn ra, cô cảm thấy như hai người ở chung thực hạnh phúc, cứ tự nhiên, cứ như vậy, đáy lòng ngập chàn hạnh phúc trong một khoảng thời gian dài.

Cô nàng biết rõ một ngày kia, Bạch Húc Nghiêu uống lên một chút rượu, sau đó hỏi cùng một đề mục, khi đó cô ấy đã sớm ở chung với hắn, yêy đến đậm, như thế nào chịu được hắn hỏi nàng như vậy, lập tức liền mang chân tướng thực sự thật, nàng là bị mẹ bức bách, nhưng qua nhiều năm như vậy cùng Khang Tư Cảnh vẫn bảo trì trên danh nghĩa phu thê.

Sau đó bọn họ ôm nhau, màn trình diễn vô cùng lãng mạn.

Khi đó nàng cho rằng, nàng cùng hắn là thật sự nối lại tình xưa. Thẳng đến sau khi rời khỏi nhà, nàng mới hiểu được, hắn ngay từ lúc bắt đầu đã lên kế hoạch trả thù nàng.

Nàng còn nhớ, nàng đã từng hỏi qua hắn, nàng nói, chúng ta mấy năm nay tính cái gì? Hắn trả lời, cái gì cũng không tính.

Đúng vậy, cái gì cũng không tính, hắn chỉ là cùng nàng diễn một kịch bản, diễn xong hết thảy không cùng hắn có quan hệ gì cả, nàng lại kìm nén sự đau khổ vào sâu trong đáy lòng .

Cùng kiếp trước không giống nhau, vấn đề như vậy, hắn lại giống như nên sớm hỏi, nàng như thế nào trả lời được, tự nhiên không có khả năng giống như kiếp trước nói cho hắn chân tướng, lại cùng hắn ôm nhau khóc.

Hắn cho rằng cô vẫn chưa quên được hắn, chỉ cần hắn nhường cô một chút cô liền nghe theo như trong quá khứ sao? Cô sẽ không màng tất mà kể lại cho hắn?

Phương Tình lắc đầu nói: "Tôi không có gì khổ cực, trước chúng ta ở quán cà phê bên ngoài gặp mặt, lúc đó ngươi nói những lời đấy là nói rất đúng, ta rất tra nữ, ta yêu người khác, là ta phản bội ngươi. "

Cô ấy nhìn thấy ý cười trên mặt cưng đỡ, sau đó hai tay đưa lên chân chậm rãi.

Lời nói này thật sự rất gây thương tổn đến người tự tin như hắn.

Bất kệ nói như thế nào, lúc trước cô đã không sử lý tốt chuyện của mình và Bạch Húc Nghiêu, hoặc nhiều hoặc ít vẫn là xúc động. Kiếp trước đối với hắn sớm tan, như vậy hiện tại nàng cũng có thể cùng hắn nói lời xin lỗi.

"Thực xin lỗi Bạch tiên sinh, ta hồi trẻ cư sử bồng bột, không suy nghĩ dẫn đến tình huống như ngày hôm nay, ta hôm nay ở chỗ này cùng ngươi nói lời xin lỗi." Cô chân thành tha thiết, "Thực xin lỗi từng làm phiền ngài, thực sự xin lỗi."

Nhưng cũng không hơn, "Nếu sự tình đều trôi qua lâu như vậy, lần trước cũng nghe Bạch tiên sinh nói buông xuống rồi, mọi người đều tiến về phía trước, Bạch tiên sinh về sau cũng sẽ gặp người mình thích, mà truyện đã qua thì không cần phải nhắc lại. " Cô hướng hắn gật đầu "Đã làm phiền ngài nhiều rồi, cáo từ Bạch tiên sinh."

Hắn muốn nghe gì cô cũng đã nói. Chỉ là Phương Tình không nghĩ tới, cô không kịp xoay người Bạch Húc Nghiêu cầm chặt tay cô, sức lực có chút mạnh, cầm đến mức đỏ.

Cô hơi tức dận hướng nhìn lại, liền thấy hắn vẫn như cũ cười, lời nói lại ta thấy rợn người, "Xin lỗi? Nói với tôi xin lỗi cái gì? Tô không tin em thật sự đã quên ! Không tin! "

Hắn bóp tay nàng đến đau, nàng tránh khỏi nhưng không thể tránh được, lập tức cũng nóng nảy, tức giận nói: "Buông tôi ra!

"Là Khang Tư Cảnh ép em phải không? Là hắn ép buộc em gả cho hắn sao? Mấy lời này cũng là em từng nói với tôi? Tôi không tin em đã thự sự quên tôi"

Nụ cười trên mặt đã biễn mất, giờ phút này mặt hắn trắng bệch, động tác thô lỗ. Nhận thức về Bạch Húc Nghiêu mà mọi người đều biết, hắn là người rất có tính kiên nhẫn, là một chàng trai vô cùng ôn hòa, luôn là kiểu người thanh lịch, luôn thong thả ung dung, EQ rất cao, rất ít khi hắn mất kiên nhẫn hay tức giận

Có thể như bây giờ, trừ phi đã nhẫn nhại đến cự điểm.

Nhìn Bạch Húc Nghiêu như vậy, Phương Tình cảm thấy dáng vẻ, lời nói của mình có thể sự sự làm tổn thương đến hắn.

Bất quá, lúc này điện thoại Phương Tình vang lên, Phương Tình một bàn tay bị Bạch Húc Nghiêu bắt được, bàn tay còn lại thì không bị nắm, cô liền dùng tay kia từ trong túi lấy di động ra, người gọi lại là Khang Tư Cảnh, nàng vộ vàng tiếp máy, chẳng qua là không kịp nói chuyện, Bạch Húc Nghiêu một phen đánh tới trên mặt đất.

Phương Tình lúc này cũng nổi giận, lạnh giọng nói: "Này tột cùng là ngươi muốn làm gì?"

Bạch Húc Nghiêu câu môi cười lạnh, trực tiếp ôm chặt tay cô nàng ném ở trên sô pha, không chờ Phương Tình bò dậy, trực tiếp thả người lên, ôm lấy tay cô nâng lêи đỉиɦ đầu, sử dụng thân thể khóa trụ cô ấy, cô ấy không thể nào thích.

Động tác như vậy thực nguy hiểm, Phương Tình tức khắc đầu một trận ngây dại, có chút tê nói: "Bạch Húc Nghiêu ngươi làm gì, ngươi mau thả ta ra!"

Di động tuy rằng bị Bạch Húc Nghiêu ném tới mặt đất nhưng vẫn chưa bị cắt đứt, Khang Tư Cảnh gọi hai tiếng cũng không ai nói, chỉ nghe bên kia truyền đến tiếng vang sột soạt.

"Phương Tình?" Khang Tư Cảnh thử kêu một câu.

Sau đó, trong điện thoại mơ hồ nghe được thanh âm truyền đến từ Phương Tình, nàng nói: "Bạch Húc Nghiêu ngươi làm gì, ngươi mau thả ta ra!" Âm thanh có chút gấp, còn mang theo sự hoảng sợ, giống như bị đánh tới nơi rồi

Thanh âm có điểm xa, nhưng hắn vẫn nghe thấy. Giống như có một lực lượng đáng sợ xuất hiện, trước mắt chỉ dư lại một hình ảnh hắc bạch, gương mặt Khang Tư Cảnh tự như một con quỷ, như là tự nhiên. Hóa ma, sắc mặt trầm trọng, nhưng không mang theo tia tức giận, làm cho người ta một loại cảm giác không đánh mà tâm đã sợ hãi.

Hắn tùy ý ném di động lên ghế bên cạnh, lái xe hướng đối diện.

Xin lỗi các bạn vì lâu như vậy mình mới đăng chương trình nhá>.
không có chương 18 nên chương trình này mình edit, nó có chút không mượt mà các bạn thông cảm cho TAT. (4869 chữ luôn, khóc mẹ) ......


Các bạn nhớ vote cho mình luôn nhá ~~ đọc chuyện chỗ nào cũng nói thế nhưng lúc mình edit thì thấy rất cần động lực luôn á ~~