Chương 29

Thật cẩn thận lựa chọn nhân duyên hay thật nhanh chọn lấy một người rồi kết hôn, nhưng khi nhân duyên đi rồi vẫn luôn tự hỏi mình nên lựa chọn như thế nào mới là tốt đây?

Từ phòng ngủ đi ra kinh ngạc ngồi trên bàn ăn nhìn Mộ Tây: “Anh tỉnh rồi sao?” Nhìn ánh mắt mê ly Lục Nhược nhìn cô, giọng Mộ Tây lại có phần bình tĩnh. Có lẽ bởi vì đã có quyết định, trong lòng không còn chao đảo, cũng không lo được lo mất, nhưng trái tim như lại thiếu đi một phần không thể nào bù đắp.

Lục Nhược đứng trước mặt cô nhưng cô không nhìn anh mà lặng lẽ đẩy bát cơm đến trước mặt anh: “Đói bụng chưa? Ăn cơm đi”

Ba món mặn một món canh đều là món ăn anh thích.

“Nhị Tây…” Trên cổ trắng như tuyết của cô hiện lên vệt tím trông đến ghê người, Lục Nhược trần chờ gọi cô, đêm qua anh có làm chuyện gì không tốt hay không? Cô cúi đầu, tóc mai che mất đôi mắt của cô. Anh có chút nóng vội vươn tay muốn ôm cô vào lòng nhưng cô nghiêng người, tay anh rơi vào khoảng không.

Mộ Tây chạy trốn đến một nơi thật xa anh: “Ăn cơm trước đi.”

Lục Nhược rửa mặt đi tới, ngồi bên bàn ăn, lại nửa điểm thèm ăn đều không có. Say rượu có một hậu quả xấu đó là đau đầu, một loạt những mảnh hỗn loạn của buổi tối ngày hôm qua xuyên qua tâm trí anh. “Ba” một tiếng, anh ném đũa đi, hai tay chống mặt bàn đứng lên, kích động hỏi: “Nhị Tây, em, em có phải hay không…, cái kia…” Anh khẩn trương đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt, lại dần dần nhìn xuống cái bụng của cô.

Mộ Tây lắc đầu: “Em không sao, là em thiếu cẩn thận không đề phòng người lạ. Đã làm mất mặt nhà anh rồi!” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Nhược, chúng ta ly hôn đi.”

“Anh không đồng ý!” Lục Nhược cự tuyệt nói: “Hôm qua anh uống rượu, nếu làm em bị thương, anh xin lỗi. Anh đã cử người đi xử lí rồi. Anh rất tức giận, em đối với anh, em thích anh lâu như vậy, lại đã biết chuyện của anh cùng Lục Hi…” Anh lại một lần nữa yếu đuối cùng sợ hãi, sợ hãi bị vứt bỏ, loại cảm giác này vô lực biểu hiện ra bên ngoài sẽ rất khủng khϊếp.

“Lục Nhược nếu em với anh ta còn có một chút tình cảm nào, em sẽ không lấy anh. Trước đây, trong đêm tân hôn em đã nói vơi anh rồi, lại trải qua một quãng thời gian dài như vậy, đến tận bây giờ trong lòng anh vẫn chưa tin tưởng em. Em không để ý chuyện người ta lấy chuyện này ra làm đề tài buôn chuyện vì nó cũng như gió thổi qua, mau tới rồi cũng mau đi. Nhưng bây giờ, anh say rượu làm đau em, em không chắc liệu lần sau có nghiêm trọng hơn lần này không. Em không biết còn có thể chống đỡ được hay không…. ”

Mộ Tây lau nước mắt không biết từ lúc nào trào ra, nức nở nói: “Anh thực sự làm người khác rất đau lòng!” Cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt một vạt áo, anh ấy lại hỏi cô đứa nhỏ là của ai, một người đàn ông như vậy, làm sao cô có thể yên tâm mà dựa vào? Cô không nghĩ mình sẽ khóc, cô muốn trước khi chia tay giữ lại một chút thể diện. Cô muốn lưu lại đoạn kí ức tốt đẹp khi cô chủ động xây dựng một gia đình ấm áp và cũng chủ động rời xa nó.

Thái độ Lục Nhược vẫn còn rất mơ hồ, cô thầm nghĩ cô dựa vào tình yêu bất chợt với anh để rồi kết hôn, thật là vội vàng, nếu đêm qua đổi lại là Lục Hi liệu anh có đối xử với cô thô lỗ như vậy hay không? Tự đặt ra giả thiết này còn khiến Mộ Tây thêm đau lòng.

“Trước hết em sẽ về nhà em trước.” Mộ Tây không nghĩ mình lại trở về nhà trong tình huống như vậy, cô cầm túi xách đặt bên cạnh ghế lên, đi ra cửa.

Lục Nhược đứng chặn trước mặt cô, Mộ Tây nhìn thân hình cao lớn của anh lộ vẻ sợ hãi. Một bờ vai rộng lớn, khi ân ái cô an tâm dựa vào, khi lạnh lùng thì lại là vũ khí đả thương người sâu sắc. Cô cứ như vậy bày ra một bộ mặt sợ hãi phòng bị làm lòng Lục Nhược vô cùng đau đớn: “Nhị Tây đừng như vậy, anh sai rồi….” Anh bất đắc dĩ tránh ra “Để anh đưa em về!”

“Không cần!” Mộ Tây chạy xẹt qua người anh chạy ra khỏi cửa.

Lục Nhược vỗ vỗ cái trán, ngồi lại trên ghế, muốn đập phá cái gì đó lại nghĩ tới ánh mắt đề phòng của Mộ Tây, trong lòng bỗng lo lắng. Bưng lên bát cháo lên uống một hơi hết sạch, cháo ngon ân ẩn trên đầu lưỡi, lại thêm mấy quả mơ dùng để thanh nhiệt giải độc.

Trong bát có vật gì đó sáng lên, Lục Nhược nhấc nó ra khỏi bát cháo. Ánh sáng thứ đó làm cho lòng anh bỗng giật mình, là chiếc nhẫn Mộ bà nội đã cho anh.

“Lục Nhược anh đã bao giờ xem qua chuyện cổ tích. Một vị hoàng tử để tìm ra người yêu của mình vốn là một người nghèo khổ đã tổ chức một cuộc thi nấu canh, trong bát canh cô gái nọ đã để vào trong đó chiếc nhẫn của chàng hoàng tử giúp chàng tìm ra cô.”

Lúc ấy bọn họ còn đang ở trên bờ cát dài đầy nắng của Địa Trung hải, Mộ Tây nằm úp sấp trên lưng anh nói xong, đùa nghịch chiếc nhẫn của Mộ bà. Trong hôn lễ, cô đeo cho anh tới hai chiếc nhẫn, Mộ Bà nội nói làm như vậy mộ gia sẽ phù hộ cho hai người bọn họ.

Anh khinh thường vạch ra những điều ngớ ngẩn của câu truyện, cái gì mà nghèo túng, vậy nàng lấy đâu ra quần áo đẹp đẽ trang sức để tham gia vũ hội.

“Sắc lang để đó xem!” Đột nhiên cô lấy ô chắn ngang tầm mắt của anh không cho anh ngắm mấy cô gái mặc đồ thiếu vải trên bãi tắm: “Ngày nào đó khi em muốn rời bỏ anh, em sẽ thả chiếc nhẫn này bát canh của anh cho anh nghẹn chết đi. Rồi hằng ngày khi nhìn thấy nó anh sẽ đau lòng cho tới chết.”

Jumbo said: Nghẹn mà chết!!!!

**

Nhìn thấy Mộ Tây đi ra, chờ Mộ Bắc một hồi lâu ở dưới lầu: “Nhị Tây ở đây!” Mộ Bắc cho hạ cửa kính xe xuống.

Ngồi ở chỗ lái xe Mộ Đông cũng dần xuất hiện: “Chị Hai đến đây đi!”

“Mọi người đến đây từ khi nào?”

Mộ Bắc xuống xe kéo tay Mộ Tây đi vào bên trong xe, bảo Mộ Đông: “Đi!”, chiếc xe nghênh ngang mà đi, Lục Nhược chạy xuống dưới nhà, cảm thấy theo mỗi bước chân thứ quý giá nhất của mình cũng rời xa mình dần…

***

“Chị sao mẹ lại bảo chị bị đuổi việc rồi!”

Mộ Bắc đập mạnh xuống ghế xe: “Dựa vào cái gì chứ, tên tổng biên tập kia dám đuổi việc tao, tao xem lão ta như đồ bỏ!”

Đang lái xe Mộ Đông chun chun cái mũi: “Chị cả, chị làm như vậy không đuổi việc chị thì sẽ khiến nhiều người bất bình nha!”

Mộ Bắc đạp anh một cước: “Lái xe đi! Nhị Tây, chị cũng là vì mày cả thôi. Nhìn mày xem làm vợ ngu ngốc, tối hôm qua chắc là chịu thiệt rồi đi! Chị cả đã dạy cho tòa soạn báo đăng tin màyi cùng Hứa Diệc Hàng một bài học, mày yên tâm đi, dám làm khó người nhà chúng ta, kẻ đó ăn gan hùm rồi chắc! Cái đứa con gái phá rối tên Phiên Phiên tao cũng đã cho xử lý gọn gàng rồi. Chồng mày bên đó cũng không tồi, Vu thị cũng là công ty lớn, kéo cổ phiếu bên kia một phát đổ luôn, chậc chậc, vô cùng thê thảm!”

Jumbo said: Chị Hai, tôi thích chị rồi đó!

Mộ Bắc vô cùng đắc ý báo cáo lại thành tích chiến đấu, đem tất cả những kẻ bắt nạt em gái cô ra trừng trị một mẻ. Cô tự nói một lúc không thấy Mộ Tây đáp lại, chỉ tiếc không rèn sắt khi còn nóng: “Bị người ta bắt nạt đến bỏ về nhà, chính mày thương tâm cũng làm cho người khác cảm thấy không dễ chịu. Nhưng cứ như vậy chịu đựng như cái bánh bao cũng thật không giống mày cho lắm!”

“Chị, em cũng không muốn cùng anh ta qua lại nữa, em sẽ li hôn.” Mộ Tây thấp giọng nói.

“Sao lại nghiêm trọng đến mức đó? Không phải vẫn còn có cơ hội cứu vãn sao?” Mộ Bắc nói rất công minh: “Thật vất vả mới tìm được người mình thích, đừng bởi mấy chuyện bên ngoài đánh mất đi cái mình thật sự trân trọng khiến cho chính mình cũng không được thoải mái…” Mộ Bắc ngây cả người khi Mộ Tây nhào vào lòng cô khóc lớn: “Anh ấy không tin em, trong lòng anh ấy có người khác, em thật khó chịu, thật sự rất khó chịu, khó chịu đến chết thôi!”

Mộ Tây không về nhà mà bị Mộ Bắc đem đến nhà cô ở thành phố M.

Mộ Bắc chỉ đạo Mộ Đông đem hành lí của Mộ Tây vào trong nhà: “Trong khoảng thời gian này em cứ ở nhà chị trước, dù sao anh nhà chị cũng đi công tác phải một năm rưỡi nữa mới về, mày ở với chị cho vui. Trước mắt đừng về nhà, tối hôm qua, mẹ gọi điện cho tao nói bố rất tức giận. Hứa Diệc Hàng tạm thời bị cách chức chờ xem xét, thằng đó còn đến nhà, tên tiểu tử kia cũng thật không vừa nói nếu Lục Nhược bỏ mày nó sẽ lấy mày. Nó chung thủy như vậy cũng không uổng công mày thích nó từng ấy năm!”

“Bố cũng không tin em sao?” Tâm tình Mộ Tây càng đi xuống.

Mộ Bắc nhìn cô nghiêm túc nói: “Bố giận mày thua kém người ta, lớn như vậy vẫn bị người ta lợi dụng. Cũng do thiếu sự từng trải trong giao tiếp. Sao khi tao bị lão già kia đuổi việc, thấy không bằng tự mình đi làm, đến lúc đó tranh hết thị phần của lão ta cho cho lão ta chết đi. Mày, theo chị làm việc!”

Đối với sự nhanh nhẹn quyết đoán của Mộ Bắc, Mộ Tây vẫn không thể nào quen được: “Chị, bây giờ em không nghĩ tới chuyện này. Em đang mang thai, nhưng hiện tại em muốn li hôn, em muốn chị giúp em.” Là ai gây chuyện cô không còn quan tâm nữa, thương tổn này đối với cô quá lớn.

Mộ Bắc há to miệng: “Ai?”

Mộ Tây đôi mắt đỏ hoe.

“Nhị Tây, chị sai rồi. Ý của chị là, Lục Nhược có biết không, nó hẳn là không biết?”

Mộ Tây rầu rĩ nói cho Mộ Bắc nghe chuyện tình ngày hôm qua: “Shit! Không của nó thì còn của ai vào đây nữa.” Mộ Bắc không thèm giữ thể diện chửi to.

“Tiểu Đông, nếu Lục Nhược trở về tìm chị Hai mày, mày nói nó ở chỗ tao, ở thành phố S nó có năng lực hơn người, nhưng đây là địa bàn của tao, nó muốn giương oai còn phải xem tao có đồng ý hay không. Nhị Tây của chúng ta, nếu còn muốn nó thì không sao, còn không, bắt nạt Nhị Tây của chúng ta, lương tâm nhà ta để cho chó ăn hay à?

Mộ Đông vội vàng đem xe chạy một mạch về nhà tránh tuyên ngôn đầy mùi thuốc súng của Mộ Bắc.

Jumbo said: Bà chị, bà chị ác liệt hén!!!!

**

Trong lòng Lục nhược cũng có chút khó hiểu, cho người đi điều tra hết thảy mọi việc, biết được Mộ Tây mang thai. Trong tay anh cầm bản báo cáo, cả người như pho tượng hoa cương ngồi trên bàn làm việc. Trong lòng “Bùm bùm” súng ở đâu nổ loạn chàng. (bạn vui!)

“Uống rượu làm hỏng việc, cậu còn cố ý uống thật say mới chạy về nhà.” Cố Lãng đập tập tài liệu lên đầu anh: “Tiểu Tam bị vứt bỏ, tư vị thế nào?”

Lục Nhược tâm tình phức tạp hướng anh chém ra một quyền: “Con mẹ nó, anh là anh em kiểu gì vậy? Em còn muốn làm bố!”

Né được một quyền, Cố Lãng như âm hồn không siêu thoát nhắc nhở: “Đừng quên vợ chú là do chú một tay chú dọa chạy. Chú về nhà còn phải đối mặt với nhạc phụ nhạc mẫu, lại còn cha mẹ chỉ trích. Tiểu Mạn nhà chúng ta có nói, chỉ có thằng đàn ông không ra gì mới uống rượu xong về bắt nạt vợ.”