Chương 8: Giao Đấu

Đám người có 5 nam và 2 nữ, trong số họ có một tên tam hệ dị năng, hắn cũng chính là người dẫn đầu đoàn người. Lúc vào khu đăng ký, họ chậm rãi viết từng cái tên lên giấy.

Diệp Trần - tam hệ dị năng

Tiểu Nhị - Tiểu Tam - Tiểu Ngũ - Lục Ca : bọn họ đều là quân nhân, không có dị năng nhưng lại rất cường tráng khỏe mạnh

Lưu Ái - Trần Miên : hai người cùng là song hệ thủy - mộc dị năng giả

Levi tựa đầu vào tường nhìn xuống, có gì đó không đúng. Ngay cả Ngũ và Lục cũng thấy đám người này kì quái. Tống Hạo Thiên lúc này cũng bước ra ban công nhìn xuống. Hắn vừa chống hai tay lên ban công thì đúng lúc Diệp Trần đưa mắt lên nhìn.

Diệp Trần đã từng thấy qua tên đàn ông đứng trên ban công đó. Lúc đi thu thập vật tư căn cứ cũ, Diệp Trần vô tình thấy hắn thô lỗ gϊếŧ từng đợt xác sống, trên gương mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc dư thừa nào. Hắn như một sát thủ máu lạnh không máu không nước mắt, loại người này ở mạt thế vô cùng nguy hiểm nhưng sẽ là người sống sót sau cùng.

Lúc Diệp Trần còn mải mê suy nghĩ thì thanh niên áo trắng lịch lãm đó đã xuất hiện bên cạnh, trên gương mặt hắn nở một nụ cười nhưng không thể nhìn thấy cảm xúc bên trong đôi mắt đen láy ấy.

"Tống Hạo Thiên. Levi."

Bên cạnh đám người đã xuất hiện thêm một chàng trai, khác với Tống Hạo Thiên, chàng trai ấy có phần... biếи ŧɦái. Bọn họ tích cực chào hỏi nhau sau đó Tống Hạo Thiên cùng Levi sắp xếp chỗ ở cho họ. Muốn có chỗ ở tốt, thì phải đổi rất nhiều vật tư. Bọn họ chỉ đổi lấy 2 căn phòng dạng vừa ở tầng 36, sau khi sắp xếp xong quần áo họ được hai tên đàn ông mặt lạnh dẫn đi tham quan. Nơi này hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ, không có xác người, không có cảnh khóc lóc, không có kẻ yếu, chỉ có những kẻ đang cố gắng sống sót từng ngày.

Lúc bọn họ dừng lại ở phòng tập thì Lưu Ái vô tình đυ.ng phải một cô gái. Trên người cô gái ấy mặc một chiếc áo phông đen, tóc cột lên cao nhìn vô cùng tùy tiện. Là một kẻ có máu mặt trong xã đoàn của mình, cũng là một trong rất ít song hệ dị năng cấp cao, Lưu Ái đυ.ng phải cô gái đó đương nhiên có cảm giác dơ bẩn.

Mặc kệ cô gái đó xin lỗi, Lưu Ái vẫn tung chiêu về phía cô gái kia nhằm đẩy cô ta ra xa mình, nếu có thể thì làm cô ta bị thương một chút cũng được.

Thế nhưng cô ta đã lầm, cô gái đó nhanh chóng lách sang một bên, dễ dàng né được đòn của Lưu Ái. Trong đầu đám người liền có suy nghĩ, căn cứ này thật chuyên nghiệp, cô thể huấn luyện tất cả mọi người thể lực và tốc độ tốt như vậy.

Nhưng bọn họ đã lầm, cô ta tránh được chiêu của Lưu Ái là vì, cô chính là Hoàng Ngọc Vy, cô có thể biết mọi cách thức tấn công của dị năng giả, dù là người giỏi thế nào cô cũng né được.

Đám người trong phòng tập liền tò mò, bọn họ chỉ mới nghe nói về thực lực của cô gái tên Hoàng Ngọc Vy này, chỉ nghe người khác đổn thổi. Hôm nay đúng lúc được chứng kiến.

"Chị Lưu Ái, không phải tôi đã xin lỗi chị rồi sao?"

Giọng nói của Hoàng Ngọc Vy vang lên, cô đứng thẳng người khẽ kéo lại vạt áo ngay ngắn, tuy nhìn có chút bẩn nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Vốn dĩ Lưu Ái định đáp trả nhưng cô ta chợt sững người, sao cô gái đó lại biết tên của mình?

Diệp Trần thầm đánh giá sự nguy hiểm của cô gái trước mặt, mặt cô chỉ thiếu điều viết lên một dòng chữ: Nhân vật lớn, đừng chọc giận

"Tiểu Ái, bỏ qua đi. Xin thứ lỗi cô bạn nhỏ, bạn tôi hơi nóng tính!"



Trần Miên đứng ra hòa giải, trong đám người này ngoài Diệp Trần ra, Trần Miên là người có tiếng nói nhất. Lúc Lưu Ái còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Hạo Thiên và Levi quay lại.

"Về rồi sao? Bọn họ trả cho em bao nhiêu vật tư?"

Câu nói này rõ ràng không phải nói với đám người Diệp Trần mà là nói với cô gái trước mặt bọn họ. Điều này chứng tỏ cô gái này thân phận không nhỏ, vì từ lúc đi cùng nhau, hai người đàn ông này chưa chủ động nói chuyện với ai bao giờ, ai gặp họ cũng cung kính. Vậy mà cô gái trước mặt không có biểu tình tôn trọng đó, chỉ đơn giản là thân thiết.

"Một xe vật tư"

Giọng cô gái có chút uể oải, cô ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Tống Hạo Thiên liền đưa cho cô một ly nước, tay còn vuốt tóc cô vô cùng thân mật.

"Đó là Hoàng Ngọc Vy, em gái của ngài Levi, hình như cô ấy là bạn gái của đại tướng! Gặp cô ấy thì nên vui vẻ chào cô ấy, cô ấy là người sắp xếp đội ở đây"

Một người lính gần đó thấy họ ngơ ngác thì đến gần giải thích, sau đó cũng không nói gì thêm.

"Đắc tội rồi, xin hỏi cô có phải từ căn cứ Vinh Diệu về không?"

Hoàng Ngọc Vy chậm rãi uống xong ly nước rồi mới ngước mắt lên nhìn Diệp Trần, cô luôn cho người khác cảm giác vô cùng ấm áp.

"Anh là lính đánh thuê của họ, sao lại chuyển đến đây?"

Giọng của cô không lớn không nhỏ, vừa đủ cho những người cần nghe nghe được.

Lính đánh thuê không nhìn mặt ai cả, bọn họ chỉ nhìn vật tư mà hoạt động, hoàn toàn không phải người tốt gì.

Diệp Trần mấp môi định nói thêm gì đó thì Lưu Ái và Tiểu Tam, Tiểu Ngũ đã đánh tới. Tất cả mọi người xung quanh đều dạt ra để họ đánh nhau. Chiêu thức của Lưu Ái lúc đầu chỉ dùng để thăm dò nhưng không hiểu sao lúc sau lại muốn lấy mạng Hoàng Ngọc Vy. Diệp Trần có nói thế nào bọn họ cũng không dừng lại, rõ ràng rất kì lạ.

Hoàng Ngọc Vy nhanh nhẹn tránh né còn mắt cô đảo khắp phòng tập luyện. Không thể đóng băng bọn họ được! Khi không thể sử dụng chiêu thức khống chế với một người chứng tỏ người đó đang chịu một chiêu thức khống chế khác.

Điều khiển con rối sao? Đây là lần đầu tiên Hoàng Ngọc Vy thấy loại năng lực này xuất hiện. Nó đáng lẽ chỉ nên xuất hiện trên người của tang thi vương mà thôi.

Hoàng Ngọc Vy dùng võ không được thì dùng mưu, nhảy loạn xạ khắp phòng sau đó thành công trói hai người đó lại. Điều kì lạ là sợi dây đó của cô không loại dị năng nào phá hủy được.

Lúc bọn họ tưởng chừng như cô đã dừng lại thì Hoàng Ngọc Vy phóng vài phiến băng về phía Tống Hạo Thiên, hắn nghiêng nhẹ đầu qua. Những phiến băng lập tức găm lên tường. Ở đó liền xuất hiện một cô gái.

Thuật ẩn thân, thuật thôi miên. Đây mà cũng gọi là dị năng?

Cô gái kia chính là Kim Ly, cô ta bàng hoàng nhìn mình bị lộ tẩy sau đoa thẹn quá hóa giận đánh tới chỗ Hoàng Ngọc Vy.

Kim Ly làm sao địch lại tên lão làng như cô, vài ba chiêu liền lãnh cơm hộp được người ta mang về.



Trên người cô xuất hiện vô số vết cắt lớn nhỏ, tuy nhiên không ảnh hưởng lắm, băng bó sẽ khỏi nhanh. Điều quan trọng là Kim Ly đến cuối cùng vẫn không chết được, ba cô ta bảo vệ cô ta đến mức phải giao ra năm bao vật tư để mang cô ta về.

"Thật xin lỗi!"

Trần Miên nhìn ba người của mình đang bị trói có chút đau lòng. Sợi dây đó nhìn có vẻ bình thường nhưng lại quá mức quỷ dị.

"Lần sau em đánh đến có thể báo trước với anh không?"

Tống Hạo Thiên vô cùng bất mãn với hành động vừa rồi của cô, nếu hắn không tránh kịo thì gương mặt đẹp trai này sẽ để lại sẹo đó

"Em biết anh tránh được!"

Cô mỉm cười rồi tháo dây trói cho Lưu Ái và Tiểu Ngũ. Nhưng Tiểu Tam thì vẫn bị trói, bọn họ liền cảm thấy kì lạ.

"Cô Hoàng à, còn một người..."

"Nói! Ai sai cậu đến đây? Muốn gϊếŧ tôi? Phải tu thêm vài chục năm nữa!"

Một phiến băng nhọn đặt lên cổ của Tiểu Tam, Tiểu Tam vô cùng kinh hoàng sau đó lấy lại bình tĩnh mà trả lời.

"Cô Hoàng, tôi là bị người ta khống chế giống bọn họ thôi. Có phải cô suy nghĩ nhiều không?"

Giọng của Tiểu Tam vô cùng cứng rắn, tỏ vẻ không hiểu cô đang nói gì.

"Nếu anh bị thôi miên, sau anh không có trạng thái mệt mỏi và dấu ấn thôi miên như bọn họ"

Levi quan sát thật kĩ ba người bọn họ rồi kết luận. Thuật thôi miên chỉ có thể áp dụng với những người có trí lực thấp hơn người thôi miên. Tiểu Tam này lại rất bình tĩnh, hoàn toàn có thể đứng trên Kim Ly một bậc.

"Hình xăm hoa hồng trên đùi của anh!"

Giọng cô lại vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Đồng thời phiến băng trên cổ nhanh chóng cắt rách quần của Tiểu Tam ngay vị trí đùi mà cô nói. Nơi đó hiện ra một hình xăm hoa hồng màu đen đầy gai nhọn.

"Anh... anh... chính là nội gián?" Giọng của Trần Miên vô cùng nhỏ, gương mặt lộ rõ sự kinh diễm

"Làm sao cô biết hình xăm này? Cô có tinh thần lực?" Tiểu Tam lại càng sợ hãi hơn

"Muốn biết thì xuống hỏi Diêm Vương!"