Chương 7

Mặc dù Nguyễn Chi không nói, nhưng khϊếp sợ trên mặt thì lại rất rõ ràng, cách gần như này càng không có khả năng nhìn nhầm.

Bùi Phùng Tinh bỗng nhiên khép miệng, vừa cảnh giác vừa cẩn thận đánh giá Nguyễn Chi, cơ bắp giấu dưới lớp vải quần áo không tự giác căng chặt, tích sức chờ thời cơ chuẩn bị ứng phó.

"Ợ".

Nguyễn Chi bị đề phòng hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi bé nhỏ của hắn, cô ngượng ngùng chớp chớp mắt, hàng mi cong vυ"t nhấp nháy mấy lần: "Thất lễ rồi".

Bùi Phùng Tinh: ".....?"

Tại sao cô phải xin lỗi?

"Ta tên là Nguyễn Chi".

Nguyễn Chi thanh giọng xong, vứt bỏ mấy ý nghĩ không nên có trong đầu, cố gắng kéo tình huống trở lại bình thường, "Là đệ tử môn hạ của Thanh Tiêu trưởng lão".

Trong tình huống bình thường, Bùi Phùng Tinh sẽ có đi có lại mà tự báo gia môn, tốt xấu gì cũng nên nói chuyện, chào hỏi một câu.

Nhưng Bùi Phùng Tinh kinh nghiệm lớn lên một đường này thật ra cũng không được xem như bình thường, cho nên hắn thấy Nguyễn Chi vẫn không nói tiếp, giống như đang đợi hắn nói cái gì, liền dè dặt hỏi: "Cho, nên?"

"Ừm? Cho nên?"

Nguyễn Chi thật sự bị hỏi lại.

Cô nhớ lại đối thoại với Tạ sư đệ hoa xấu hổ, thế là tìm được một chủ đề: "Ngươi có từng nghĩ muốn quay về làm ruộng không?"

Bùi Phùng Tinh: "......"

Đây là câu hỏi kiểu gì?

Trừ phi, là cô hiểu rõ tình cảnh hiện tại của hắn, đặc biệt đến hỏi hắn những vấn đề này, muốn xem trò đùa của hắn? Đúng vậy, cô vừa gặp mặt đã biết tên hắn, rõ ràng là vì hắn mà đến, làm sao có thể không có ý đồ gì.

"Ta, ta không có ruộng."

Bùi Phùng Tinh nói sự thật.

Nguyễn Chi hơi nghiêm túc gật đầu: "Thực ra, đất ruộng bây giờ cũng khá đắt."

"......Ta không, hiểu rõ lắm."

Câu này của Bùi Phùng Tinh nói xong, đợi Nguyễn Chi đến cười nhạo hắn cổ hủ.

Kết quả Nguyễn Chi ăn không nói có: "Dẫu sao cách cũng xa mà, không biết cũng bình thường."

Cô thuận mồm phụ họa một câu, coi như kết thúc chủ đề này, không đến mức làm hắn khó xử. Chắc do quá nhàm chán, cô thuận tay ngắt mấy cọng cỏ, bắt đầu bện cỏ.

Động tác của cô rất nhanh, chốc lát đã bện xong, đặt bên cạnh Bùi Phùng Tinh.

Bùi Phùng Tinh bất động thanh sắc trốn ra đằng sau, ánh mắt lại không thể dịch khỏi đồ vật trong lòng bàn tay Nguyễn Chi.

"Đây là, cái gì?"

Trên mặt Nguyễn Chi còn mang theo nụ cười đắc ý:

"Ngươi nhìn ra không?"

Bùi Phùng Tinh do dự một lúc: "Đây là, ve sầu sắp thoát xác?"

Nguyễn Chi: "......"

Ý cười trên mặt cô đông cứng: " Là chong chóng tre."

Nghe vậy, Bùi Phùng Tinh cũng: "......"

Có lẽ lúc này nói chút lời trái lương tâm thì sẽ bình an vô sự, nhưng đối mặt với thứ được bện có thể nói là dị dạng này, dù Bùi Phùng Tinh có vứt lương tâm cho chó ăn cũng không thốt lên nổi lời nói dối "đây là chong chóng tre".

Rốt cuộc là làm thế nào mới có thể bện ra cái thứ đồ này?

Trên ý nghĩa nào đó, vẫn có thể coi như là một đôi tay điêu luyện sắc sảo.

"Thật sự là chong chóng tre."

Nguyễn Chi ngang ngược lặp lại lần nữa, cố chấp bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, "Xem ta ngươi có duyên, tặng cho ngươi, không cần khách khí."

Bùi Phùng Tinh không nói lên lời mà nhận lấy.

Nguyễn Chi lại hỏi: "Tại sao ngươi không bôi thuốc"?

Bùi Phùng Tinh nắm chặt bình sứ dưới tay, không biết sao lại do dự, cuối cùng vẫn động tay tự mình bôi thuốc.

Cho dù hắn vẫn chưa nhìn thấy việc đời, nhưng cũng có thể cảm nhận được lợi ích của cao Tuyết Lộ này. Chỉ là hắn vốn không có đồ tốt như thế, nếu như dùng rồi, ngược lại sẽ làm cho những người nhìn hắn không thuận mắt lại có thêm một lý do bắt nạt hắn.

Trong chuyện này, không biết Nguyễn Chi thật sự không rõ, hay là biết rõ ràng nhưng vẫn cố ý làm thế.

Bất luận là loại nào, Bùi Phùng Tinh đã tâm như tro tàn không muốn nghĩ sâu nữa, chỉ muốn thuận theo tự nhiên.

Nguyễn Chi không hiểu sao hắn bôi thuốc mà cứ như tra tấn: "Rất đau hả?"

Bùi Phùng Tinh lắc đầu.

Bây giờ Nguyễn Chi đã phát hiện ra vị nam chính thứ hai này bị tự bế nhiều như nào rồi, mỗi lần không trầm mặc thì cũng là câu trả lời của Schorodinger*, hơn nữa nội dung câu trả lời cũng không thể truy đến cùng, nếu không giữa bọn họ luôn có một người bị cho là "đầu óc hỏng rồi"

*Thí nghiệm tưởng tượng của Schrodinger: Giả sử trong một chiếc hộp kín có một con mèo sống. Cho một mẫu chất phóng xạ vào đó và bạn không thể biết con mèo có chết không nếu như không mở hộp ra. Khi hộp không được mở, con mèo nằm trong tình trạng chồng chất trạng thái của sống và chết, hay nói cách khác nếu hộp không được mở thì con mèo vừa sống lại vừa chết./Chắc ở đây ý tác giả là anh nam chính trả lời như có như không, chung chung, không rõ ràng.

Kỳ đầu hỏi han cũng tàm tạm rồi, Nguyễn Chi trực tiếp nói:

"Đợi ngươi bôi xong thuốc rồi, chúng ta đi tìm kẻ đã ức hϊếp ngươi."

Bùi Phùng Tinh lập tức quay đầu trừng mắt nhìn cô, dùng ánh mắt biểu thị nghi ngờ.

"Đi tính sổ."

Nguyễn Chi nói.

Bùi Phùng Tinh nhìn chằm chằm cô một lúc, còn lâu hơn cả đánh giá lúc cô mới xuất hiện, nhìn đến khi sau lưng dựng tóc gáy, không rét mà run.

Đồng tử thiên về màu nhạt, không chút cảm xúc của hắn khi nhìn người khác luôn trông rất trống rỗng, mắt phượng vốn hơi hẹp dài, lúc nhìn xuống liền tự nhiên mang lại sự uy hϊếp khó miêu tả bằng lời.

Lúc lâu, Bùi Phùng Tin mới thu ánh mắt lại, nói:

"Không cần".

"Tại sao?"

Nguyễn Chi nghĩ mãi không ra, hắn đã bị người ta ức hϊếp hành như vậy rồi; khổ nỗi tạm thời không có lực đánh trả, tại sao lại không cho người khác giúp đỡ hắn?

Bùi Phùng Tinh rũ mắt, giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra cái gì, xen lẫn sự im lặng với câu chữ không lưu loát: "Ngươi, rất kỳ lạ".

Nguyễn Chi: "......Ngươi nói cái gì"?

Bùi Phùng Tinh thế mà thật sự nhắc lại lần nữa:

"Ngươi rất, kỳ lạ".

Nguyễn Chi: "............."

Hít một hơi thật sâu, ngửi được hương thơm của cỏ cây hoa lá và thơm mát của tự nhiên.

A!

Nhân gian thật là tuyệt vời.

Bùi Phùng Tinh nhìn rất rõ ràng gân xanh trên thái dương cô đang giật giật, suy nghĩ xem khoảnh khắc nào cô sẽ bạo phát gây rối.

Nhưng sau khi cô hít một hơi thật sâu, hình như nhịn lại được rồi.

Hơn nữa biểu cảm còn tràn đầy ánh sáng khen ngợi và hy vọng.

"Có thể ta có chút kỳ lạ".

Nguyễn Chi kiểm điểm qua loa môt chút cách bản thân ra sân, còn uyển chuyển cường điệu thực lực của bản thân, làm cho tiểu đáng thương nam chính yên tâm, "Nhưng mà tốt xấu gì cũng là đệ tử nội môn, tu vi chắc cũng không tồi."

Cô bắt đầu bại lộ bộ mặt thật, dùng lời nói uy hϊếp hắn rồi.

Bùi Phùng Tinh nghĩ.

Nguyễn Chi tiếp tục nói nốt nửa câu sau:

"Cho nên ngươi có thể yên tâm đưa ta qua đó, không cần lo ta đánh không lại những người đó".

"......"

Ta không lo có thể đánh lại không.

Bùi Phùng Tinh như một tay già đời gặp phải tai vạ, đối mặt với tình huống vừa như đã gặp qua ở đâu lại như hoàn toàn không giống, sau khi thất bại vô số lần, xuất hiện tình huống đờ đẫn tư duy đứt đoạn.

Khi Nguyễn Chi nói muốn cùng hắn đi, Bùi Phùng Tinh nhất thời không nghĩ lý do hợp lý nào để từ chối.

Nếu như Nguyễn Chi cùng đám người đó cùng sỉ nhục hắn, cảnh tượng chắc chắn sẽ càng gay gắt hơn so với mọi lần trước. Bởi vì bọn họ có thể chính xác bắt được một số điểm hắn mong đợi, sau đó bắt đầu chà đạp lên tự tôn vốn không nhiều của hắn.

Nội tâm Bùi Phùng Tinh hoàn toàn không ôm hy vọng gì.

Nguyễn Chi đi bên cạnh hắn, đi qua đình đài con đường đá, bụi cỏ lùm cây, trên đường thu hút ánh mắt của không ít đệ tử.

Bọn họ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy bên cạnh Bùi Phùng Tinh có bạn, lại còn là một người có nhan sắc diễm lệ như vậy, một nữ tử vẻ ngoài không tầm thường.

Có người nhận ra trang phục trên người Nguyễn Chi, nhỏ giọng nghị luận:

"Đó là trang phục của đệ tử nội môn, tên Bùi Phùng Tinh kia làm sao lại thông đồng được với đệ tử nội môn"?

"Không biết......không nghĩ đến Bùi Phùng Tinh nhìn thì một tiếng cũng không nói, thực tế đã sớm tìm được chỗ dựa rồi, thế này có kịch hay xem rồi".

"Các vị sư huynh đó làm thế vốn dĩ không đúng, Bùi sư đệ chỉ là tìm sự giúp đỡ, âu cũng là bất đắc dĩ".

Tu vi Nguyễn Chi khá cao, thính lực đương nhiên cũng khá tốt, nghe được những lời thì thầm to nhỏ mà những người đó tự cho là che giấu rất tốt, hỏi Bùi Phùng Tinh: "Kẻ bắt nạt ngươi tên là gì"?

Bùi Phùng Tinh đơ mặt: "Nhiều người quá, không nhớ rõ".

Hắn nói nhiều thêm mấy câu, câu chữ cũng lưu loát không ít, chỉ là tốc độ nói vẫn không bằng người bình thường, chậm lại thì đại khái nghe không ra sai sót gì.

Nguyễn Chi không có chút nào có ý bị làm khó: "Tên của kẻ cầm đầu đó, ngươi luôn nhớ kĩ chứ"?

"......Tần Viên".

Nguyễn Chi gật đầu, giây sau chặn lại tên đệ tử giả làm người qua đường nhưng thật ra đang đánh giá bọn họ ở một bên, hành lễ không sai sót gì, rồi mới hỏi: "Vị sư huynh này, cho hỏi Tần Viên sư huynh đang ở đâu"?

Đệ tử vô thức chỉ về một hướng: "Tần Viên hình như là đang tỉ võ với người ta."

"Đa tạ".

Nguyễn Chi đi thẳng về hướng được chỉ.

Khí thế hùng hổ, phấn chấn không thôi.

Bùi Phùng Tinh nhìn mà ngày càng mê mang, nhịp bước đi theo đều rất miễn cưỡng.

Nguyễn Chi đi đến nơi tỉ võ, người có chút nhiều, liền túm lấy Bùi Phùng Tinh người cứ như có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào: "Đứa nào là Tần Viên"?

Bùi Phùng Tinh cuối cùng bắt đầu có chút tin tưởng, Nguyễn Chi thật sự đến thay hắn lấy lại công bằng, bởi vì cho đến bước này cô đều thể hiện ra vô cùng có tính khuynh hướng--- thẳng thắn đứng bên chỗ hắn.

Nghĩ như vậy, Bùi Phùng Tinh ngược lại không muốn cô nhúng tay: "Hay là, bỏ đi".

"Bỏ cái gì mà bỏ, không cho bỏ"!

Nguyễn Chi nói rất nhanh phản bác hắn, gần như là cương quyết nói, "Rốt cuộc là đứa nào, chỉ cho ta xem".

Tần Viên trong sân thật ra đã chú ý đến Bùi Phùng Tinh với Nguyễn Chi, ánh mắt của Bùi Phùng Tinh chuyển đến, hai bước đã đối mắt.

Trong lòng Nguyễn Chi đã có tính toán.

Cô đi về trước, hai tay ôm kiếm trước ngực, một chân thò ra, rõ ràng vô cùng vênh váo, "Ngươi tên là Tần Viên à"?

Tần Viên ngẩn ngơ, trong lòng nghĩ người này sao lại có thể ngông nghênh hơn cả mình, nhất thời cũng hai tay ôm trước ngực, thò ra một chân: "Là ta, làm sao"?

Hắn nhìn về Bùi Phùng Tinh ở đằng sau, cười giễu cợt nói: "Ngươi là người tên này mời đến"?

"Nói hay lắm nói hay lắm, chữ "mời" này không dám nhận".

Nguyễn Chi khách khí cười híp mắt, không ai nghĩ đến cô lại đột nhiên ra tay, một quyền đánh trúng hàm dưới Tần Viên, lực mạnh đến nỗi trực tiếp đánh hắn lăn ra đất.

Người xung quanh giật nảy mình, sau đó xôn xao, không hẹn mà cùng lùi lại.

Tần Viên bị đánh cho ngốc rồi, trong mồm ấp a ấp úng lẫn lộn không rõ hai từ "ta" "ngươi", nửa ngày cũng không nói ra được lời nào có tính tiến triển, ngược lại nhổ ra một ngụm máu loãng.

Nguyễn Chi lại đánh hắn một quyền, đồng dạng không nương tay.

Răng Tần Viên đều rơi mất một cái.

"Ngươi- -"

Tần Viên rốt cuộc nghĩ đến bản thân muốn nói gì, ngăn lại vết thương, run run rẩy rẩy nói: "Ngươi ẩu đả đồng môn, không sợ bị trách phạt sao"?!

Nguyễn Chi đem câu này trả cho hắn:

"Ngươi ẩu đả đồng môn, không sợ bị trục xuất xuống núi sao"?

Tần Viên đình trệ.

Hắn đã quan sát rồi, Bùi Phùng Tinh người này không có chỗ dựa, thực lực bản thân cũng yếu ớt, là tính khí yếu đuối bị bắt nạt cũng không nghĩ ra cách đánh trả. Hắn không ngờ sẽ có đệ tử nội môn ra mặt giúp hắn, nội ngoại môn đương nhiên có khác biệt. Ngoại môn phạm lỗi thì gần như không còn đường lui xoay chuyển, liền phải bị trục xuất xuống núi; đệ tử nội môn thì phải xem tình huống mà bị trách phạt hoặc bị trục xuất đến ngoại môn.

Đám người bọn hắn vốn dĩ là ỷ người đông thế lớn, cho dù trong đệ tử ngoại môn có ý phê bình kín đáo, cũng không dám mạo hiểm đứng ra giúp một kẻ không có tiền đồ như vậy.

Tần Viên ở võ trường tỉ thí bị đánh hai quyền, mấy tên đồng bọn của hắn kia vốn dĩ muốn tiến lên, nhưng nghe thấy những câu này của Nguyễn Chi, nghĩ đến tính nghiêm trọng của việc sự thật bại lộ, lại kiêng dè thân phận đệ tử nội môn của Nguyễn Chi, nhất thời dần dần lùi bước, mỗi người tự lẫn vào trong đám đông.

Tần Viên ngã trong sân, chỉ cảm thấy tứ cố vô thân, cứ như tất cả người xung quanh đều đang xem trò cười của hắn, làm trong lòng hắn đột nhiên sinh oán hận.

Hắn kiên trò bò dậy, cầm kiếm chỉ vào Nguyễn Chi, nhưng khí thế hoàn toàn không kiên định, do dự nghiêng nghiêng về hướng Bùi Phùng Tinh bên kia: "Nhục nhã hôm nay, ta......"

"Ngươi chỉ là bị đánh hai đòn."

Nguyễn Chi nhắc nhở hắn, "Việc ngươi đã làm không chỉ có như này."

Tần Viên nhìn Nguyễn Chi hơi đổi lập trường, như gặp phải địch, nghĩ rằng dù thế nào cũng không thể trước mặt bao nhiêu người như này mất mặt, cứng miệng nói: "Đó là Bùi phùng tinh hắn bản lĩnh không bằng người ta!"

"Thế thì ngươi bị ta đánh, cũng nên là bản lĩnh ngươi không bằng người ta, trách không được ai."

Nguyễn Chi mạnh mẽ xuất kiếm.

Ánh sáng lạnh lẽo của kiếm Tương Tư vừa chớp, Tần Viên đến động tác rút kiếm cũng không lưu loát, cuối cùng hét lớn xin tha: "Ta sai rồi! sư tỷ thủ hạ lưu tình!"

Nguyễn Chi cầm kiếm, dừng lại ở bên mặt hắn.

Cô đương nhiên nhìn ra Tần Viên không phải là chân thành thật ý nhận sai, nhớ lại một vài lời miêu tả hắn trong nguyên tác, liền nói: "Ta không sợ trách phạt, cũng không sợ bị trục xuất đến ngoại môn, dù sao ngươi cũng không thể tốt hơn ta. Sau này nếu để ta phát hiện có người bắt nạt Bùi Phùng Tinh, thì sẽ không nương tay như lần này đâu, hoàn trả gấp đôi xong chúng ta đến trước mặt trưởng môn phân bua, lợi hay hại trong đó, tự mình ước lượng đi."

Nửa câu sau không chỉ nói với Tần Viên, mà còn là nói cho tất cả những tên đệ tử từng bắt nạt Bùi Phùng Tinh.

Nguyễn Chi tiêu sái quay người, dẫn Bùi Phùng Tinh dời đi, hừng hực khí thế đi một đường, đột nhiên dừng bước chân: "Đợi đợi đã, đây......là chỗ nào zị?"

Bùi Phùng Tinh im lặng: "Ta nhìn ngươi đi rất tự tin, cứ tưởng ngươi biết đường."

Nguyễn Chi: "......Khụ".

Bùi Phùng Tinh nhìn cô, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Nguyễn Chi vén tóc, hơi ngại ngùng nói: "Cũng không có chỗ cụ thể nào muốn đi, chỉ nghĩ là nói xong lời đó nên tiêu sái xoay người, để lại một bóng lưng độc cô cầu bại loại đó......"

Bùi Phùng Tinh: "......"

Bùi Phùng Tinh: "Độc cô cầu bại, là ai"?

Nguyễn Chi: "Chính là một người rất lợi hại đến mức muốn tìm thất bại đều không thể thành công, nên rất cô độc cầu bại."

Cái này vượt qua nhận thức của Bùi Phùng Tinh, nên hắn chỉ có thể nhạt nhẽo nói: "Ngươi rất lợi hại".

Nguyễn Chi được khen mà mặt già đều đỏ lên: "Thật ra trình độ của ta trong nội môn đệ tử cũng không ra làm sao, chẳng qua dựa vào sự cách biệt giữa các đệ tử mà thôi".

Cô nghĩ đến cái gì, dặn dò bảo: "Tần Viên kẻ này thật sự vô sỉ, lại chỉ sợ bị trục xuất xuống núi, nhiều năm như thế không vào nội môn được làm cho hắn tâm lý thất thường, không chút tiến bộ, liền nhằm vào người không có ai nương tựa như ngươi để trút giận. Mặc dù hôm nay trận này chưa thật sự được bồi thường đầy đủ, nhưng cố quá thành quá cố, Tần Viên đã bị khϊếp sợ rồi, những kẻ khác càng không có gì phải lo, có thể bảo vệ ngươi từ nay tuyệt đối sẽ không chịu bất cứ ức hϊếp nào nữa."

Thế mà cô biết nhiều như vậy, không chỉ biết tên với hoàn cảnh hắn, đến bối cảnh đại khái của Tần Viên đều rõ như bàn tay......cô hiển nhiên không phải hứng thú nhất thời mà đến.

Đây là mưu đồ sớm có chuẩn bị.

Bùi Phùng Tinh nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra hắn còn có cái gì có thể đưa ra, hình như......chỉ còn lại hắn người này, thân thể này.

Không ít người từng nói, hắn dung mạo anh tuấn, cũng thực sự có nữ đệ tử từng đối tốt với hắn, đưa thuốc cho hắn.

Chỉ là không có ai sổi động rực rỡ như Nguyễn Chi, thẳng thắn cố chấp.

"Ngươi thật sự không muốn, làm chút gì đối với ta sao"?

Lúc Bùi Phùng Tinh nói câu này, tưởng rằng nội tâm bản thân sẽ sợ sệt, nhưng thật sự hỏi ra rồi, ngược lại không bình tĩnh bình thường như trước đó.

Hảo ý không rõ ý đồ làm hắn sợ sệt lùi bước, sợ lại lần nữa thất vọng, bị đùa bỡn sự chân thành đáng thương vốn không nhiều này. Một khi biết đối phương muốn gì, là lại có thể lạnh nhạt đối đãi sức nặng của trao đổi giá trị bình đẳng, tiếp tục thương lượng qua lại trao đổi giá cả.

"Ta......"

Nguyễn Chi vứt bỏ những suy nghĩ đen tối, rốt cuộc có thể từ góc độ "ức hϊếp" mà suy nghĩ câu nói này, đôi mắt trong sáng ẩm ướt không chút tạp chất, nghiêm túc vọng vào trong mắt hắn, cẩn thận mà khách khí nói: "Nếu thật sự muốn làm gì ngươi, ngươi có thể chấp nhận nổi không"?

Hai quyền của cô đánh xuống, Tần Viên thật sự không chút sức đánh trả.

Nếu thật muốn đánh Bùi Phùng Tinh, hắn không phải tàn tật ngay tại chỗ?

Nghe vậy, Bùi Phùng Tinh không kịp đề phòng ho sặc một tiếng: Này, kịch liệt vậy sao?

- --------------