Chương 3: Thế giới 1: Tiêu Ước x Nguyễn Chi(3)

Nguyễn Chi đang nghĩ, có phải là khuôn mặt này làm cho Tiêu Ước tự tin, cho rằng cứ nắm tay là thích thầm.

Nếu không phải vì hắn đột nhiên nhảy ra chặn đường thì cô cũng sẽ không vì phanh gấp mà tóm lấy cánh tay hắn.

Bình Cao Tuyết Sương được nhét qua này, được Nguyễn Chi trên đường chạy đến Lưu Tiên đường tiện tay ôm vào lòng, cô vừa cảm thán sự tự luyến của nam chính, vừa nghĩ đây cũng xem như một lần hiếm có pháo hôi cô cướp được cơ duyên của nam chính—nếu như trận đấu với Mạnh Ngọc Sơn được xem như một cơ duyên.

Nhìn chung thì, nam chính tự luyến, với cơ duyên này cộng với Cao Tuyết Sương là huề nhau, một bút xóa sổ.

Nguyễn Chi tận dụng thời gian được nghỉ chạy đi chạy lại một chuyến, vòng hai vừa lúc bắt đầu, cánh tay cô đã bó thuốc rồi, lại quay về trạng thái sinh lực tràn đầy.

Pháo hôi nữ phụ là nghiệp diễn, nhưng thời gian khác cô cũng như nhiều thêm một nhân sinh mà.

Các đệ tử đã qua vòng một đều tụ tập ở sau chân núi, đồng thời cũng không có quy định đặc biệt nào, đánh mất bội kiếm và tự nhận thua thì tính là bị loại.

Kiếm tu nói cho cùng thì là tu sĩ làm bạn với kiếm, nếu nói nửa điểm cũng không bị thương tự nhiên là không thể nào, cho phép tranh đoạt đấu đá trong phạm vi bình thường, chỉ là không cho phép ác ý đả thương người khác.

Các đệ tử cơ bản đều tự phát tụ hợp đội ngũ, hy vọng có thể đoàn kết giúp đỡ nhau, dẫn đầu cướp được nhiều hoa Phượng Hoàng nhất.

Nguyễn Chi thân là nữ phụ pháo hôi, mỗi lần xảy ra một sự kiện đều có chỉ tiêu nhỏ đối đầu với nam chính.

Cô định đặt bẫy trong trận hỗn chiến vòng hai.

Đã như vậy, để tiện hành động, cô không thể tổ đội với người khác, tránh cho bị cản trở.

Có vài đệ tử tới tìm cô tổ đội, Nguyễn Chi đều khách khí từ chối.

Không lâu sau, Nguyễn Chi trở thành người người lạc lõng thứ hai duy nhất ở đây, một người khác là Tiêu Ước.

Mọi người nhìn bên trái Nguyễn Chi đang lẻ loi một mình, bên phải Tiêu Ước lặng im côi cút, đột nhiên đầu nhảy số, dần hiểu ra đây là chuyện gì, từng người đưa mắt ra hiệu.

Những cái mắt đi mày lại rơi vào mắt Tiêu Ước, hắn thuận theo nhìn qua, thấy Nguyễn Chi đứng nơi cách đám người hơi xa, thân hình bị bóng râm của cây che hơn nửa, tay trái nửa ôm kiếm Tương Tư trong ngực, sắc mặt hơi ửng hồng không bình thường, có lẽ là vừa vội vàng từ Lưu Tiên đường chạy qua, đôi môi hồng hào hơi mím lại, ánh mắt không tập trung, không biết thất thần cái gì.

Tiêu ước nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, ý của câu cuối cùng Nguyễn Chi nói......hẳn là phản bác đề nghị của hắn, mơ hồ có cảm giác không vui.

Hắn không thể gật bừa.

Không phải cô không quan tâm ý nguyện mà cưỡng ép cho đi, hắn mới phải báo đáp lại.

Hắn không thích Nguyễn Chi, bất luận cô có dày vò thế nào cũng không thể.

Tiếng gõ chiêng bắt đầu, chúng đệ tử đổ xô mà lên, đều muốn chiếm được vị trí địa thế tốt nhất.

Nguyễn Chi cũng không ngoại lệ, mặc dù tu vi cô không tinh tế như nào, nhưng công phu chạy nhảy vẫn rất thành thạo, lẩn vào trong đám người như con thỏ bị chim ưng đuổi bắt, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Còn đang do dự có nên mang cô đi cùng không- Tiêu Ước: "..."

Bỏ đi, bình Cao Tuyết Sơn kia coi như đền bù rồi.

Nguyễn Chi dựa vào một dòng nhiệt huyết quyết chiến, xông lên trước đội ngũ, một mạch xông vào một sơn động được che giấu rất kỹ ở sâu nơi sau núi, đây là bảo địa trong trí nhớ của cô, đặc biệt thích hợp làm chuyện lén lút, hơn nữa bởi vì đường đi phức tạp và không bắt mắt, nên tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện.

Sơn động gần ngay trước mắt.

Một âm thanh bất thường từ xa truyền đến.

Nguyễn Chi đột nhiên quay đầu lại, với một thanh niên từ một hướng khác chạy đến bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi..."

"Ta..."

Tướng mạo của thanh niên hoàn toàn không bắt mắt, nhưng thần sắc thấp thỏm, mong ngóng trên khuôn mặt, làm cho Nguyễn Chi rất quen thuộc.

Nguyễn Chi hỏi: " Ngươi cũng đến đây tránh tạm?"

Thanh niên vội vàng gật đầu, cái đầu gần như lắc ra tàn ảnh.

Nguyễn Chi trực tiếp gọi hô "khá lắm", không nhịn được nói: "Kiếm tu xuất sắc mỗi người một vẻ, những kẻ cùi bắp như chúng ta thì ai cũng giống ai."

Thanh niên thậm chí nước mắt lưng tròng: "Không ngờ rằng có thể gặp được tri kỉ ở đây, đây đúng là ý trời."

Nguyễn Chi: "."

Không, không phải ý trời.

Do cùi bắp giúp chúng ta gặp nhau.

Hai người nhìn nhau, lập tức trốn vào sơn động.

Sơn động không quá to, nhưng chưa hai người thành niên thì vẫn dư dả.

Thanh niên kia tên là Tạ Khiên.

Tạ Khiên nhỏ tiếng nói: "Thật ra ta vừa từ khảo hạch ngoại môn tiến vào nội môn, tự biết học nghệ không tinh, vốn dĩ là nên bị loại từ vòng đầu, nhưng lại lợi dụng được sơ hở, nhân lúc mọi người đều xem trận đấu của Nguyễn sư tỷ người và Mạnh sư huynh, với đồng môn cũng thuộc dạng không quá giỏi đấu một trận......thật sự tiến vào được vòng hai, mới biết nội tâm hoang mang như nào, vừa vô tình phát hiện ra nơi này liền trốn đến đây."

Nguyễn Chi nhìn về ánh mắt đầy thấu hiểu chói mắt của hắn.

- --Tỷ cũng tùy tiện chạy đến đây đi?

- --Thật tình cờ ta cũng thế!

Tạ Khiên nghĩ đến cái gì, cẩn thẩn nói: "Vừa này hoảng quá không nhìn kỹ, không dám xác nhận là Nguyễn sư tỷ, nhưng mà......Nguyễn sư tỷ lợi hại như vậy, tại sao cũng phải trốn trong này?"

Nguyễn Chi người này, mất liêm sỉ lâu rồi, thỉnh thoảng cũng có lúc lương tâm lại trỗi dậy.

Chẳng hạn như lúc này, đối mặt với sư đệ đồng môn run lẩy bẩy đáp lời mình vẫn ngoan ngoãn gọi "sư tỷ", thể diện cô vứt bỏ đã lâu trong lòng bỗng hồi tâm.

Nguyễn Chi lời lẽ chính đáng nói: "Thật ra ta bị thương rồi".

Ánh mắt Tạ Khiên lập tức rơi trên cánh tay phải của cô, trầm ngâm gật gật đầu: "Phải, thật ra đệ cũng nghe bọn sư huynh nói rồi, chỉ là không được tận mắt thấy."

Hắn có chút bội phục nhìn nguyễn chi: "Nhất định là một vết thương rất nghiêm trọng đi! Nguyễn sư tỷ, tỷ vất vả rồi!"

Lương tâm đau quá!

Tạ Khiên vẫn là biểu cảm cảm động "tỷ không cần nói ta đều hiểu", nhìn nhìn cánh tay băng bó của nguyễn chi, lại nhìn mặt Nguyễn Chi, không kìm được lặng lẽ nắm chặt thanh kiếm trong tay, run lẩy bẩy nói: "Nguyễn sư tỷ yên tâm, lúc cần thiết, ta sẽ không vứt tỷ lại."

"......"

Lương tâm càng đau rồi!!

Nguyễn Chi mở miệng, muốn nói gì đó, nhìn Tạ Khiên gần như nước mắt lưng tròng: "Tạ sư đệ, đời này ta còn chưa từng nói một từ cảm ơn. Nhưng mà...... trước tiên xin ngươi đừng run nữa, mắt ta sắp nhòe rồi."

Tạ Khiên đỏ mặt: "Đệ đệ đệ đệ cố gắng."

Chóp tai Nguyễn Chi động đậy, nghe thấy gần đây có tiếng người nói chuyện.

Cô thủ thế, ý bảo Tạ Khiên không được nói, sau đó cẩn thận nghe.

Có khoảng sáu bảy người đến, chủ yếu có hai người nói.

"Đội chúng ta này đều là đệ tử không tồi trong môn, mọi người bình thường chăm chỉ khổ luyện, tu vi đều không thấp, lẽ nào không nghĩ đến làm đại sự sao?"

"Ví dụ?"

"Tiêu sư đệ từ lúc gia nhập môn giáo, dáng vẻ xuất sắc nổi trội, được khen là nhân tài mới trong môn, đến cả trưởng môn cũng cho rằng hắn không lâu sẽ trở thành người xuất chúng. Hôm nay Tiêu sư đệ lại độc hành, không bằng..."

"Ngươi muốn khiến hắn bị loại?"

"Phải, ngươi không muốn?"

"Nhưng mà tập kích lấy đông hϊếp ít, rốt cuộc cũng không tốt lắm."

Ngữ khí của người kia hơi đông cứng: "Ta biết Tiêu sư huynh hiện tại ở đâu, truy tung điệp gia truyền nhà ta đang đi theo hắn. các ngươi muốn làm chút gì đó không, nói một câu."

Trầm mặc một lúc.

"Được, chúng ta cùng lên."

Những người khác phụ họa theo, tiếng nói chuyện mất dần, đám người dần dần đi xa.

Nguyễn Chi nghe từ đầu đến đuôi, không để sót chút tin tức nào, biểu cảm rất nghiêm trọng.

Tạ Khiên muốn nói lại thôi.

Hắn biết tấm lòng ái mộ tiêu ước của Nguyễn sư tỷ, coi như trước đây thân ở ngoại môn không biết, sau vòng đấu đầu tiên hôm nay, "Nguyễn sư tỷ vì yêu mà không màng nguy hiểm dũng cảm bước ra" nhận thức này chắn chắn đã khắc vào đáy lòng hắn rồi, hắn vô cùng lo lắng Nguyễn sư tỷ nghe xong những lời này, sẽ không nhịn được mà xông ra ngoài đồng quy vô tận.

Tạ Khiên uyển chuyển khuyên: "Nguyễn sư tỷ, ngươi vẫn đang trọng thương, không cần quá kích động."

"?"

Nguyễn Chi vội vàng thu lại biểu cảm, cho rằng việc mình muốn cùng đám người kia đi hố nam chính bị phát hiện, nghiêm mặt nói, "Ta sẽ không kích động, ngươi yên tâm."

Tạ Khiên gật gật đầu, biểu cảm rõ ràng là không tin.

Quả nhiên.

Trong chốc lát, Nguyễn Chi liền nói: "Tạ sư đệ, cô nam quả nữ rốt cuộc không quá tiện, ta đột nhiên nhớ ra một nơi ẩn thân khác, ta đi trước nha, chỗ này nhường lại cho đệ, chút gặp lại."

Ánh mắt Tạ Khiên nhìn cô đầy vẻ hiểu rõ trong dự liệu và vẻ xúc động khó tả: "Nguyễn sư tỷ, mặc dù......nhưng tỷ vẫn muốn rời đi, vậy đi đi."

Cô nam quả nữ cái lý do nát này, coi như Tạ Khiên chủ động vứt não cũng không tin được—thà không nói chuyện vô căn cứ này, lúc nãy trốn vào cùng nhau, sao Nguyễn sư tỷ không nhớ đến cô nam quả nữ, ngược lại vừa nghe đến Tiêu sư huynh có khả năng gặp nạn, lập tức nhớ đến?

Này, chính là chân tình rung động lòng người trong truyền thuyết đi!

Tạ Khiên cố gắng không để bản thân rơi nước mắt, mắt tiễn thân hình anh dũng không sợ của Nguyễn Chi đi xa.

Nguyễn Chi chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nghĩ đến ánh mắt sáng rực vừa rồi của Tạ Khiên, kinh hồn tán đảm oán thầm: là lý do này bịa nát quá hả? Ta lộ rồi hả?

Nhưng nghĩ lại thì, nữ phụ pháo hôi cô vốn dĩ là dùng để cung cấp cho nam chủ vả mặt mà, bị phát hiện thì cùng lắm nhiều thêm một nhân chứng, thuận tiện vả mặt, Nguyễn Chi tức khắc lại nhẹ nhõm rồi.

Bước chân Nguyễn Chi rất nhanh, dựa theo phương hướng của đội nhân mã ban nãy mà đuổi, phát hiện những người này là đệ tử phong Thừa Nguyệt.

Trưởng lão Bắc Viễn phong Thừa Nguyệt với Thanh Tiêu trưởng lão xưa nay không hợp, khó trách bọn họ có chủ ý khiến Tiêu Ước bị loại trước. Môn hạ Thanh Tiêu trưởng lão, Tiêu Ước là xuất sắc nhất, tiền đồ vô hạn.

Cô không cách quá gần, xa xa đợi có cơ hội, trong lúc đó thuận tiện ngó đông ngó tây, khảo sát địa hình để đặt bẫy.

Mục tiêu của đám người đó rất rõ ràng, ở một bên thác nước nhỏ tìm Tiêu Ước.

Tiêu Ước đang lau chùi kiếm Đoạn Thủy.

"Tiêu sư huynh"

Kẻ dẫn đầu hô một tiếng, không che đậy ý xấu trong thanh âm.

Động tác của Tiêu Ước chưa dừng lại, không tiếng động ngước mắt lên.

Hắn không lập tức đáp lại, cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng tư thái quá mức lãnh đạm đó không nghi ngờ gì đã kí©h thí©ɧ một số người.

Kẻ dẫn đầu nháy mắt, những kẻ còn lại lập tức tiến lên, chặn đường Tiêu Ước, tạo thành một vòng vây.

"Tiêu sư đệ, nghe danh ngươi đã lâu, hôm nay khó có được, đặc biệt đến mời đệ dạy bảo."