Nghi Chân thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, mà từ lâu cô đã biết không thể lấy tư cách bạn gái hay vợ để đứng cùng anh, vì vậy, chỉ dám lùi lại mà lấy thân phận em gái để chiếm một chỗ đứng nhỏ nhoi bên cạnh anh, Lục Thâm dịu dàng, che chở cô mấy chục năm, vậy mà bây giờ bàn tay to của anh lại đang đặt trên thân thể trần trụi của cô.
Bàn tay thô ráp như một con dao di chuyển phía sau lưng, mặc dù chạm vào da thịt có chút đau, lại nhanh chóng chuyển thành một luồng điện rung động.
Lục Thâm quay mặt của Khổng Nghi Chân qua một bên, anh không muốn nhìn thấy mặt cô, càng không muốn nhìn ánh mắt đó.
Anh sùng sức hai cái đã kéo ra chiếc áo len dệt kim màu xanh nhạt trên cơ thể người phụ nữ, quần jean cởi ra đến bắp chân của cô.
Thân hình mảnh mai khêu gợi in sâu vào trong mắt, bờ mông xinh xắn trong chiếc qυầи ɭóŧ ren đen quyến rũ.
Lòng bàn tay của người đàn ông như phát ra ma lực, xoa nắn thô bạo khiến Nghi Chân mơ hồ muốn ngất đi, nhưng Lục Thâm đã chạm vào đến chỗ giữa hai chân cô.
Nghi Chân toàn thân run rẩy, tinh thần như bị chấn động mạnh, cố gắng kẹp chặt bàn tay to lớn kia mà mang theo tiếng khóc nức nở: “Đội, đội trưởng Lục, đừng làm vậy.”
Lục Thâm thỏa mãn mà xé lớp vải ren mỏng manh, luồn ngón tay thô ráp qua khe hở mềm mại.
"Dáng vẻ này của cô cũng không giống như không muốn.”
Anh không thích cô ồn ào, đưa ngón tay vào trong miệng cô: "Đây không phải là điều cô muốn sao?"
Tay phải của anh ngăn miệng cô, tay kia bao bọc ở bầu ngực non mềm đầy đặn, chà xát một cách hung bạo.
Nghi Chân vừa cúi đầu, nhìn thấy rõ bộ ngực mềm mại tràn ra từ kẽ hở giữa các ngón tay của người đàn ông, bóp ra đủ loại hình dáng kỳ lạ, vừa đau lại có chút ngứa ngáy.
Đầu ngực bị kéo một cách không thương tiếc, khiến cho dây thần kinh trong não cô cũng sắp nứt ra.
Tại sao Lục Thâm lại làm như thế này?
Tại sao lại trở thành con người như bây giờ chứ?
Ngày đó, lần đầu tiên cô tỉnh lại, mặc dù nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn có thể cảm giác được tàn dư còn sót lại trong cơ thể mình.
Có lẽ Lục Thâm cũng nghĩ tới ngày hôm đó, nặng nề ghé vào lỗ tai cô: "Sao không gọi to nữa đi? Ngày đó, không phải cô còn nói… Không làʍ t̠ìиɦ cho cô chết thì tôi không phải đàn ông à?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ và tai Nghi Chân, cả người cô chấn động, đôi chân đang kẹp chặt đột nhiên thả lỏng. Cảm giác ướŧ áŧ ở bên dưới vì ham muốn mà mở rộng. Du͙© vọиɠ như sôi trào trong cơ thể. Lý trí cũng đã kịch liệt đấu tranh muốn được thoát ra.
Nghi Chân trong lúc thở dốc mà sinh ra nỗi oan ức, bảo cô câm miệng. lại bắt cô phải gọi to, cái này đúng là cố tình gây khó dễ cho cô mà.
Trong miệng là các đốt ngón tay rắn chắc của người đàn ông, đút vào rất sâu, một hồi kẹp lấy lưỡi cô, một hồi lại chạm thẳng tới khoang họng.
Cô khó chịu đến nước bọt cũng chảy ra, tiếng nức nở vang vọng khắp căn phòng.
Lục Thâm lợi dụng đầu gối Nghi Chân đang chùng xuống mà thò vào giữa hai chân, cắm thẳng một ngón tay vào trong.
Nghi Chân bị cảm giác đột ngột đút vào đó mà thẳng đứng lưng, tiếng la hét xen lẫn nước bọt mà phát ra.
Lục Thâm đành phải đưa tay ra khỏi miệng cô, dùng một phần ba sức lực đã có thể kiềm chế được vòng eo đang giãy dụa mạnh mẽ của Nghi Chân: “Một ngón đã không chịu nổi rồi sao?”