Khổng Giác đến đột ngột mà đi cũng rất nhanh, anh vốn định đến xem em gái sống như thế nào, ăn cơm hay không cũng không quan trọng, em gái và anh trước nay luôn như nước với lửa, hai năm qua, thời gian hai người ngồi ăn cơm chung với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa anh lúc nào cũng có việc bận, không hề cảm thấy đi ăn tối sẽ giúp cho mối quan hệ hai bên tốt đẹp lên chút nào, mà nhìn Nghi Chân cũng đang rất mệt mỏi, anh lại càng không muốn làm phiền cô thêm.
Tài xế đưa anh đến khách sạn Khải Toàn Môn, Khổng Giác yêu cầu anh ta đợi ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Cửa phòng 1801 khẽ mở, Khổng Giác đẩy cửa bước vào, một bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng đang ngồi bên cửa sổ sát mặt đất.
Nếu như Nghi Chân ở đây, sợ rằng sẽ vô cùng sửng sốt, bác sĩ pháp y Tiếu Băng Thanh làm việc ở Cục tại sao lại có mặt ở đây.
Khổng Giác thuận tay kéo cà vạt, đối với vẻ đẹp lạnh lùng của Tiếu Băng Thanh cũng không để tâm đến: “Đã tắm chưa?”
Vẻ mặt Tiếu Băng Thanh không cảm xúc mà gật đầu.
Khổng Giác cau mày khó chịu: “Vậy sao cô còn mặc lại quần áo cũ?”
Bác sĩ pháp y thông thường đều rất sạch sẽ, thích mặc đồ màu trắng, bộ quần áo trắng này của cô khiến cho Khổng Giác nghĩ đến bàn tay cô đã lướt qua bao nhiêu thi thể, không vui nói: “Cởi ra đi.”
Trong phòng tắm, làn da trắng như ngọc bích của Tiếu Băng Thanh bị nước nóng làm cho đỏ bừng, hai tay để trên đầu bị buộc lại bởi một chiếc cà vạt màu xanh ngọc, thân thể trần trụi lúc này mới có màu sắc quyến rũ. Bàn tay của Khổng Giác lưu luyến vuốt ve trên người cô, lúc anh chạm đến món đồ chơi bằng silicon màu hồng tím giữa hai chân của người phụ nữ, sắc mặt mới tốt hơn một chút: “Thích món đồ chơi này không?”
Khuôn mặt của Tiếu Băng Thanh hơi nhăn lại, vì đau đớn mà cau mày: "Lớn quá, tôi không thích."
Nếu hỏi Khổng Giác thích Tiếu Băng Thanh vì cái gì, anh sẽ nói thích sự thẳng thắn của cô, cô càng như vậy, lại càng kí©h thí©ɧ anh muốn chinh phục cô hơn nữa.
Khi món đồ chơi bên dưới bị điều chỉnh đến mức độ thứ hai, cổ chân Tiếu Băng Thanh không khỏi nhảy dựng lên, thân thể cũng run rẩy dữ dội: “Không được, tôi chịu không nỗi nữa, cầu xin anh, Khổng Giác, làm ơn.”
Khổng Giác lúc này mới rút đồ chơi silicon ra, bất ngờ lật người cô lại rồi đưa nó vào từ phía sau.
Trái ngược với sự thô bạo ban đầu, lần thứ hai sau khi tiến vào lại vô cùng dễ chịu thoải mái, bàn tay to xoa nắn bầu ngực của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê nhũ hoa mẫn cảm, nụ hôn của anh cũng vô cùng dịu dàng, giống như đang đối xử với người phụ nữ mà anh yêu thật lòng.
Tiếu Băng Thanh đã bao nhiêu lần bị sự tương phản trong con người anh làm cho mê hoặc, cô không thể hiểu được Khổng Giác.
Tất nhiên, cô đối với anh cũng không dám ôm ấp mơ mộng hão huyền.
Khổng Giác bắt đầu nắm lấy eo cô mà thúc vào, khiến cho kɧoáı ©ảʍ trong thân thể người phụ nữ không ngừng dâng lên, Tiếu Băng Thanh vì động tác của anh mà đạt đến cao trào. Sau đó anh lại đè cô xuống, để khuôn mặt cô hứng những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh màu trắng sữa của mình, từng đợt từng đợt, tưởng như không bao giờ ngừng chảy ra.
Anh bế Tiếu Băng Thanh mềm nhũn lên giường lớn, dùng lòng bàn tay chơi đùa với bộ ngực của cô: “Chỉ khi làʍ t̠ìиɦ xong mới thấy cô giống con người.”
Tiếu Băng Thanh không muốn nói chuyện, Khổng Giác đã từng giúp đỡ cô học đại học và làm nghiên cứu sinh, đó là sự khởi đầu cho mối quan hệ của họ.
Cô hầu như chuyện gì cũng đều làm theo ý kiến của anh, kể cả chuyện sự nghiệp, đều là do anh chỉ định.
“Ai có thế nghĩ tới một sinh viên đứng đầu của trường đại học y khoa, một cô gái trong sáng và xinh đẹp, từ lâu đã bị đàn ông cho nếm trải mùi vị tìиɧ ɖu͙© đến mức chỉ cần chạm vào cũng có thể mẫn cảm, tùy tiện đút vào vài cái cũng có thể lêи đỉиɦ chứ?”