Lục Thâm gỡ vỏ trứng gà, thờ ơ chán ghét, không để ý đến anh ta.
Đại Chiêu chỉ vào quầng thâm mắt của mình, nở một nụ cười giống như lưu manh mà chế nhạo: "Anh à, sao anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Thâm bỏ đi lòng đỏ trứng, chỉ ăn lòng trắng trứng: “Cũng đâu có liên quan đến tôi.”
Đại Chiêu gần như nhảy dựng lên: "Còn nói không liên quan đến anh sao? Tối hôm qua anh làm chuyện đó phát ra âm thanh lớn như vậy…”
Lục Thâm liếc mắt nhìn qua, động tác của Đại Chiêu như đã bị nhấn nút tạm dừng, ủ rũ nói: “A, tôi không phải…”
Lục Thâm híp mắt: "Cậu về sau đối xử với Khổng Nghi Chân lễ độ hơn một chút, đừng để anh trai cô ấy tìm cậu tra hỏi, một người đàn ông lại đi bắt nạt phụ nữ thì còn coi ra thể thống gì.”
Đại Chiêu lúng túng mà ồ một tiếng, giống như hiểu ra đạo lý ở đời: “Này, anh Thâm, trước đây anh cũng không có thái độ này.”
Lục Thâm không muốn nhiều lời, đứng dậy đi tới văn phòng phân loại biên bản thẩm vấn ngày hôm qua.
Đại Chiêu nhanh chóng cầm lấy bánh bao rồi đi theo, sự tò mò như muốn gϊếŧ chết anh ta: “Mối quan hệ của anh với cô ta thật sự tốt lên sao?”
Lục Thâm bảo anh ta cút đi, Đại Chiêu mặc kệ làm giống như không nghe thấy, cuối cùng nghiêm túc nói: "Ngủ với nhau thì cũng coi như bỏ qua đi, tôi hiểu anh mà, dù sao nhiều năm như vậy anh cũng không có một người bạn gái chính thức nào, từ lúc Khổng Nghi Chân đến đây, bao nhiêu chuyện tốt đẹp đều đã bị xáo trộn? Trong nhà họ Khổng không có ai tốt lành cả… Nói trắng ra, cô ta chỉ là lý do phụ, lý do chính là nhà họ Khổng với chúng ta căn bản là hai đường thẳng song song, đây là thứ anh đã dạy cho tôi…”
Lục Thâm chậm rãi ngừng động tác lật trang xem, cái ghế quay nửa vòng, hướng về phía tòa nhà ký túc xá cách đó không xa ngoài cửa sổ.
Đại Chiêu châm một điếu thuốc rồi đưa cho Lục Thâm: “Anh Thâm, tám năm trước tôi từ quân đội trở về, nơi nào cũng không muốn nhận tôi, hoặc là ở đây làm tài xế, hoặc ở kia làm nhân viên bảo vệ, cuộc sống giống như không còn chút hy vọng nào, người nào sẽ coi trọng tôi chứ? Nếu không phải là lần đó… Anh buông tha cho tôi, trả lại cho tôi cơ hội làm người, thì hôm nay trong đội cảnh sát hình sự đã không có Đại Chiêu! Hôm nay tôi có thể đứng trong hàng ngũ cảnh sát, nói không biết xấu hổ chính là diệt ác trừ bạo, tôi cảm thấy vô cùng xứng đáng! Dù cho lên núi đao xuống biển lửa cũng có giá trị! Nhưng anh không giống tôi, anh còn một chặng đường dài phải đi, con đường đó cũng không thể khiến anh gục ngã được!”
Sắc mặt Lục Thâm nhàn nhạt: "Đường dài? Rốt cuộc là dài bao nhiêu?"
Anh ta cầm điếu thuốc, đứng dậy: “Được rồi, đừng lo lắng về chuyện đó, chỉ cần anh nghe những lời tôi đã nói là được.