Chương 7: Xa cách người thân yêu

Cố Nam ngỡ ngàng mất kiểm soát nắm chặt tay hắn, mắt anh đỏ bừng ngấn lệ trong chớp mắt. Anh run rẩy giơ bàn tay lên định chạm khuôn mặt hắn thì giọng nói của Cố lão gia cất lên cách ngang sự choáng váng của anh.

"Nam nhi, con làm sao vậy?"

Nhận ra bây giờ mình đang ở đâu, Cố Nam giật mình rụt tay lại, anh cúi gằm mặt, không ai có thể thấy giọt nước mắt nóng hổi rơi chóng vánh của anh, cũng không ai thấy nỗi thất vọng hiện hữu trong đáy mắt.

Anh run rẩy nói: "Nhi thần không sao ạ."

"Dật Quân, đệ có nghe thấy lời ta nói không đấy!" Hoàng đế không quá để ý đến biểu hiện của Cố Nam, ông chỉ quan tâm đến hoàng đệ này của mình, thật sự hận sắt không rèn thành thép.

Lý Dật Quân hơi liếc nhìn Cố Nam một chút rồi rất nhanh đưa mắt đi, vẫn là phóng khoáng nói: "Hoàng đệ tất nhiên thấu hiểu sự lo lắng của huynh nhưng huynh cũng nên bình tĩnh đã, tình cảm không thể bị ép buộc được."

"Cứ để hoàng đệ theo đuổi con nhà người ta cái đã nào."

***

Vừa về đến nhà, Cố lão gia đã phất áo bực tức đi về thư phòng, tốn cả một buổi sáng đã không ngăn được thì thôi, lại còn bị ép ở thế lúc nào cũng phải trào đón tướng quân đến làm quen, ông muốn tự kỷ.

Cố Nam nhìn hình bóng phụ thân, anh cũng chả biết phải làm gì. Anh tới đây một cách không lường trước, cũng không biết vì sao lại tới được đây. Khung cảnh khác lạ, con người cũng không quen, đến tư tưởng còn chênh lệch với thời đại. Anh chính là kẻ ngoại xâm vô tình lạc vào dòng chảy của thời đại xa xôi.

Cố Nam chết đi với mong muốn gặp lại người anh mình theo từ thuở nhỏ, nó đã trở thành chấp niệm nhỏ bé trong trái tim anh. Hôm nay gặp được một người giống hệt với Dật Quân thật sự làm anh bất ngờ, cũng bối rối nhận nhầm.

Anh không chắc có phải mình gặp được Dật Quân thật không hay chỉ là người giống người.

Hôm ấy, dưới buổi đêm đầy sao, anh cho rằng nếu mình chết đi, ngỡ đâu ở nơi nào đó, Dật Quân sẽ luôn đợi anh.

Dật Quân không thích anh khóc, càng không thích lúc anh trốn khóc một mình bởi vì lúc ấy hắn sẽ không ở bên anh, sẽ không ai dỗ anh nín khóc, cũng không ai sẽ nói những lời sến sẩm để đổi lấy nụ cười của anh.

Ngẫm nghĩ tới đây, Cố Nam nở một nụ cười nhạt.

Nhớ lại những ngày sau khi biết Dật Quân mất, anh đã khóc rất nhiều, khóc đến lúc hai mắt sưng đỏ đau nhói nhưng cũng không thể xuất hiện bóng dáng sẽ dỗ dành anh, chẳng biết lúc đó anh bám trụ vào lý tưởng nào mà suy nghĩ buồn cười như thế.

Cố Nam đi dạo vòng quanh vườn uyển gần viện ở của mình, anh muốn nghĩ một cách thông suốt. Lần này gặp được tướng quân aka hoàng đệ của hoàng đế Lý Dật Quân thật sự làm anh nhận ra rất nhiều cảm xúc không rõ ràng của chính mình.