Đêm vẫn lạnh như thường, căn phòng được chiếu sáng bởi những ngọn nến liu hiu. Cố Nam ngồi trên ghế nhìn bó hoa hồng đỏ, anh rốt cuộc không biết mình đã đối diện với Trình Dật Quân như nào, lúc anh cật tiếng giọng như lạc đi một quãng. Hai bọn anh nhìn nhau, anh nhìn thấy cái mím môi của hắn, đáy là bi thương cùng không bằng lòng. Hắn để lại cho anh bó hoa rồi chạy đi mất.
Cố Nam ôm chân gục đầu xuống, bóng dáng anh lẻ loi giữa vô vàn ánh nến và cách hoa.
Từ hôm đó hai người dường như cùng đồng lòng mà trốn tránh hiện thực, trốn tránh lẫn nhau. Cho đến khi 3 tháng sau đó...
"Các em nghe này, bởi vì phòng tuyến phía Bắc xảy ra chút vấn đề nên khoảng mấy tháng chúng ta sẽ tạm thời nghỉ học..."
Cố Nam ngồi trên lớp nghe tin như tiếng sấm truyền bên tai, ngay khi chuông tan anh liền lao ra khỏi chỗ bắt xe ngay về nhà. Mở cửa liền thấy bóng dáng quen thuộc, dưới đất là mấy tủ đồ đạc, anh lập tức lao vào ôm lấy người ấy.
Trình Dật Quân dường như hơi bất ngờ, hắn phản ứng lại kéo Cố Nam ra nhưng vừa xoay người lại Cố Nam liền bất chấp ôm hắn. Trình Dật Quân chỉ có thể nhẹ giọng: "Nam Nam à.."
Hắn gỡ tay anh ra, đỡ lấy khuôn mặt đầy nước mắt của người hắn yêu, nhẹ nhàng an ủi nói: "Sao vậy? Nam Nam em đừng khóc."
Cố Nam vùi mặt trong lòng bàn tay của Trình Dật Quân, anh nức nở: "Anh có thể đừng đi không, Dật Quân?"
Trình Dật Quân hơi khựng, hắn nuốt nước bọt không nói gì cả chỉ chủ động ôm lấy cậu dỗ dành. Cố Nam không nhận được câu trả lời cũng không vặn hỏi, anh chỉ ôm lấy Dật Quân khóc nức nở lầm bầm nói: "Không thể không đi sao?"
"Tại sao lại giấu em? Để em phải nghe tin từ người khác."
"Anh không luyến tiếc em sao?"
"Nếu như hôm ấy, em đồng ý thì anh sẽ ở lại với em chứ?"
Cố Nam lặp lại câu hỏi cuối của mình, Trình Dật Quân không trả lời, hắn hôn lên mắt anh, lau đi nước mắt anh: "Anh chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ em, anh yêu em hơn mạng sống của chính mình. Nhưng Nam Nam à, giống như em là một bác sĩ em không thể không cứu người, anh là một quân nhân anh không thể không bảo vệ đất nước. Anh yêu em nhưng anh cũng cần có trách nhiệm với con đường mình đã lựa chọn."
Trình Dật Quân ngừng lại, nhìn người trong lòng mà thủ thỉ: "Anh yêu em." Vừa dứt lời liền nhận được một nụ hôn vội vàng lên đầu môi.
Trình Dật Quân ngơ ngác, cái hôn chóng vánh mang theo cảm xúc mãnh liệt, Cố Nam hơi lui lại, đôi mắt vẫn ngập nước nhìn hắn. Trình Dật Quân đè nén lại cảm xúc mãnh liệt như hồng thủy mãnh thú trong lòng mình, hắn ôm chặt Cố Nam khàn khàn nói: "Đợi anh, khi anh về anh sẽ chính thức tỏ tình với em lần nữa. Được không?"
Cố Nam nằm trong vòng tay của hắn, cố ghìm lại nước mắt mỉm cười gật đầu.