Chương 16: Xa cách người thân yêu

Sau ngày hôm ấy Lý Dật Quân luôn tìm cách né tránh mặt anh, hễ gặp anh trên đường hắn liền quay người đi ngược lại làm cho anh có cảm giác như mình đã phạm lỗi lầm gì đó rất lớn đến không thể dung thứ. Cố Nam nằm trên ghế đẩu trong sân, anh buồn rầu đặt sách lên mặt hóng gió.

Rõ ràng là hắn chủ động hôn anh, hành động thân mật. Anh còn chưa trốn thì thôi hắn lại quay ngược lại trốn trước. Tìm cách chặn đường muốn nói chuyện rành mạch thì lại bị mấy lí do bận công vụ bên quân đoàn các thứ chặn miệng, không thể có một câu mở lời.

Cố Nam thật sự rất phiền muộn, rồi bất chợt trong đầu anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có lẽ nào là hắn cảm thấy tội lỗi vì hành động vượt quá giới hạn của mình khi làm vậy với anh không..?

Cố Nam nghĩ thật kỹ vấn đề này, anh cảm thấy nó vừa phù hợp lại rất có lý, nếu như so sánh với biểu hiện của Dật Quân hiện giờ thì chắc là anh ấy có suy nghĩ như vậy rồi nhưng mà anh còn chưa nói thích hay ghét mà, Cố Nam vò đầu nghĩ.

Quyển sách anh để trên mặt cuối cùng cũng đã có một chỗ nằm khác, đó là được ôm trong l*иg ngực anh. Cố Nam nằm một cách ngất ngưởng trên ghế, càng nghĩ càng suy.

Đột nhiên có một lực nhẹ nhàng áp lên đầu anh, Cố Nam giật mình ngoảnh đầu nhìn, anh hốt hoảng vội vàng ngồi thẳng dậy nói vội: "Phụ thân, sao người lại ở đây?"

Cố lão gia chỉ nhẹ nhàng xoa tóc anh rồi thu bàn tay của mình, ông ngồi vào chiếc ghế đối diện chậm rãi nói: "Ta làm phiền con rồi sao?"

"Dạ không.." Anh đáp.

"Vậy sao lại có vẻ suy tư sầu não thế kia? Gặp khó khăn gì à?" Cố lão gia tự rót cho mình một chén trà, ông nhấp một ngụm.

Cố Nam chột dạ gãi má, anh nhỏ giọng nói: "Cũng không hẳn ạ."

"Thế sao dạo này con cứ ngồi buồn buồn rồi ngắt lá cây thế?" Cố lão gia đặt chén trà xuống, ông giơ tay chỉ về một hướng, giọng điệu còn lén oán hận nói: "Cây ta trồng lẫn cây trong phủ sắp bị con ngắt đến trụi lá rồi!"

Cố Nam nhìn theo hướng tay phụ thân chỉ, đấy là cành cây mọc ra gần ghế anh nhất, nó trọc cả một mảng!

"..."

Anh ngượng ngùng cúi thấp đầu, hai tai đỏ bừng, lúng túng muốn biện minh: "Con..con.."

Cố lão gia cũng không bám lấy đề tài này bởi dù sao mục đích của ông tới đây cũng không phải nói mỗi chuyện đấy, ông nghĩ bụng tính toán một chút câu từ mới hỏi: "Con với Lý tướng quân như thế nào rồi?"