Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Nào Anh Mới Trở Về Tỏ Tình Em

Chương 10: Xa cách người thân yêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Không phải ta đang theo đuổi em sao?" Lý Dật Quân cắt ngang lời Cố Nam, hắn vui vẻ nói: "Làm thế này mong có thể tích được chút điểm trong lòng em."

Cố Nam nhìn nụ cười của hắn, lòng hơi hẫng một nhịp, anh ngại ngùng chuyển tầm mắt ngẩng đầu nhìn trời. Tầm nhìn thật ra khá tốt, mặt trăng lộ ra trong khoảng trống giữa những cành liễu đung đưa, thật sự rất đẹp.

Lý Dật Quân nhìn ánh sáng mỏng manh phản chiếu trong mắt cậu, hắn thả người nằm xuống, giọng điệu chỉ như nói chuyện phiếm.

"Cố Nam."

"Ừm?"

"Ta rất giống ai sao?" Giọng hắn không mang bất kì cảm xúc nào, giống như muốn nói trời hôm nay thiệt đẹp.

Cố Nam nghe xong thì hơi nhướng mày, anh thầm nghĩ, hắn nhạy cảm như vậy sao?

"Ừ." Anh thoải mái thừa nhận chẳng chút giấu diếm.

Lý Dật Quân hơi ngớ người, hắn không nghĩ anh sẽ thừa nhận thoải mái như thế, trong lòng bất giác hơi nghẹn lại. Im lặng một lúc lâu, Lý Dật Quân lên tiếng cười đùa phá vỡ bầu không khí đóng băng này.

"Bảo sao ánh mắt em nhìn ta lúc ấy lại đầy cảm xúc mãnh liệt như vậy, còn làm ta bất ngờ một hồi, haha.."

Cố Nam im lặng không lên tiếng, Lý Dật Quân cảm thấy có lẽ thật sự không ổn, hắn không biết nên làm thế nào. Lý Dật Quân bối rối một hồi lâu thì nghe thấy Cố Nam nói.

"Tôi có thể hỏi ngài vì sao ngài thích tôi không?"

"A?" Lý Dật Quân ngỡ ngàng nhưng rất nhanh hắn đã nở một nụ cười.

"Không biết nữa, lần đầu tiên gặp em đã cảm thấy chúng ta trời sinh là dành cho nhau."

Cố Nam cười cười, "Vậy xem ra ngài có vẻ tin vào vận mệnh rồi."

"Không." Lý Dật Quân đột nhiên trở lên nghiêm túc nói: "Khi trái tim ta đập một cách rộn ràng thì chính là lúc trong mắt ta có hình bóng em."

Không liên quan đến vận mệnh, chỉ là do chính bản thân ta đã nhận định em.

Cố Nam ngẩn ngơ luôn, ánh trăng mềm mại đáp trên từng đôi mắt sống mũi hắn, gió hiu hiu mát lạnh thổi làm rối loạn tóc hắn, cũng làm rối loạn con tim anh.

Cố Nam hồi thần nói một câu: "Ngài quả thực rất giống, giống một người sẽ sẵn sàng yêu tôi bằng tất cả những điều tốt nhất, nhưng luôn giữ vững lý tưởng của mình."

Cố Nam nói xong thì ngẩng đầu nhìn trăng. Cho đến khi Lý Dật Quân hồi thần, hắn chưa kịp nói gì thì Cố Nam đã quay lại ngỏ lời với hắn: "Cũng đã muộn rồi, ngài muốn về với tôi một đoạn đường không?"

Cứ như vậy hai người sóng vai với nhau đi về Cố phủ, như lúc đến, Lý Dật Quân bế phốc Cố Nam nhảy qua bờ tường của viện.

"Được rồi, cảm ơn ngài, trăng đêm nay của thực sự rất đẹp." Cố Nam tỏ lòng nói.

Lý Dật Quân cũng không cố ở lại vì dù sao cũng đã muộn, hắn nói: "Em đi ngủ đi, cảm ơn vì đã giành thời gian cho ta." Nói xong hắn liền rời đi.

Cố Nam nhìn hướng hắn rời đi, mất hồi lâu thì mới hết thất thần đi về phía phòng nhưng sau lưng lại nghe thấy tiếng lạch cạch, anh ngoáy đầu lại thì nhìn thần Lý Dật Quân đang trèo trên nóc tường. Hình như ngài ấy đang nói gì đó, Cố Nam cố gắng đọc khẩu hiệu của hắn.

"Ta sẽ không từ bỏ, ta muốn trở thành một người có thể khiến em an tâm dựa đầu ngủ đến trời hửng sáng."

Cố Nam cười nhẹ một cái, Lý Dật Quân nhìn thấy biểu cảm này thì hắn cũng vui vẻ vẫy tay tạm biệt anh, lần này đi thật.

Cố Nam trở lại giường ngủ, ngủ một giấc không mộng mị an ổn, thật chí khoé môi anh còn dương ở độ cong rất nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »