Ánh nắng từ cửa sổ len lỏi vào, chiếu lên mặt đất, trên giường.
Người đàn ông cảm nhận được ánh nắng, mí mắt hơi động, chậm rãi mở mắt.
Cảm giác đầu tiên của anh là rất chóng mặt.
Điều đầu tiên đập vào mắt anh là người phụ nữ nằm đối diện. Khuôn mặt của họ chỉ cách nhau chưa đầy vài cm, và cô ấy vẫn đang ngủ gục đầu trên cánh tay anh.
Đó không phải là vấn đề, vấn đề là... Chết tiệt, đây không phải là vợ anh! ! ! Là thư ký của anh! ! !
Những hình ảnh phóng đãng dâʍ ɭσạи tối qua hiện lên trong đầu anh như một phim điện ảnh sắc tình.
Anh cưỡng ép Lâm Mạn Nhi, còn làm đến ba lần, cô khàn giọng cầu xin anh buông cô ra, anh như cầm thú không nghe cô nói, chỉ quan tâm đến kɧoáı ©ảʍ của bản thân, không những cùng cô dùng nhiều tư thế khác nhau, xong việc còn không chịu rút ra, để côn ŧᏂịŧ trong người cô cả đêm... Mẹ kiếp!
Thực ra lúc đó ý thức của anh rất rõ ràng, anh biết mình đang làm gì và đang làʍ t̠ìиɦ với ai, nhưng anh hoàn toàn không khống chế được bản năng, bản năng bộc phát chiến thắng ý thức.
Trình Nghiệp đã đoán được nguyên nhân là từ rượu đêm qua, chắc chắn đã bị cho thuốc, hai tên khốn đó!
A! Giờ phút này tâm tình anh phức tạp, đầu óc hỏng bét.
Anh điên rồi, anh không biết làm sao đối mặt Từ Nhân Nhân, anh không nghĩ tới có một ngày lên giường cùng người khác không phải cô, tuy rằng về tình có thể tha thứ, nhưng với tính tình của cô chắc chắn sẽ ly hôn nếu biết được, còn nếu cô không biết anh cũng cảm thấy hổ thẹn muốn xin lỗi vợ mình.
Còn có... anh càng không biết đối mặt với cô gái bên cạnh như thế nào, nói câu không dễ nghe thì anh đã cưỡиɠ ɠiαи người ta, dù là bị hạ thuốc.
Một cảm giác bất lực thật sâu dâng lên trong lòng anh, anh không biết khi tỉnh lại cô ấy sẽ phản ứng như thế nào, sẽ mắng anh, đánh anh hay báo cảnh sát đây?
Đầu óc anh rối tung cả lên, cái quái gì đây!
Anh không thể lừa dối bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, bởi vì... côn ŧᏂịŧ của anh vẫn đang cắm trong cơ thể Lâm Mạn Nhi. Anh muốn rút nó ra, nhưng như vậy sẽ làm cô tỉnh giấc, cảnh tượng không cần nghĩ đến cũng biết có bao nhiêu xấu hổ...
Ngay khi anh ấy đang tiến thoái lưỡng nan, Lâm Mạn Nhi tỉnh dậy, đôi mắt cô ấy có tơ máu, toát lên vẻ mệt mỏi.
Hai người nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
"Để tôi rút ra trước đã..." Trình Nghiệp lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Đó là một cảnh vô cùng xấu hổ.
Ở tư thế nằm, Trình Nghiệp thò tay từ trong chăn ra, nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình từ từ rút ra, nhưng bên trong của cô quá chật, đầu côn ŧᏂịŧ khi rút ra chắc chắn sẽ chọc vào vách lỗ, Lâm Mạn Nhi hơi cau mày, đôi môi mím lại.
"Bịch" một tiếng, dục căn bị rút ra, hoa huyệt xì hơi, đột nhiên Lâm Mạn Nhi cảm thấy toàn thân trống rỗng.
Bởi vì hiện tại cả hai đều trần như nhộng, vén chăn đứng dậy thật không dễ dàng.
"Em nhắm mắt lại trước đi, tôi đi mặc quần áo." Trình Nghiệp nói.
Lâm Mạn Nhi gật đầu, trùm chăn lên đầu.
Trình Nghiệp bước xuống giường, quần áo phụ nữ vương vãi trên sàn cho anh biết đêm qua họ điên cuồng đến mức nào.
Anh vào nhà vệ sinh thay bộ quần áo ngày hôm qua, mặc dù rất hôi nhưng anh cũng chỉ có thể chịu đựng. Sau đó, anh để cô tạm mặc bộ quần áo hôm qua cô mang đến, anh nhớ quần áo của cô đã bị anh xé rách...
"Em mặc cái này trước, tôi sẽ gửi cho em bộ quần áo mới sau." Trình Nghiệp để quần áo bên cạnh giường, quay người đi vào toilet, nhường chỗ cho cô.
Vài phút sau, khi Trình Nghiệp đi ra, Lâm Mạn Nhi đã thay đồ và đang ngồi bên giường.
"Tối hôm qua... Tôi có lỗi với em, tôi không biết sao sự tình lại thành ra như vậy... Mặc dù không phải tôi cố ý nhưng cũng đã xảy ra chuyện. Nếu em có bất cứ yêu cầu gì, cứ nói đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em, ngoại trừ một điều. Em cũng biết tôi đã có vợ, vì vậy tôi không thể chịu trách nhiệm với em... ". Trình Nghiệp cố gắng sắp xếp lời nói để bày tỏ lời xin lỗi của mình.
Lâm Mạn Nhi nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh. Cô nghe xong khẽ lắc đầu: "Không cần đâu Trình tổng, chúng ta đều là người bị hại, nếu không phải tại tôi thì anh đã không uống ly rượu đó, cứ coi như không có chuyện gì đi, tôi sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai."
Trình Nghiệp đã nghĩ đến rất nhiều loại kết quả, nhưng anh không nghĩ đến cô lại không quan tâm, và thậm chí còn không yêu cầu để nhận một số lợi ích, chỉ nói xem như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Anh cảm thấy có lỗi hơn, tuy cô nói vậy nhưng chắc chắn anh không thể nhẫn tâm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh sẽ dùng cách của mình để bù đắp cho cô.
Còn có một việc...
"Tối hôm qua... tôi không mang bao... Em nhớ uống thuốc..." Trình Nghiệp cảm thấy mình thật là cầm thú.
Thật ra nếu không nói thì Lâm Mạn Nhi cũng sẽ làm như vậy, dù sao đó cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không ai muốn phát sinh chuyện phức tạp hơn.