"Ưʍ.... Mấy giờ rồi?" Viên Cảnh Du mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ngồi trên giường vặn vặn eo, tùy tiện vuốt mái tóc lộn xộn rồi xuống giường rửa mặt, chuẩn bị đi học. Nhưng chân trái vừa mới nhấc lên đã "bùm" một tiếng, quỳ trên sàn nhà.
Lập tức một cơn đau nhức chân truyền đến, cả người vừa ra khỏi giường liền không đứng vững được, gối chân trái đập mạnh xuống sàn gạch cứng rắn. Tiểu thiếu gia yếu ớt lập tức bật khóc ngay tại chỗ.
"A.....Phù phù." Viên Cảnh Du ôm chân nhẹ nhàng thổi thổi, đầu gối vốn hồng hào giờ đã xanh tím một mảnh. Cũng không phải nhiều nhưng có lẽ là do da của Viên Cảnh Du quá trắng nên chỉ một vết thương nhỏ cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, vừa yếu ớt vừa sợ đau nhưng tính tình lại cương ngạnh, ăn mềm không ăn cứng.
Viên Cảnh Du chậm rì rì đứng lên, chân trái đau đớn không ngừng run rẩy.
"Đều do Khương Hồng.....Hít....." Viên Cảnh Du đau đớn hít khí lạnh, hướng mắt nhìn lên đồng hồ trên tường.
Mới 16 giờ, 18 giờ 30 mới bắt đầu giờ học, cậu còn có thể nghỉ ngơi thêm chốc lát. Nếu buổi chiều không đi thì cũng sẽ có đàn em xin nghỉ cho cậu.
Viên Cảnh Du chép chép miệng, vừa lòng gật gật đầu, nhấc chân đi vào phòng tắm.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản xong, đối mặt với một tủ quần áo màu sắc rực rỡ, đầu cậu bỗng nhiên phát đau. Chỉ cần nhìn quần áo trong tủ cũng có thể đoán được tính cánh của nguyên chủ rồi. Cách ăn mặc thường ngày đều giống như chim khổng tước.
Viên Cảnh Du ghét bỏ chọn chọn lựa lựa một hồi vẫn không hài lòng, bỗng nhìn thấy một màu trắng không bình thường ở trong góc. Cậu hào hứng lấy ra thì phát hiện đó là một chiếc áo thun trắng có đầu lâu đen siêu lớn phía trước.
Thiếu gia ôm trán.
Đây là loại quần áo gì chứ?
Tức giận ném quần áo vào thùng rác, Viên Cảnh Du chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng cậu cũng kiếm được một chiếc áo sơ mi màu xanh lam không có những loại họa tiết kỳ quái bên trên, thoạt nhìn vô cùng mướt mắt, rất hợp với chiếc quần demi 5 phân cùng đôi giày thể dục trắng trên người cậu. Viên Cảnh Du vừa lòng nhìn ngắm bản thân trong gương, cầm chìa khóa muốn ra ngoài.
.........
Trường trung học tư nhân này nằm trong tầm kiểm soát của giai cấp tư sản dơ bẩn. Có tiền là có quyền, nếu không sao cậu lại có nhiều đàn em như vậy, đoán chừng đã cho trường không ít thứ rồi đi.
Viên Cảnh Du thầm nghĩ trong lòng, thong thả đi trên đường, ánh hoàng hôn dần chìm xuống nơi chân trời, tạo thành một vòng trời màu cam cam vô cùng kinh diễm.
Chân trái của cậu không còn đau nữa, ít nhất đi đường không thành vấn đề nhưng nếu đυ.ng vào thì vẫn sẽ cảm thấy đau nhói.
Tiểu thiếu gia nhớ đến tên đầu sỏ gây ra chuyện này, nghiến răng nghiến lợi xiết chặt tay.
Viên Cảnh Du tăng tốc chạy đến dãy phòng học, cậu muốn dạy dỗ cho Khương Hồng một bài học Lúc còn đi trên hành lang, cậu còn đoán trong lớp chắc không còn người nào nữa đâu. Học sinh lớp yếu kéo đa phần là đi học cho có, bây giờ cách giờ vào học còn đến 43 phút, vẫn còn rất sớm. Vừa đẩy cửa ra, bảy tám nam sinh tụ tập quanh ghế, hưng trí bừng bừng chơi game.
............
Khương Hồng dính đến đầu tiên, phía sau là tên đàn em như chó bám đuôi đi sau, vây cậu chặt kín. Viên Cảnh Du đầu đầy hắc tuyến: "Tránh ra, phiền chết đi được."
Bọn đàn em lập tức "soạt" một tiếng, lui về sau. Viên Cảnh Du ngước khuôn mặt nhỏ nhắn về chỗ ngồi, không thèm phản ứng với ai cả.
"Du thiếu, hôm nay cậu thật..... thật ngầu." Một nam sinh ở sau lưng cậu đem những lời muốn nói nuốt xuống, vòng vo chuyển chủ đề.
"Thiếu gia, quần của cậu hôm nay thật trắng..... Haha...."
"Ai da, thiếu gia, cậu có muốn chơi game với bọn tôi không? Hay là muốn ngủ.
.......
Khương Hồng nghe bọn đàn em nói nhảm, trầm mặc không lên tiếng lấy hộp giữ nhiệt mở ra, để lên bàn cậu. Viên Cảnh Du nhìn thấy Khương Hồng lập tức muốn nổi bảo nhưng cậu còn chưa kịp làm gì liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, lửa giận trong người lập tức tắt hơn nửa. Đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp nhìn động tác trong tay của anh. Nếu như cậu là mèo thì đã quấn đuôi lên người anh rồi.
"Đút tôi ăn." Viên Cảnh Du cười tủm tỉm nói với Khương Hồng, bàn tính trong lòng liên tục di chuyển, cậu muốn ức hϊếp chết Khương Hồng, ai bảo anh hại cậu bị té.
Động tác của Khương Hồng thoáng dừng lại, kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống. Cứ như vậy mặt đối mặt với cậu, từng muỗng từng muỗng đút cho cậu ăn.
"Tôi không ăn ớt." Viên Cảnh Du nhai nhai thịt gà trong miệng, mơ hồ nói.
"Được, tôi biết rồi." Khương Hồng lấy ớt ra lại xé thêm tý thịt đút vào miệng cậu. Viên Cảnh Du há mồm nuốt vào, chân nhỏ sung sướиɠ đá lung tung.