Người đàn ông không nhúc nhích, ngửi thấy mùi thơm thoát ra từ miệng vợ, ngậm lấy vị ngọt của quả đào nuốt vào trong l*иg ngực, đầu óc trống rỗng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt.
Trái tim Khương Hồng nóng rực, hé môi liếʍ lấy đầu lưỡi non nớt, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào trong miệng , có thể cảm nhận được bờ vai thoải mái của vợ mình dù cố gắng hơn nữa cũng không khỏi run lên.
Viên Cảnh Du thích hôn môi, từ nơi môi lưỡi chạm vào có cảm giác tê dại lạ thường, truyền đến trái tim đang đập loạn nhịp, loại cảm giác này thật là gây nghiện, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Còn muốn không …” Viên Cảnh Diệu ngồi trên người Khươn Hồng thở hổn hển, đầu lưỡi đột nhiên rút ra khỏi miệng, khiến cậu không vui túm lấy cổ áo của người đàn ông, khuôn miệng đỏ mọng không ngừng hướng về phía trước.
Đúng là tham ăn quá cơ.
Rõ ràng không thở nổi nữa rồi mà.
“Tiến lên đi vợ.” Khương Hồng đẩy cái đầu nhỏ háo hức của cậu vào trong vòng tay anh, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi má ửng hồng, đôi mắt ẩm ướt và đôi môi mọng nước.
Vợ anh thật là xinh đẹp.
Người đàn ông nhẹ nhàng như sắp chết chìm trên người của Viên Cảnh Du, không có một chút dữ tợn như lúc mới vào cửa.
Một giọng nói thiếu kiên nhẫn làm vỡ hình ảnh dính nhau của hai người.
“Làm cái trò này trước mặt kẻ nɠɵạı ŧìиɧ mà không thấy xấu hổ.” Hàn Sóc chế nhạo khinh thường.
Thật ra, nhìn dáng vẻ hôn hít của Viên Cảnh Du, hắn đã nuốt nước bọt nhiều lần rồi.
“Vậy thì cậu đi tìm cái chết đi.” Khương Hồng liếc hắn một cái, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng vợ anh giúp cậu bình tĩnh lại.
“… Đánh nhau một trận đi.” Hàn Sóc đầu ong ong tức giận, hồi lâu mới nghẹn ngào thốt ra một câu.
Không đợi Khương Hồng đáp lại, hắn tiếp tục nói.
“Tôi cũng rất thích cậu ấy.”
Lần này làm cho Viên Cảnh Du xấu hổ ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ hơi nghiêm nghị, như thể cậu không quan tâm.
Nhưng mặt cậu thực tế gần như chín đỏ, từ cổ đến gốc mang tai. Bàn tay nhỏ bé lo lắng nắm lấy vạt áo Khương Hồng làm nhăn nhúm vải.
“Viên Cảnh Du, tôi nói là thích cậu.” Hàn Sóc đứng thẳng người, dáng người cao lớn đổ bóng.
“Nếu cậu không thích tôi, tôi sẽ tìm cách để đυ. cậu mỗi ngày.”
Câu nói này hoàn toàn làm cho Viên Cảnh Du cảm thấy xấu hổ muốn chết, trên mặt trắng bệch máu nổi lên, cậu do dự hồi lâu cũng không nói ra được câu nào.
Cuối cùng, bị Hàn Sóc nhìn thẳng vào cậu, cậu không biết làm sao lại nhìn Khương Hồng như cầu cứu.
Khương Hồng ngẩn ra một lúc, nặng nề thở dài, hai cái trán dính sát vào nhau.
“Cậu thích cậu ta sao? Thiếu gia.”Khương Hồng nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói.
Viên Cảnh Du sửng sốt một chút, chợt nghe thấy Khương Hồng gọi mình là thiếu gia, trong lòng có chút không vui.
Nhưng nghe câu hỏi này, Viên Cảnh Du lại bối rối, cắn môi không biết nên nói gì.
“Thiếu gia, tôi chỉ là con chó của cậu thôi.”
“Tiền đề là cậu sẵn sàng chấp nhận người khác thì tôi cũng sẵn lòng.”
Giọng nói của Khương Hồng trầm thấp nhưng lại kiên định, từng chữ từng chữ.
“Tôi là một con chó yêu cậu bằng sự chân thành.”
“Không ai được phép đối xử tệ bạc với cậu.”
Hàn Sóc sững sờ, cho dù chậm như thế nào, cậu vẫn có thể nghe được Khương Hồng đang giúp mình.
Viên Cảnh Du đã bật khóc hồi lâu, giọt nước mắt như pha lê lăn dài trên má, rơi trên đùi tan ra thành bọt nước.
Thật lâu sau, Viên Cảnh Du hít sâu một hơi, lau đi nước mắt, tựa hồ đã đoán ra được, lo lắng muốn nói cái gì, ôm mặt của Khương Hồng.
“Khương Hồng, tôi cũng để ý đến cậu.” Thiếu gia không ngừng lau nước mắt nói, giọng nói có chút run rẩy, ghé sát lỗ tai người đàn ông.
“Cậu đối với tôi đã là một người rất quan trọng nhất rồi.” Viên Cảnh Du ghé sát tai anh thì thầm, má lúm đồng tiền đột nhiên xuất hiện trên khóe môi, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Lần này, thiếu gia được cưng chiều không nói người đàn ông là chó của mình nữa.
Khương Hồng cảm thấy có gì đó bên ngoài trái tim mình như có cái gì đó đánh vào, anh cứng đờ nhìn Viên Cảnh Du tiến đến hôn anh, cạy mở miệng anh ra.
Hai chiếc lưỡi ấm áp quấn lấy nhau, Viên Cảnh Du ngậm lấy nửa đầu lưỡi của anh, chủ động nuốt lấy dịch thể của người đàn ông, giống như một con mèo háu ăn.
Đang vội thì tóc gáy nổ tung nên chỉ có thể cất cao giọng. Nhưng lòng tốt của anh đối với cậu sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Trong cuộc đời của cậu, cậu sẽ luôn nhớ đến anh.
Phụ thuộc vào anh.
Yêu anh.