Tô Vũ Trạch khó khăn mở cửa vào, mới vừa đóng cửa xong, liền ôm lấy người phía sau, hôn lên, hai tay bất quy củ cởϊ qυầи áo của hắn.
“Tôi còn chưa có ăn cơm tối đâu, tại hạ mệt chết đi.” Tiêu Đế Chi ngữ khí có điểm oán giận.
Nhớ tới vài lần trước bị hắn thượng y cũng cả người vô lực, đau nhức, liền thông cảm nói: “Tôi đây đi nấu chút đồ ăn cho anh, anh đợi một lát.”
“Ăn no, tôi sẽ càng ra sức hầu hạ anh.” Yêu mị cười.
Tô Vũ Trạch hơi đỏ mặt, nhưng vẫn vui rạo rực đi vào phòng bếp lạch ca lạch cạch chuẩn bị đồ ăn.
Tiêu Đế Chi nhu nhu khuôn mặt mệt mỏi, tiêu sái ngồi vào sofa.
Lúc Tiêu Đế Chi ăn cơm, Tô Vũ Trạch tranh thủ thời gian đi tắm rửa, sau khi tắm xong, Tiêu Đế Chi đã ngồi ăn trái cây tráng miệng.
Tô Vũ Trạch vẻ mặt chờ mong đến gần: “Mau đi tắm rửa.”
Tiêu Đế Chi thản nhiên: ” Thời gian còn sớm, đợi lát nữa rồi tắm.”
Tô Vũ Trạch bò lên, lắc lắc cánh tay hắn, làm nũng: “Không còn sớm, tôi còn chờ không kịp cùng anh làm.”
“Bảo bối, hôm nay sao nhiệt tình vậy?”
Tô Vũ Trạch cứng đờ: “Anh không phải muốn đổi ý đi, không được, anh rõ ràng đã đáp ứng!”
“Nói được làm được, tôi sao lại đổi ý.”
“Vậy là được rồi, không cần tắm rửa, có vị mồ hôi ngược lại càng kí©h thí©ɧ.” Nói xong liền nuốt nước miếng bắt tay tham tiến vào khố hạ tây trang Tiêu Đế Chi, miệng cũng theo cổ, xương quai xanh hôn một đường đi xuống.
Tiêu Đế Chi mỉm cười, thấp giọng nói “Tôi đây sẽ không khách khí.” Tô Vũ Trạch hiện tại dục hỏa đốt người căn bản không có nghe thấy hắn nói cái gì.
“Đi vào phòng ngủ.” Nói xong tại chỗ ôm lấy Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch sửng sốt, cảm giác mất tự nhiên là lạ, hẳn nên là ta ôm ngươi mới đúng, ách, hình như ta ôm ngươi thì phải hết sức, về sau y nhất định phải thường xuyên rèn luyện lực cánh tay. Lắc lắc đầu đuổi đi loại cảm giác mất tự nhiên, cách lớp áo sơmi mỏng cắn điểm gồ lên trước ngực, nghe được hắn hô nhỏ một tiếng, y trộm cười.
Tiêu Đế Chi mắt nhìn người nào đó trước ngực ngoạn hỏa, chỉ cười, không nói gì thêm.
Tô Vũ Trạch đem Tiêu Đế Chi đặt ở dưới thân, từng chút một bỏ đi chướng ngại vật trên người, nhìn nhìn người dưới thân tuấn nhan mê người, thỏa mãn nghĩ, vẫn là y nắm quyền trong tay, nam nhân dù sao đều có chiếm dục chủ đạo, chính là muốn khống chế hết thảy, đợi lát nữa nhất định sẽ làm hắn cầu xin rêи ɾỉ. Di? Sao lại thế này? Tư thế cơ thể này không đúng a, “A, anh sao có thể đổi ý, anh không phải người! Anh gạt tôi!”
Tiêu Đế Chi lơ đễnh: “Là cậu ở trên mặt a, lừa cậu cái gì!” “Anh rõ ràng biết tôi không nghĩ như vậy, a...đau...điểm nhẹ!” Tô Vũ Trạch bị cưỡng chế ấn hạ thắt lưng, thẳng đến khi bao lấy du͙© vọиɠ dưới thân, khóc không ra nước mắt.
Tiêu Đế Chi hướng về phía trước đĩnh động vài cái, khiến y rêи ɾỉ không ngừng, thở gấp liên tục, “A...chính là nơi này...chậm một chút...ân...” Tô Vũ Trạch ra vẻ ta thực hưởng thụ.
Tiêu Đế Chi bỗng nhiên dừng lại, thiêu nhãn nhìn Tô Vũ Trạch.
“Đừng dừng lại a, tôi còn muốn.” Tô Vũ Trạch trong mắt hàm chứa thủy khí tìиɧ ɖu͙©, cầu xin nhìn Tiêu Đế Chi.
“Muốn thích, chính mình động!” Hắn cũng đang âm thầm áp chế du͙© vọиɠ chính mình.
Nghe nói như thế, Tô Vũ Trạch ủy khuất nghiến răng nghiến lợi, “Anh gạt tôi còn chưa tính, bây giờ còn muốn tôi tự mình đến, anh còn ăn cơm tối tôi nấu.”
“Sao lại như vậy? Nhanh lên.” Còn cố ý ở trong cơ thể y co rút một.
“Hỗn đản tử biếи ŧɦái thối không biết xấu hổ, gặp được anh tính tôi không hay ho” Tuy rằng mắng, y vẫn vặn vẹo thắt lưng, chậm rãi vì du͙© vọиɠ tìm kiếm phát tiết.
Nghe được Tô Vũ Trạch đang nhỏ giọng nói nói, nghe rõ là y đang nói cái gì, mặt không khỏi tối sầm.
Tiêu Đế Chi nâng thắt lưng y, ngữ khí hung ác: “Cậu nói cái gì? Tôi không có nghe rõ.”
“Tôi tôi, tôi cái gì đều chưa có nói!” Tô Vũ Trạch lập tức sửa miệng.
“Gọi tôi Đế Chi!” Hắn ra mệnh lệnh.
“Hảo....” Tuyệt đối là khuất phục dưới hắn.
Tiêu Đế Chi tùy tiện ôm Tô Vũ Trạch cười xấu xa: “Bảo bối, kỹ thuật thật sự càng ngày càng tốt.”
Tô Vũ Trạch mỏi mệt không chịu nổi cuộn tròn trong lòng hắn, hữu khí vô lực: “Quá khen, một... chỉ bình thường.”
“Ngày mai tôi đón cậu tan tầm.”
Tô Vũ Trạch tứ chi cứng đờ, ý thức được nguy hiểm, hướng bên giường lăn lăn, tận lực rời xa khu vực nguy hiểm, làm bộ cái gì cũng không có nghe được.
Tiêu Đế Chi thân thủ chụp tới, đem y giam cầm ở trong lòng: “Miễn cho cậu đến lúc đó muốn tìm bất mãn, cho tôi mang nón xanh (cắm sừng!).”
Ta cái gì cũng không có nghe được, mau ngủ, ngủ, Tô Vũ Trạch nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ.
Tiêu Đế Chi gắt gao hôn trụ bờ môi của y, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua lợi cùng răng nanh, hướng chỗ sâu nhất quấn lấy, khıêυ khí©h yết hầu mẫn cảm, hấp thu nước bọt ngọt ngào.
Tô Vũ Trạch ngô ngô kháng nghị, lại không dám cắn đầu lưỡi đang trong miệng y càn quấy.
Khi tách ra, lúc nuốt nước bọt hình thành sợi chỉ bạc ngay ở khóe miệng, rất tiêu hồn.
“Hảo...được rồi, tôi sáu giờ tan tầm.” Tô Vũ Trạch quay đầu đi nói, có điểm không dám chống lại cặp mắt nóng rực kia.
“Thực ngoan, chúng ta lại đến một lần đi.” Nói xong liền khi thân đè ép.
Tô Vũ Trạch trợn mắt, còn muốn, tử vương bát đản. Nhưng không khống chế được thân thể vui thích, dần dần rêи ɾỉ ra tiếng.
“Rời giường, thân ái, làm cho tôi bữa sáng.” Tiêu Đế Chi vỗ vỗ mặt người còn đang ngủ say, không rõ một người trưởng thành như vậy còn có thể ngủ, cũng không phải thiếu niên đang ở thời kì phát triển.
“Không cần ồn tôi... để cho tôi ngủ tiếp hội... hảo ngứa...” cảm giác được mặt ngứa, mở mắt ra, phát hiện, Tiêu Đế Chi cúi người nhìn y, ngón tay thon dài giơ bên mặt. Còn chưa ngủ tỉnh, mơ hồ hỏi: “Cái gì? Làm sao vậy?” Đứng dậy đi tới ghế dựa, ngáp một cái, “Hảo khốn a.” Nhìn Tô Vũ Trạch nằm ở ghế dựa, cũng đi tới, “Không được ngủ tiếp, tôi hảo đói, một khi tôi đói, dạ dày sẽ đau.”
Tô Vũ Trạch là người mềm lòng, nghe đến mấy cái này, miễn cưỡng mở mắt ra,: “Rất đau sao? Tôi lập tức đi làm.” Thanh tỉnh đi rất nhiều, đứng dậy đi vào phòng bếp, Tiêu Đế Chi nhìn ánh mắt Tô Vũ Trạch đau lòng, tâm giống như bị ánh mặt trời hòa tan, một trận cảm động, ánh mắt cũng trở nên ê ẩm, đã lâu không cảm giác có như vậy.
Nhìn Tô Vũ Trạch đang ủ nóng sữa, theo sau lưng đem y ôm chặt, cằm để ở vai: “Tiểu Tô Tô, cậu đối tôi thật tốt, tôi phải báo đáp cậu thế nào đây.”
Cảnh tượng tối hôm qua rõ ràng ở trước mắt, Tô Vũ Trạch khẽ cười nói: “Vậy anh lấy thân báo đáp được lắm.”
“Cậu nói cái gì a? Lặp lại lần nữa ~” Nắm cằm Tô Vũ Trạch đem mặt y quay lại, mang uy hϊếp nhìn Tô Vũ Trạch, làm một bộ vẻ mặt chẳng lẽ ngươi còn muốn lại đến một lần nữa.
“Ha ha, tôi nói cái gì sao, anh nghe lầm rồi, mau ăn sáng đi.” Tô Vũ Trạch nịnh nọt.
Tiêu Đế Chi vừa lòng nhu nhu tóc Tô Vũ Trạch.
“Hôm nay tôi đưa cậu đi làm, tôi đi sở sự vụ, vừa lúc tiện đường.”
“Không...không cần, tôi có xe.” Có điểm thụ sủng nhược kinh trả lời, nhưng không biết hắn lại đánh cái chủ ý gì.
“Cậu sợ cái gì a, cũng sẽ không ăn cậu, chính là muốn tới chỗ cậu công tác xem thử.”
“Hảo...được rồi.”
Bị lừa! Tô Vũ Trạch lên xe sau đó không ngừng ai thán, tử sắc lang này, dọc theo đường đi toàn ăn đậu hủ y, sờ này sờ nọ, thật vất vả chịu đựng tới cửa bệnh viện, Tô Vũ Trạch như trút được gánh nặng vội vàng mở cửa xe chạy lấy người.
Tiêu Đế Chi ôm người nào đó muốn chạy trốn, trêu tức cười: “Phải hôn tạm biệt, bằng không không để cho cậu đi.”
“Không cần! Tôi bị muộn rồi, mau thả tôi ra.” Tô Vũ Trạch giãy dụa.
Tiêu Đế Chi nhìn nhìn mấy nữ bác sĩ đang đi qua, nói: “Cậu cảm thấy tôi ở trước mặt các nàng hôn cậu, các nàng có kinh ngạc không, bác sĩ Tô luôn nghiêm trang, cậu nói xem?”
“Xem như anh lợi hại.” Tô Vũ Trạch tùy tiện khẽ hôn một cái, Tiêu Đế Chi nâng cằm y lên, đem nụ hôn hôn sâu hơn.
Thật vất vả giãy khỏi, Tô Vũ Trạch phủ phủ quần áo bị nhăn rồi hướng tới văn phòng, không nhìn tầm mắt sau lưng.
“Bác sĩ Tô, buổi sáng tốt lành!” Hai hộ sĩ cười chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành!” Tô Vũ Trạch vội vàng ngừng tay, mặt mang mỉm cười.
“Bác sĩ Tô hảo suất nga, không biết hắn có bạn gái hay không?”
“Đúng vậy đúng vậy! Hảo suất, nghe nói còn chưa có bạn gái nga.”
Hai hộ sĩ khe khẽ nói nhỏ vừa nói vừa đi đã xa, Tô Vũ Trạch ngượng ngùng cười, các ngươi nói gì ta đều nghe thấy được, có thể nói nhỏ chút không a.
Tiêu Đế Chi vẫn nhìn Tô Vũ Trạch đến khi thân ảnh biến mất, mới khởi động xe rời đi, liếʍ liếʍ môi, tiểu tử hương vị cũng không tệ lắm, nhất định phải đem y ăn gắt gao, không cho y chạy khỏi.