- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân
- Chương 6: Hồng hạnh xuất tường
Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân
Chương 6: Hồng hạnh xuất tường
Tô Vũ Trạch có một thói quen đó là sáng sớm sau khi rời giường sẽ tới cửa sổ sát đất nằm trên ghế dựa một hồi, cho tới khi tỉnh cơn buồn ngủ, hôm nay Tô Vũ Trạch vẫn cứ theo lẽ thường mơ mơ màng màng theo giờ sinh học đúng 7 giờ rời giường, kéo dép lê chậm rãi tới ghế dựa nằm xuống, chậm rãi đuổi đi cơn buồn ngủ, nhưng mí mắt cứ xụp xuống, lại chậm rãi ngủ luôn.
Tiêu Đế Chi phát hiện sự mềm mại ôm trong lòng biến mất, thân thủ sờ sờ bên cạnh, mở mắt ra, phát hiện Tô Vũ Trạch lẳng lặng nằm ở ghế dựa, ánh nắng sáng sớm ấm áp nhu hòa nhàng chiếu vào toàn thân, gió nhẹ nhàng từng cơn một phất qua tấm rèm màu trắng thổi tới chân y, hết thảy đều thật yên bình tốt đẹp.
Tiêu Đế Chi đứng dậy đi tới, ánh mắt nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt y, Tô Vũ Trạch ngũ quan tinh xảo ôn nhu, lại có chút tương phản với dương cương chi khí, tổ hợp cùng một chỗ, tuyệt không có vẻ vi hòa, ngược lại có duyên thu hút người xem, khiến người ta nhịn không được muốn chinh phục.
Nhìn lúc này y ngủ không hề phòng bị, tìиɧ ɖu͙© nhất thời nảy lên, cúi người hôn khẽ lên môi y, đầu lưỡi tiến quân thần tốc đảo qua mỗi một chỗ mẫn cảm trong khoang miệng, chọc cho người dưới thân kêu ngô ngô, tay chân khua loạn, Tô Vũ Trạch đang ngủ cảm thấy hô hấp không thuận, mở mắt ra trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại, có chút mất phản ứng, nga, nguyên lai là ngày hôm qua Tiêu Đế Chi dọn tới, giống như chúng ta đã tính là đang ở chung, tối hôm qua lại còn ngủ chung, hì hì, có người bồi ngủ cảm giác thật sự không tồi.
Dùng sức đẩy Tiêu Đế Chi ra, nhu nhu mắt nhìn hắn: “Làm cái gì?”
Tiêu Đế Chi còn thật sự trả lời: “Dựa theo cách làm mỹ nhân tỉnh lại, gọi cậu rời giường.”
Tô Vũ Trạch có chút mặt đỏ lẩm bẩm: “Anh là nhân cơ hội chiếm tiện nghi tôi.” Mắt nhìn đồng hồ”A! Đã 7 giờ 30, hoàn hảo anh đánh thức tôi, bằng không lại đi làm muộn, nếu muộn lần nữa, phỏng chừng viện trưởng sẽ dán giấy toàn bộ bệnh viện thông báo phê bình.”
Y cuống quýt cầm quần áo chạy vào phòng tắm, Tiêu Đế Chi mỉm cười nhìn bộ dạng Tô Vũ Trạch vội vàng, ha ha, thật sự rất đáng yêu!
Tô Vũ Trạch lại vội vã chạy đến chỗ huyền quan chỗ, đối phòng ngủ nói to: “Tôi đi làm.”
Bên trong truyền ra lười biếng “Nga.”
Đang lúc đổi giày, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Đế Chi quấn áo tắm dựa vào cạnh cửa, đánh cái ngáp: “Vậy khi nào thì cậu tan tầm?”
Tô Vũ Trạch cúi đầu nói thầm, gợi cảm như vậy, ngày nào đó nhất định đem ngươi trói lại ăn kiền mạt tịnh, “Đêm nay phải trực ca, không rõ khi nào tan ca, nên không nấu cơm tối cho anh được.”
Ngữ khí có điểm thất vọng: “Như vậy a, vậy cậu nhanh đi làm đi.”
Tô Vũ Trạch đắc ý, sao có thể cho ngươi biết thời gian tan tầm của ta, tổng không thể cái gì cũng bị ngươi nắm bắt đi.
Bệnh viện, Từ Lập trêu tức nói: “Tô Thiểu, mặt trời hôm nay mọc đằng Tây, tiểu tử cậu thế nhưng không tới muộn.” Tô Vũ Trạch: “Lại muộn, tử lão nhân viện trưởng kia sẽ làm tư tưởng đạo đức, hoàn hảo hôm nay Tiêu Đế Chi đánh thức.”
Từ Lập mê đắm: “Tiểu tử cậu sẽ không coi trọng hắn đi, hắn hình như là tên song tính luyến, bất quá khẩu vị của cậu chuyển biến cũng quá nhanh đi.”
Tô Vũ Trạch: “Hắn là song tính luyến?! Thật sự là không tiết tháo, nam nữ đều ăn.”
Từ Lập: “Cậu cũng đừng năm mươi bước cười một trăm bước, cậu cũng chạy chẳng tốt đâu, tinh khiết thêm nghiện luyến đồng.”
Tô Vũ Trạch cả giận nói: “Cậu còn nói, xem tôi có đánh cậu răng rơi đầy đất không, hơn nữa cậu còn không phải tìm tới sinh viên.”
Từ Lập: “An Dịch so với cậu tìm thì thành thục hơn.”
Hai người thế là lấy gtay ra vật…..
Tan tầm, Tô Vũ Trạch nhớ lại lời nói lúc sáng với Tiêu Đế Chi, ha ha, sẽ không nấu cơm cho ngươi, sao có thể giống Từ Lập tan ca liền về nhà làm một nam nhân tốt, đương nhiên y phải đi “Thả lỏng thả lỏng”.
“Từ Lập, hôm nay có đi chơi không, hay là muốn về nhà bồi ‘ lão bà ’?”
“Đương nhiên là về nhà.” Từ Lập có chút vô lực đáp.
“Chỉ đi uống vài chén, An Dịch sẽ không sao chứ.”
“Hắn đương nhiên sẽ không sao, nhưng tôi sẽ bị chết thực thảm.”
Tô Vũ Trạch cười cười chui vào xe, đối Từ Lập phất tay: “Cúi chào, hảo hảo hưởng thụ a.”
Từ Lập xoa xoa khuôn mặt mỏi mệt, nhớ tới dung nhan An Dịch, cái gì cũng không quan trọng nữa, chỉ cần có An Dịch liền thỏa mãn, cười cười chạy về nhà, An Dịch thích ăn bánh ngọt uống trà nên mua một ít về.
Tô Vũ Trạch đi vào quán bar phụ cận nổi danh dành cho đồng tính luyến ái, ngồi vào quầy bar uống rượu, hai mắt thì hoạt động hết công suất tìm con mồi. Qua một giờ, Tô Vũ Trạch vẫn không tìm được người thích hợp, trong lúc tìm mặc dù có vài người đến gần muốn tiếp cận y, nhưng cũng không phải loại hình y thích, phiền muộn uống vài ly, chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người.
Xoay người bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, mục tiêu xuất hiện, một nam hài ước chừng hơn 20 tuổi, đang đi tới quầy bar, ngồi ở bên cạnh y gọi một ly rượu, ngón tay nhàm chán gõ mặt bàn.
Tô Vũ Trạch trong lòng vui vẻ, lại ngồi xuống, hôm nay cuối cùng không phải tay không đi về, dáng người nam hài hơi gầy, làn da trắng nõn, phù hợp khẩu vị.
“Chỉ một người sao?” Nam hài nghe tiếng quay đầu đánh giá Tô Vũ Trạch, thái độ cũng không phản cảm, còn có chút kinh hỉ, “Ân, chỉ một người.”
“Muốn cùng tôi một đêm hay không?” Tô Vũ Trạch dùng ngữ khí đùa đùa.
“Được, một người cũng rất tịch mịch, khách sạn hay là nhà anh?”
“Đi…” Tô Vũ Trạch thiếu chút nữa thuận miệng nói về nhà mình, mới nhớ tới trong nhà còn có tên Tiêu Đế Chi kia, sửa miệng: “Đi khách sạn đi.”
Nam hài gật gật đầu: “Vậy bồi tôi uống vài ly đi.”
Tô Vũ Trạch cười cười uống thêm vài ly rượu, nghĩ, rượu có thể tán tỉnh, càng có thể làm cho người ta phóng thích bản tính cùng du͙© vọиɠ, tưởng tượng kế tiếp còn phát sinh tình một đêm, đang YY, bỗng nhiên nhảy ra hình ảnh lần trước say rượu cùng Tiêu Đế Chi lăn qua lộn lại trên giường, mặt hơi hơi đỏ lên.
Nam hài nhìn Tô Vũ Trạch đỏ mặt: “Làm sao vậy? Do uống rượu?”
Tô Vũ Trạch khoát tay: “Không có, tửu lượng của tôi không kém như.”
Nam hài: “Thôi đi, đừng cậy mạnh, nhìn anh uống tới đỏ mặt, đi thôi, tôi cũng không muốn cùng nam nhân toàn mùi rượu lên giường.” Tô Vũ Trạch nghe xong cũng không phủ nhận, cười cười ôm vai nam hài ra ngoài.
Đang chuẩn bị mở cửa xe để nam hài lên xe, khóe mắt bỗng nhiên liếc tới một thân ảnh quen thuộc, Tiêu Đế Chi, hắn sao lại ở chỗ này, đi mau, không thể để hắn biết ta ở trong này.
“Này không phải bác sĩ Tô, thật khéo.” Tiêu Đế Chi cười dài tiêu sái đi tới.
Tô Vũ Trạch ngẩng đầu cúi đầu oán giận một tiếng, thật sự không hay ho, để cho hắn thấy được, đổi vẻ mặt cười khổ: “Ha ha, đúng vậy, thật sự khéo, thế nhưng ở trong này gặp được anh.”
Tiêu Đế Chi chỉ chỉ bên cạnh quán bar đồng tính luyến ái còn một quán bar khác, trước cửa có một đám người tranh cãi ầm ĩ, nói: “Mới vừa thắng kiện, mời người sở sự vụ uống rượu, còn cậu?”
Tô Vũ Trạch tìm cớ cười cười: “Tôi cũng vậy, cùng một bằng hữu uống rượu, không nói nữa, chúng tôi còn có việc.” Nghĩ muốn nhanh ly khai.
Tiêu Đế Chi lý giải: “Nga! Tôi đã biết, sẽ không quấy rầy cậu.”
Tô Vũ Trạch như trút được gánh nặng xoay người mở cửa xe, không ngờ Tiêu Đế Chi dùng thanh âm phiền não nói.
Hắn một bộ đăm chiêu: “Bác sĩ Tô, cậu lần trước bị nhiễm bệnh thủy đậu, bệnh này hình như sẽ bị lây?” Nhìn Tô Vũ Trạch cùng nam hài bật người đen mặt lại thay một bộ vô cùng đau đớn: “Ai, cậu dù sao cũng là bác sĩ, cũng không biết chú ý, không biết vệ sinh an toàn, như vậy sẽ liên lụy thiệt nhiều người a, chính ngươi phải chú ý không nên truyền cho những người khác a.”
Nam hài nhìn nhìn Tô Vũ Trạch, ghét bỏ cái tay trên vai ra rồi bỏ đi, “Đừng có đυ.ng tới tôi, ghê tởm.” Tô Vũ Trạch vội vàng đuổi theo: “Chớ đi a, cậu nghe tôi giải thích đã, tôi không bị bệnh!”
“Nếu có bệnh cũng không đi gậy tai họa cho người khác”
Tô Vũ Trạch trơ mắt nhìn miếng thịt béo đến miệng còn bay đi, đánh không khí một chưởng, chạy về thở phì phì đối với Tiêu Đế Chi quát: “Tôi một chút bệnh cũng không có, anh mới có bệnh, bệnh thần kinh!”
Tiêu Đế Chi thành công chọc ghẹo y, tâm tình rất tốt, bất quá lại nghĩ tới người nào đó hồng hạnh xuất tường, ánh mắt liền tối sầm lại, đi tới chỗ y, giang cánh tay đem y vây ở giữa hắn với cái xe. Cúi đầu lạnh lùng nhìn.
Tô Vũ Trạch nhận thấy nguy hiểm, rõ ràng là hắn sai trước, còn bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình, “Anh muốn làm gì? Đừng tưởng rằng anh như vậy, tôi sẽ sợ anh.” Thanh âm rõ ràng không có sức lực: “Tôi cũng không phải ngồi không.”
Tiêu Đế Chi biết tiểu tử này khi nhược sợ cường, nhìn bộ dạng lúc này làm ra vẻ trấn tĩnh, không khỏi có chút buồn cười.
“Cậu không phải muốn đi tìm bất mãn chứ, khuya vậy còn đi ra tìm người cho cậu giải quyết.”
“Thì sao? Nam nhân mà, có du͙© vọиɠ là điều bình thường, liên quan gì đến anh!”
“Đương nhiên là trách nhiệm của tôi a, không có đem cậu uy ăn no, là tôi thất trách, cậu xem, tôi đem nam hài cậu tìm dọa chạy, cậu lại muốn tìm bất mãn, đêm nay tôi nhất định tận chức tận trách, hảo hảo hầu hạ cậu.” Tiêu Đế Chi vươn tay ôm thắt lưng Tô Vũ Trạch, ghé vào lỗ tai y nói.
“Hầu hạ?” Tô Vũ Trạch vừa nghe vẻ mặt kinh hỉ, lại có chút không thể tin hỏi: “Anh thật sự nguyện ý nằm dưới?”
“Đúng vậy, tôi sao có thể lừa được cậu.” Nói xong ở cái lỗ tai y không nặng không nhẹ cắn một ngụm.
Tô Vũ Trạch cao hứng hoa chân múa tay, bật người lôi kéo cánh tay Tiêu Đế Chi vào trong xe: “Đi, nhanh lên, chúng ta mau về nhà, tôi chờ không kịp.”
Tiêu Đế Chi quay đầu đi, nhịn cười: “Bảo bối, cậu trước chờ tôi một chút, tôi đi chào đám sở vụ.”
Tô Vũ Trạch gật gật đầu, “Vậy nhanh lên!” Nhìn thân hình Tiêu Đế Chi cao ngất rời đi, một trận YY cười. Là cười run rẩy hết cả người nha.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân
- Chương 6: Hồng hạnh xuất tường