Chương 9

9/ Kết

Kiểm tra qua một lượt cho Bùi Trạch Dương, bác sĩ kết luận cơ thể của anh phục hồi khá tốt rồi rời khỏi phòng.

Đợi người đi, tôi lập tức ngồi xuống ghế, bắt chuyện trước: “Sếp có nhớ ra mình đã quên gì không?”

Bùi Trạch Dương nhăn nhó: “Gì là gì?”

“Ôi thôi lượm ơi, trí nhớ sếp quả thật bị lủng rồi, em biết chiến đấu một mình thế nào bây giờ?”

“Chỉ có mình cô lủng thôi.” Anh xoa xoa lỗ tai, lại nói. “Tôi không có quên chuyện của anh trai.”

“Ồ.”

Bùi Trạch Dương liếc tôi, cười khẩy: “Ngưỡng mộ lắm chứ gì? Từ ngày đầu tiên bị hoán đổi tôi đã biết cô quên rồi.”

“Sao sếp không nhắc cho em nhớ?”

“Nhớ lại chỉ tổ nguy hiểm thôi, cô cứ ngu như giờ là tốt nhất.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, rất lâu sau mới tiêu hóa được những lời Bùi Trạch Dương vừa nói có ý gì. Hóa ra từ đầu anh nhanh chóng muốn đổi trở về vì sợ anh trai sẽ ra tay, sau đó do tôi lì không chịu đổi nên anh mới sắp xếp lịch trình dày đặc hòng bảo vệ tôi, bởi vì mỗi lần tham gia hoạt động cộng đồng tôi đều sẽ đi cùng một thành viên chủ chốt trong ban điều hành. Có sự xuất hiện của người thứ ba, anh trai hiển nhiên không dám manh động.

Tôi trầm trồ một phen, ánh mắt lấp lánh như vì sao nhìn Bùi Trạch Dương, bỗng giác ngộ mình theo đúng phe rồi.

Bùi Trạch Dương đón nhận đôi mắt long lanh của tôi, cơ mặt liền giật giật, anh ho khan hai tiếng, lại nói: “Đừng vui mừng quá sớm, Bùi Trạch Quang vẫn nhởn nhơ ngoài kia kìa.”

Bùi Trạch Quang là anh trai cùng cha khác mẹ của Bùi Trạch Dương.

Tôi lập tức nghiêm túc, đúng vậy, hiện tại chưa thể vui mừng được.

“Vậy bây giờ phải làm gì đây sếp?”

Bùi Trạch Dương im lặng chốc lát, ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác: “Đợi tôi xuất viện, tôi sẽ bắt anh ta trả đủ.”

Hai ngày sau, Bùi Trạch Dương xuất viện. Việc đầu tiên anh làm là mở cuộc họp ban điều hành tố cáo Bùi Trạch Quang tham nhũng và nhận hối lộ, sau đó biểu quyết bãi nhiệm chức phó giám đốc của anh ta.

Bùi Trạch Quang bị giáng chức và cuốn gói ngay trong ngày, anh ta vừa ra đến cổng công ty, tôi từ bên ngoài đi cà thọt dẫn đầu nhóm cảnh sát nhảy ra còng tay anh.

“Các người có quyền gì bắt tôi! Dương Thùy Mây! Cô là cái thá gì?!” Bùi Trạch Quang điên tiết hét lớn.

Tôi chỉ tay vào đối phương, dõng dạc hô: “Chú cảnh sát, anh ta chính là kẻ chủ mưu g i ế t tôi và sếp.”

Cảnh sát có đủ nhân chứng là kẻ lái xe gây tai nạn lẫn vật chứng, không để mất thời gian liền áp giải Bùi Trạch Quang về đồn.

Nhìn kẻ xấu bị đám đông vây quanh chỉ trỏ, tôi cười tét miệng, cúi người cầm viên đá định ném hùa.

Bùi Trạch Dương không biết từ ở đâu xuất hiện, đỡ lấy thân thể què quặt của tôi.

“Bỏ xuống!” Anh lạnh giọng

Tôi giật nảy, ngay tức khắc ném viên đá đi xa, cười cười: “Em tính rủ sếp chơi ô ăn quan.”

“Thế à?” Bùi Trạch Dương nhìn là biết không tin tôi, anh chỉ đảo mắt qua chân trái tôi, chợt hỏi. “Đi được không?”

“Được chứ.” Tôi đáp. “Em có nạn mà.”

“Ờ. Vậy về phòng làm việc thôi.”

“Vâng ạ.”

Nói xong, tôi chống nạn đi theo Bùi Trạch Dương về văn phòng, chốc chốc còn tiếc rẻ quay lại nhìn Bùi Trạch Quang. Anh ta có hành động chống cự bỏ trốn nên bị cảnh sát dùng vũ lực khống chế, đánh tới mức mặt mũi nở hoa mào gà.

Tôi cực kì hả hê, xoay người bước nhanh theo Bùi Trạch Dương: “Sếp ơi, đợi em với!”

Bùi Trạch Dương nghe tiếng gọi liền quay đầu, giống như không thể chấp nhận tốc độ rùa lết của tôi, anh bỗng đi lùi lại, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi.

“Leo lên.”

Tôi nhìn tấm lưng vàng ngọc bên dưới mà tròn mắt xuýt xoa, nhưng cơ thể lại không phản ứng, cho đến khi bị giục thêm hai lần nữa, tôi mới ngoan ngoãn leo lên thật.

“Tự dưng sếp tốt vậy?” Tôi hỏi.

Bùi Trạch Dương mỉm cười: “Công đức vô lượng đó mà.”



Kịch nhỏ:

Sau khi giải quyết xong chuyện của Bùi Trạch Quang, tôi trở về nhà mình, không ở cùng Bùi Trạch Dương nữa.

Từ khi lên thành phố lập nghiệp, tôi vẫn luôn ở một mình, trước giờ hoàn toàn không thấy bất tiện gì cả. Thế nhưng, lúc này bị gãy chân mới cảm nhận sâu sắc sự cô đơn.

Làm cái gì cũng phải tự thân vận động.

Bị què chân mà đến một cốc nước cũng phải tự đi lấy.

Ở nhà một mình không có việc gì làm, tôi bèn thay đồ định bụng đến tiệm gội đầu dưỡng sinh.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi mở cửa, đột nhiên nhìn thấy Bùi Trạch Dương như con lăng quăng xoắn xít trước nhà.

“Sếp làm gì ở đây vậy?” Tôi ngạc nhiên.

Bùi Trạch Dương lập tức đứng thẳng, ho khan: “Nghĩ đến chuyện cô bị gãy chân ắt sinh hoạt sẽ gặp bất tiện, tôi đến giúp cô một tay, dù gì cũng quen thuộc cơ thể của nhau rồi, tôi không ngại tắm cho cô đâu Mây.”

“Quen thuộc?” Tôi òa khóc. “Hột vịt lộn thiên địa ơi, thế mà sếp bảo cứ tin tưởng vào đạo đức của sếp!!! Sếp sờ cái gì của em rồi!!!”