Trong khi Đặng Kỳ Anh còn đang mơ hồ, không biết kế đến chuyện khốn kiếp gì sẽ xảy ra, thì khuôn mặt của Lela và Mai Vĩnh Văn đã trở nên trắng bệch, cậu chỉ kịp nghe bọn họ hốt hoảng gọi hai chữ "Kỳ Anh" trước khi bị Lý Khương kẹp cổ lôi ra giữa sàn nhảy.
"Thằng chó." Đặng Kỳ Anh khó khăn thốt lên, cậu không tài nào thoát ra được vì đang trong trạng thái bị động.
Con ngươi của Bernice bất chợt giãn ra, sau đó nhanh chóng thu hẹp lại, rõ ràng là hắn chưa ra lệnh.
Mà Lý Khương lúc này còn hấp tấp hơn cả hắn, nhưng không sao, ai đánh thì cũng vậy thôi.
Hắn thản nhiên đứng nhìn Lý Khương chèn ép Đặng Kỳ Anh đến mức các mao mạch trên khuôn mặt cậu giống như đều bị vỡ ra, từ trắng chuyển sang đỏ bừng, cậu đang khó khăn há miệng để tiếp nhận dưỡng khí, tuy vậy, vẫn không ngừng giãy dụa để cố thoát khỏi cánh tay lực lưỡng của Lý Khương.
Triệu Tử Hiên liếc mắt sang đánh giá thái độ của người bên cạnh, hắn quả nhiên tàn nhẫn, nhìn người ta đang đau đớn trước ngưỡng cửa của tử thần mà hắn vẫn dửng dưng như không, anh chỉ biết lắc đầu, mỉm cười bất lực trước sự lạnh lùng của Bernice. Còn mọi người xung quanh xem cảnh tượng này chẳng khác nào chương trình thế giới hoang dã, hiển nhiên là đều nín thở, dõi mắt chờ mong màn thoát thân của con thỏ nhỏ bị lạc vào hang sói sẽ kịch tính như thế nào?
Không nhịn được nữa, Mai Vĩnh Văn lập tức lao ra, dùng hết sức lực của mình để khuyến mãi cho Lý Khương một nắm đấm vào bên má.
Khoé môi Triệu Tử Hiên cong lên, trong ánh mắt phảng phất chút bất ngờ, không nghĩ đến lại có thêm một con thiêu thân muốn lao đầu vào chỗ chết, nhưng cũng thật đáng khen cho tình bạn của bọn họ.
"Mẹ mày, muốn chết thì để tao tiễn."
Một tên khác trong số đàn em của Bernice bước nhanh tới thúc mạnh vào bụng Mai Vĩnh Văn, cậu ấy đau đớn gục xuống, chưa dừng lại, hắn còn dùng chân ra sức dẫm đạp lên người cậu ấy.
Đặng Kỳ Anh ngẩng đầu lên nhìn Mai Vĩnh Văn đang ôm đầu chịu trận, liền thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Cái thằng ngu này, đã bảo đừng xen vào rồi mà."
Cậu gắng gượng đứng lên, Lý Khương cũng nén đau, tiếp tục lao tới cản chân cản tay của cậu, Đặng Kỳ Anh lúc này giống như một con sư tử bị tranh giành lãnh thổ, trở nên rất hung tợn, đấm gục Lý Khương ngay tại chỗ, sau đó bước nhanh đến chỗ tên kia, trong đầu chỉ có một suy nghĩ phải nhanh chóng cứu lấy bạn mình.
"Thằng chó chết." Vừa dứt tiếng cậu đã quật tên đó xuống sàn, đem hết uất hận của mình xả lên người hắn.
Bernice vẫn ngồi yên ở đó, bình thản chính là biểu cảm duy nhất còn sót lại trên mặt hắn, dù thấy đàn em bị lật kèo và bị đánh đến thảm hại, hắn vẫn không mảy may thương xót.
Vài tên đàn em đứng phía ngoài nôn nóng nhìn sang Bernice, thấy hắn không phản ứng liền cầm ghế lao đến.
"Kỳ Anh, cẩn thận."
Mai Vĩnh Văn hét lên, vươn tay ôm lấy đầu của Đặng Kỳ Anh, toàn bộ cơ thể cậu ấy đều chắn trên người của Đặng Kỳ Anh, cậu ấy nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cơn thịnh nộ từ những tên đàn em của Bernice, nhưng qua một lúc lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì, liền nghi hoặc mở mắt ra.
Bàn tay to lớn của Triệu Tử Hiên đang giữ chặt lấy chiếc ghế từ tay của tên đàn em.
"Như vậy là đủ rồi."
"Tử Hiên, anh làm vậy là sao? Anh định đứng về phía bọn nó hả?" Tên kia không phục nói.
Triệu Tử Hiên nhàn nhã thốt ra một câu khiến tất cả đàn em của Bernice từ giận dữ chuyển sang lo sợ: "Bọn mày thằng nào cũng được bồi dưỡng, huấn luyện đặc biệt, vậy mà ngay cả một học sinh cấp ba cũng đánh không lại, đến nỗi phải chơi xấu sau lưng và đánh hội đồng thế này, thấy chưa đủ nhục sao?"
Tất cả nghe xong đều cúi đầu xuống, lén lút dò xét thái độ của Bernice, mặc dù hắn không nói gì nhưng bọn họ biết chắc chắn sẽ không tránh được hình phạt sau khi trở về câu lạc bộ.
Đúng lúc này, Đỗ Ninh, chủ quán bar cũng đã quay trở về. Hắn tá hoả nhìn một màn trước mắt.
"Cái quái quỷ gì đã xảy ra vậy?"
Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Lela đang ngồi trên đất, liền hoảng hốt chạy đến chỗ anh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lela không trả lời, tầm mắt phóng thẳng đến chỗ Bernice, Đỗ Ninh lập tức hiểu ra vấn đề.
"Sao cậu lại đánh người của tôi?"
"Chuyện đó nói sau đi." Bernice nhàm chán xoay người định rời đi, nhưng đã bị Đỗ Ninh giữ lại.
"Giải thích trước rồi muốn đi đâu thì đi."
Lý Khương chưa đợi Bernice trả lời đã chỉ thẳng vào mặt Đặng Kỳ Anh quát lớn: "Thằng khốn đó giành gái của bọn em."
"Cái gì? Gái á?"
Đỗ Ninh giống như không tin vào tai mình, quay đầu lại khẽ nhìn Đặng Kỳ Anh một cái, rồi lại trố mắt, há hốc nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Đùa nhau à?
Theo sự hiểu biết của Đỗ Ninh về Bernice, hắn sẽ không bao giờ can thiệp vào mấy chuyện vớ vẩn như thế này, huống hồ là người cao ngạo như hắn sao có thể cho người ức hϊếp một thằng nhóc mới lớn như Đặng Kỳ Anh được.
Bernice đương nhiên biết được trong lòng Đỗ Ninh đang nghĩ gì, nhưng hắn lại không muốn lên tiếng, chỉ có Triệu Tử Hiên đứng bên cạnh là cười như được mùa.
Vì chỉ có anh là người rõ nhất tại sao hắn lại cư xử như vậy, đó không đơn giản là lợi dụng chuyện này để trả thù riêng mà sự thật là đã để ý con người ta rồi chứ còn gì nữa.
"Rút." Bernice lạnh nhạt liếc nhìn Đặng Kỳ Anh một cái, sau đó bỏ đi trước.
"Rút cái con khỉ, chưa giải thích xong mà, còn đống lộn xộn này ai chịu trách nhiệm." Đỗ Ninh tức đến mức giậm chân.
Triệu Tử Hiên mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, Bernice sẽ bồi thường tất cả thiệt hại."