Chương 6

Phải dùng biện pháp để cứu đứa bé vì bị chảy máu. Tin tức này giáng cho Avery một đòn mạnh. Cô hoảng loạn tột độ.

- Bác sĩ, nếu tôi không muốn giữ đứa bé thì sao?

Cô sắp ly hôn với Elliot, nên bây giờ không phải lúc để cô mang thai đứa con của anh.

Bác sĩ nhìn Avery một cách trầm ngâm, rồi nói.

- Tại sao cô không muốn? Cô có biết có bao nhiêu người không thể sinh con ngay cả khi họ muốn không?

Avery cụp mắt xuống và im lặng.

- Tại sao chồng cô không đi cùng cô? Ngay cả khi cô không muốn đứa bé, cô cũng nên thảo luận với anh ấy trước. - Bác sĩ lên tiếng.

Lông mày Avery nhíu lại.

Nhìn thấy phản ứng của cô, bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án của cô lên. Bác sĩ nhìn Avery và nói.

- Cô mới hai mươi mốt tuổi sao? Vậy là cô chưa kết hôn à?

- Tôi… tôi cũng không muốn! - Avery nói. Dù sao thì họ cũng sắp ly hôn rồi.

- Phá thai bằng phẫu thuật không phải là một thủ thuật đơn giản. Ngay cả khi cô muốn thực hiện, tôi cũng không thể sắp xếp cho cô vào hôm nay được. Về nhà và suy nghĩ thật kỹ đi. Dù mối quan hệ của cô với bạn trai là gì thì đứa trẻ cũng vô tội.

Bác sĩ đưa hồ sơ bệnh án của Avery cho cô rồi tiếp tục nói.

- Bây giờ cô đang có dấu hiệu chảy máu, nếu chúng ta không làm gì đó, thì khó mà nói liệu chúng ta có thể giữ đứa bé hay không.

Avery hụt hẫng.

- Chúng ta phải làm gì để cứu nó? – Cô hỏi.

- Cô không muốn phá thai sao? Cô đã đổi ý rồi sao? Cô là một cô gái xinh đẹp, vì vậy đứa con của cô chắc chắn sẽ là một đứa trẻ xinh đẹp. Nếu cô muốn giữ đứa bé, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô. Cô sẽ phải nằm nghỉ trên giường một tuần, sau đó đến tái khám. - Bác sĩ nói.

……

Ánh nắng chói chang khiến Avery khó có thể mở mắt khi cô bước ra khỏi bệnh viện. Lưng cô đẫm mồ hôi lạnh, và đôi chân cô cảm thấy nặng nề.

Cô cảm thấy lạc lõng. Cô không biết phải đi đâu, cũng không biết phải nói chuyện với ai. Điều duy nhất cô chắc chắn là Elliot không thể biết được chuyện này. Nếu không, anh ta sẽ bảo vệ sĩ kéo cô đến bàn mổ.

Cô vẫn chưa quyết định giữ đứa bé. Tâm trí cô rối bời, và cô muốn đưa ra quyết định sau khi bình tĩnh lại.

Cô gọi taxi và đến nhà cậu Ron.

Từ khi bố mẹ cô ly hôn, mẹ của cô, Laura Jensen, đã chuyển đến sống tại nhà anh trai bà. Gia đình Ron Jensen không giàu có như nhà Tate, nhưng họ vẫn được coi là khá giả.

- Avery! Cháu đến một mình à? - Vợ của Ron, Miranda Jensen nói.

Biểu cảm của bà ngay lập tức trở nên lạnh lùng khi nhận thấy Avery đến tay không.

- Mợ nghe nói cháu đã mang theo một loạt quà tặng cao cấp vào lần cuối khi cháu đến thăm nhà ba mình. Mợ cho rằng phép xã giao không quan trọng khi cháu không đến thăm nhà mình.

Miranda đã lên kế hoạch chiêu đãi Avery tử tế khi cô đến, nhưng khi thấy khách của mình đến tay không, bà trở nên lạnh lùng.

- Cháu rất xin lỗi, Mợ Miranda. Cháu không cố ý. Cháu sẽ đảm bảo chuẩn bị thứ gì đó vào lần tới khi cháu đến. - Avery sửng sốt và vội nói.

- Quên đi! Nhìn vào tình hình thì cháu gần như đã bị đuổi khỏi nhà Foster rồi. Mợ nghe nói Elliot Foster đã tỉnh rồi. Nếu cậu ta quan tâm đến cháu, cháu đã không chạy đến đây khóc lóc đòi mẹ, phải không? - Miranda nói một cách chế giễu.

Má Avery đỏ bừng khi bị khiển trách.

Thấy con gái mình bị bắt nạt, Laura lập tức nói.

- Kể cả con gái em có bị đuổi khỏi nhà Foster thì chị cũng không nên chế giễu con bé vì điều đó.

- Chị chỉ nói sự thật thôi! Em có thực sự cần phải nhạy cảm như vậy không, Laura? Đừng quên em đang sống ở nhà ai. Cứ chuyển đi nếu em có đủ khả năng! - Miranda quát.

Laura rất tức giận, nhưng bà biết mình không thể thắng được Miranda.

Tim Avery thắt lại trong l*иg ngực khi cô nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô biết rằng nhà của cậu Ron không lý tưởng cho mẹ cô như khi sống ở nhà Tate, nhưng cô nghĩ có lẽ cũng không quá tệ. Cô không biết rằng mối quan hệ giữa Laura và Miranda lại khó chịu đến vậy.

- Có lẽ mẹ nên chuyển ra ngoài và thuê một nơi nào đó. Con có một ít tiền... - Avery khăng khăng một cách tha thiết.

- Được rồi, mẹ sẽ đi thu dọn đồ đạc của mình ngay bây giờ. - Laura gật đầu rồi nói.

Avery và Laura rời khỏi nhà Ron trong vòng chưa đầy nửa giờ và lên taxi.

- Đừng lo cho mẹ, Avery. Mẹ đã tiết kiệm được một ít tiền trong những năm qua. Mẹ chỉ ở đó vì bà của con bị bệnh và muốn mẹ chăm sóc bà. Nếu không có bà thì mẹ đã chuyển đi từ lâu rồi. - Laura nói với một nụ cười cay đắng.

Avery cụp mắt xuống. Sau một lúc suy nghĩ, cô nói.

- Mợ Miranda nói không sai đâu. Mẹ biết không? Vài ngày nữa con sẽ ly hôn với Elliot.

Laura sửng sốt nhưng rồi bà lập tức bắt đầu an ủi con gái.

- Không sao đâu. Con vẫn chưa tốt nghiệp. Bây giờ, con có thể chuẩn bị tốt nghiệp sau khi ly hôn.

- Được thôi. Con sẽ không quay lại nhà Tate sau khi ly hôn. Chúng ta hãy sống cùng nhau nhé, mẹ! - Avery đáp lại khi tựa đầu vào vai Laura.

Cô không có ý định nói với mẹ về việc mang thai của mình. Laura sẽ lo lắng phát ốm nếu biết chuyện.

Khi Avery trở về biệt thự Foster vào buổi đêm, phòng khách lớn chìm trong sự im lặng như tờ.

Bà Cooper đột nhiên xuất hiện từ hư không và làm Avery sợ đến toát mồ hôi lạnh.

- Cô đã ăn tối chưa? Tôi có để lại một ít đồ ăn cho cô. Tôi cũng lấy cho cô một ít băng vệ sinh.

- Cảm ơn, bà Cooper. Tôi đã ăn rồi. Sao nhà lại yên tĩnh thế? Anh ấy không ở nhà à? - Avery hỏi trước khi bước vào phòng.

- Cậu chủ Elliot vẫn chưa về. Bác sĩ bảo cậu ấy nghỉ ngơi ở nhà nhưng cậu ấy không nghe. Cậu ấy luôn có suy nghĩ riêng. Không ai có thể ra lệnh cho cậu ấy được. - Bà Cooper thở dài.

Avery gật đầu nhẹ. Cô có ấn tượng sâu sắc về Elliot mặc dù họ chỉ gặp nhau vài lần. Anh nổi loạn, tàn nhẫn và kiêu ngạo không thể chịu đựng được. Một chút cảm thông mà cô dành cho anh khi anh bị ốm đã hoàn toàn biến mất sau khi anh tỉnh lại.

Avery trằn trọc trên giường suốt đêm. Cô nghĩ đến đứa trẻ đang lớn lên trong bụng mình. Cô không những không cảm thấy bình tĩnh hơn so với lúc ở bệnh viện trước đó mà còn cảm thấy bồn chồn hơn.

Sáng hôm sau đến trong chớp mắt. Avery không muốn đυ.ng phải Elliot nên đã không ra khỏi phòng một lúc.

Bà Cooper gõ cửa phòng cô lúc chín giờ ba mươi phút sáng và nói.

- Cậu Elliot vừa đi rồi, thưa phu nhân. Cô có thể đến ăn sáng ngay bây giờ.

Avery không ngờ bà Cooper biết chính xác những gì cô đang nghĩ. Má cô đỏ bừng.

Cô nhận được một cuộc gọi điện thoại sau bữa sáng. Đó là một người bạn cùng lớp đại học đang đề nghị cô làm công việc dịch bản thảo.

- Tớ biết là lúc này cậu đang bận với luận văn tốt nghiệp, nhưng bản thảo này hẳn là một công việc dễ dàng đối với cậu. Mức lương thực sự hậu hĩnh, nhưng họ cần hoàn thành trước buổi trưa hôm nay.

Avery đang thiếu tiền, vì vậy cô đã đồng ý sau một lúc suy nghĩ.

Cô đã hoàn thành bản thảo vào lúc mười một giờ ba mươi phút sáng và chuẩn bị gửi tệp cho bạn cùng lớp sau khi kiểm tra hai lần và đảm bảo không có lỗi nào.

Đột nhiên, màn hình máy tính xách tay của cô bắt đầu nhấp nháy.

Avery kinh hãi nhìn màn hình chuyển sang màu xanh, rồi đen… Máy tính xách tay của cô bị hỏng hoàn toàn!

May mắn là cô đã lưu tệp vào ổ USB. Cô thở phào nhẹ nhõm, rút ổ USB ra khỏi máy tính xách tay. Cô cần tìm một máy tính khác để gửi tệp trong ổ USB cho bạn cùng lớp.

- Bà Cooper, máy tính xách tay của tôi có vấn đề, nhưng tôi đang vội. Có máy tính nào khác trong nhà không? Tôi chỉ cần gửi một tệp thôi.

- Có, nhưng là của cậu Elliot.

Avery cảm thấy tim mình đông cứng lại như thể cô dám dùng máy tính của Elliot vậy.

Khi bà Cooper thấy Avery trông có vẻ lo lắng như vậy thì bà liền lên tiếng.

- Chỉ là một tệp thôi. Chắc không mất nhiều thời gian đâu, đúng không? Cậu Elliot có thể đáng sợ, nhưng cậu ấy không phải là người xấu. Vì cô đang vội nên tôi không chắc cậu ấy sẽ trách cô.

Avery nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ năm mươi phút sáng, và cô phải gửi hồ sơ trước buổi trưa.

Phòng làm việc của Elliot nằm ở tầng hai của dinh thự. Trong suốt thời gian anh nằm liệt giường, ngoài những người giúp việc, không có ai khác vào phòng làm việc của anh.

Avery rất sợ bị Elliot bắt gặp, nhưng đồng thời, cô thực sự muốn kiếm được số tiền dễ dàng đó. Cô cần tiền mặt.

Nếu cô quyết định phá thai, cô cần phải tiết kiệm đủ tiền cho ca phẫu thuật. Đứa trẻ không phải của riêng cô. Nó cũng thuộc về Elliot. Việc mượn máy tính của anh có thể được tính là cô đóng góp vào viện phí.

Avery bước vào phòng làm việc, đi thẳng đến bàn làm việc và bật máy tính. Ngay khi cô đang tự hỏi phải làm gì nếu máy tính được bảo vệ bằng mật khẩu, màn hình sáng lên trong nháy mắt.