Chương 20

Avery cảm thấy như có ai đó đang bóp cổ mình. Cô cảm thấy ngạt thở như thể thế giới bắt đầu quay cuồng xung quanh mình.

Elliot có thể là ông Z sao?

Ông Z đã gửi cho cô tám trăm nghìn đô la và muốn đầu tư vào Tate Industries. Làm sao Elliot có thể làm như vậy? Tuy nhiên, nếu anh không phải là ông Z, vậy thì anh đang làm gì ở đó?

Tâm trí cô quay cuồng khi cô nhìn người đàn ông trước mặt. Chiếc xe lăn, chiếc áo sơ mi tối màu và làn da trắng bất thường của anh cho cô biết rằng người đàn ông trước mặt cô không ai khác chính là Elliot Foster.

Avery thở dài và vô thức lùi lại vài bước, nhưng cánh cửa phòng riêng đã đóng.

- Đi trước khi chào hỏi, hửm?

Nhìn thấy cô lo lắng như vậy, Elliot mím môi thành một đường mỏng.

- Cô đang làm gì ở một nơi như thế này?

Avery giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và lên tiếng.

- Tôi... Tôi đến đây để ăn tối với một số người bạn.

- Đây là quán bar.

- Ồ...

Avery liếc nhìn quanh phòng riêng. Đây là một căn phòng lớn được trang trí xa hoa nhưng cô cảm thấy như mình đang ở địa ngục và không thể ổn định được.

- Tôi... Tôi nghĩ mình đã đến nhầm chỗ. Tôi sẽ đi tìm họ ngay bây giờ.

- Avery Tate. Cô không coi những gì tôi nói sáng nay là nghiêm túc sao? - Elliot rít lên. Giọng anh lạnh như băng.

- Tôi đã nghe anh nói nhưng tôi không có lý do gì để sống cuộc đời mình theo lời anh nói. - Avery đáp.

Cô nhớ lại những gì đã xảy ra lần trước như thể mới hôm qua. Cô đã không uống rượu vào đêm đó nhưng anh khăng khăng rằng cô đã ăn mặc như gái mại da^ʍ để có thể đi uống rượu với những người đàn ông khác.

Câu trả lời của Avery khiến Elliot nhướng đôi chân mày rậm. Anh biết cô khác với những người phụ nữ khác. Cô có quan điểm riêng của mình và cô không lùi bước trước quyền lực. Quan trọng nhất là dù anh có cảnh báo cô nghiêm khắc đến đâu thì cô cũng không bao giờ coi trọng lời đe dọa của anh. Điều đó cũng có nghĩa là cô không coi anh ra gì.

Elliot cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm.

- Anh đang làm gì ở đây vậy? Anh không nói là sẽ đến dinh thự cũ để ăn tối sao? - Avery hít một hơi thật sâu và hỏi.

Cô muốn hỏi anh đang làm gì trong căn phòng mà ông Z đã đặt. Cô muốn hỏi anh có phải là ông Z không nhưng cô không dám nói thẳng như vậy bởi vì cô không biết anh sẽ trả lời thế nào.

Nếu anh là ông Z, họ sẽ tiến hành thảo luận về các vấn đề kinh doanh như thế nào?

Nếu anh không phải, cô sẽ giải quyết lời nói dối trắng trợn mà cô đã nói với anh sáng nay như thế nào?

- Đến đây và uống với tôi. - Elliot ra lệnh và trừng mắt nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu.

Avery nhướng mày.

Anh ấy đang cố làm gì vậy?

- Tôi đã nói với anh là tôi không uống rượu. - Cô trả lời.

Cô không thể đọc được ánh mắt của anh, cũng không thể đọc được trái tim anh. Tất cả những gì cô muốn làm là rời khỏi nơi đây.

- Hãy tận hưởng đi. Tôi đi đây!

Cô cố mở cửa nhưng nhận ra rằng nó đã bị khóa từ bên ngoài.

Không có cách nào mở được cánh cửa này cho dù cô có dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa.

- Chuyện gì thế, Elliot? Thả tôi ra! - Cô quát lên, má cô đỏ bừng vì tức giận.

- Tôi bảo cô uống với tôi mà. Cô không nghe tôi nói hay cô đang giả vờ không biết gì vậy? – Giọng Elliot mang đầy tính đe dọa.

Mồ hôi lạnh của Avery nhỏ giọt xuống lưng cô, và mắt cá chân cô run rẩy. Nếu cô có thể uống thì cô sẽ uống với anh thỏa thích. Tuy nhiên, cô không thể uống ngay bây giờ! Cô không thể uống ngay cả khi anh bóp cổ cô.

Cánh cửa đã bị khóa, vì vậy không có lối thoát nào. Cô chỉ có thể bước về phía anh và cố gắng lý luận với anh.

- Sáng nay tôi đã nói dối anh. Hôm nay tôi có việc phải làm, nhưng không phải việc ở trường. Tôi đã hẹn gặp một người tối nay. Ông ấy đồng ý đầu tư vào công ty của ba tôi. - Avery đứng cạnh anh, cụp mắt xuống và nói.

- Ông ta là ai? - Elliot ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của cô và hỏi.

- Tôi không biết tên ông ta.

- Cô thậm chí còn không biết tên ông ta nhưng cô đến để gặp ông ta?

- Shaun đi cùng tôi.

- Vậy anh ta ở đâu?

- Bị kẹt xe.

Avery hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Elliot bằng đôi mắt ngấn lệ và nói.

- Tôi không phải là trẻ con. Ngay cả khi tôi là vợ anh thì tôi cũng có không gian riêng và cuộc sống xã hội của mình. Anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi.

Trong khi cô nói, Elliot cầm ly lên và nhấp thêm một ngụm.

Cô không thể không bị phân tâm bởi những chuyển động gợi cảm ở cổ họng anh.

Liệu anh có say không khi uống như thế này? Làm sao anh có thể về nhà nếu anh say?

Đúng lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, bàn tay to lớn của Elliot nắm chặt lấy cánh tay cô. Đến lúc cô nhận ra cơn đau, anh đã kéo cô lại và ném cô lên ghế dài.

Chiếc ghế dài mềm mại, nhưng Avery vẫn buồn bực. Anh nghĩ cô là gì? Cô là món đồ chơi mà anh có thể tùy ý ném đi sao? Cô không được phép có suy nghĩ và ý kiến

riêng sao?

Cô nghiến răng và đứng dậy khỏi ghế dài.

Vì anh không muốn lý luận với cô, vậy thì không có lý do gì để kiềm chế!

Đúng lúc Avery chuẩn bị đứng dậy thì từ khóe mắt, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đang lờ mờ nhìn cô và che mất ánh sáng trước mặt cô.

Elliot đang đứng dậy!

Anh đứng dậy khỏi xe lăn!

Cô nhìn anh chằm chằm trong im lặng sửng sốt và tâm trí cô trở nên trống rỗng. Cô quên mất cơn giận của mình. Cô quên mất việc phải đứng dậy. Cô quên mất mọi thứ mà cô muốn nói hoặc muốn làm. Môi cô mấp máy như thể cô muốn nói điều gì đó, nhưng cô không nói nên lời.

Ngay sau đó, Elliot nhào vào người Avery và ấn cô xuống ghế dài.

- Đàn ông đưa phụ nữ đến đây để uống rượu. Nếu cô không đến đây vì chuyện đó thì tại sao cô lại ở đây?

Anh giơ những ngón tay thon dài của mình ra và nắm chặt cằm cô. Đôi môi đỏ của cô hé mở vì áp lực anh ta tạo ra.

Elliot dùng tay kia cầm lấy ly rượu trên bàn. Chất lỏng màu đỏ trong ly lắc nhẹ qua lại.

Nỗi sợ hãi xâm chiếm Avery. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt cô. Cô cố gắng trốn thoát nhưng anh đè cô xuống với lực mạnh đến nỗi cô không thể cử động một cơ nào.

- Cô đến đây khi có người lạ mời cô... Cô cần phải học thuộc bài học của mình cho đàng hoàng. - Elliot lạnh lùng nói trước khi đổ rượu vào miệng Avery.

Avery túm lấy cánh tay anh và cố đẩy anh ra nhưng anh không nhúc nhích dù cô có cố gắng thế nào đi nữa. Anh vừa mới khỏi bệnh lâu năm, nhưng anh mạnh khủng khϊếp.

Cảnh tượng Elliot đứng dậy khỏi xe lăn đột nhiên hiện ra trong đầu cô. Anh cao hơn và đáng sợ hơn cô nghĩ.

Chất lỏng màu đỏ thẫm chảy vào miệng cô. Cô không nuốt nó, nhưng vị đắng của rượu làm cô nghẹn thở và ho dữ dội. Cảm giác như cô đang chết đuối.

Trong lúc tuyệt vọng, cơ thể con người sẽ hành động theo bản năng để tự cứu mình. Avery hoảng loạn túm lấy cổ áo sơ mi của Elliot và giật mạnh đến nỗi cúc áo bật ra.

Chiếc cúc lăn xuống đất, và anh cảm thấy một luồng không khí lạnh phả vào l*иg ngực trần của mình.

Elliot nhìn khuôn mặt người phụ nữ trước mặt. Khuôn mặt cô ửng hồng vì đau đớn. Ngực anh thắt lại, và trái tim anh đột nhiên mềm lại. Anh buông cằm cô ra.

Avery ngay lập tức quay đầu lại và nhổ rượu ra khỏi miệng.

- Tôi ghét anh, Elliot Foster! - Cô khóc, mắt cô đẫm lệ và tay cô nắm chặt.

- Chỉ là một ly rượu thôi. Khó khăn đến thế sao?

Sự thương hại trong mắt anh biến mất. Những ngón tay thon dài của anh chạm vào cổ áo cô và cởi cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của cô.

- Nếu không phải là tôi thì một người đàn ông khác sẽ làm thế với cô! Đây là hậu quả của những lời nói dối của cô.