Bây giờ là chín giờ tối. Những chiếc lá khô xào xạc trên mặt đất trong gió thu.
Avery bước ra khỏi taxi và nhăn mặt vì cái lạnh đột ngột. Cô nắm chặt chiếc ví và nhanh chóng chạy về phía cửa trước của dinh thự Foster.
Trong đêm tối, cô mặc một chiếc váy đỏ dây vừa gợi cảm vừa quyến rũ. Khi cô rời khỏi nhà vào buổi sáng, cô mặc một chiếc áo phông và quần thường phục.
Elliot siết chặt nắm đấm vì nghĩ rằng cô cố tình ăn mặc như vậy để tiếp đãi những người đàn ông khác.
Avery chỉ nhận ra Elliot đang ngồi trên ghế dài trong phòng khách khi cô đang thay giày ở tiền sảnh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, khiến anh trông càng u ám và lạnh lùng hơn.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn thờ ơ như mọi khi, vì vậy cô không nhìn anh lâu. Sau khi thay giày, cô do dự. Cô không biết mình có nên chào anh hay không. Anh đã đưa cho cô một gói khăn giấy vào sáng nay.
Avery bước vào phòng khách một cách bồn chồn và nhìn Elliot. Không khí đêm nay thật khác. Bà Cooper thường ra chào cô khi cô về nhà.
Bà Cooper có ra ngoài không nhỉ?
Cô hít một hơi thật sâu và tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực. Cô quyết định tránh anh.
- Đến đây. - Elliot lạnh lùng nói.
Vì họ là những người duy nhất trong phòng khách, cô không thể giả vờ như không nghe thấy anh.
- Có chuyện gì vậy? - Avery nói khi cô dừng lại và liếc nhìn anh.
- Tôi đã nói là đến đây. - Elliot nói bằng giọng mạnh mẽ đến đáng sợ.
Tim Avery thắt lại và cô vô thức bước về phía anh. Cô không dám cãi lời anh ngay cả khi anh ngồi xe lăn và không gây ra mối đe dọa lớn cho cô.
Cô bước đến bên anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng nghiêm nghị của anh, và hít một hơi thật sâu.
- Sao thế? Đã đến lúc chúng ta ly hôn chưa?
Elliot nhíu mày khi nghe cô nói. Anh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng bốc ra từ tóc cô. Cô đã uống rượu vang.
Elliot đột nhiên nhìn lên vì không còn cố gắng che giấu sự ghê tởm trong mắt nữa. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô và gầm gừ.
- Cô đã uống với ai đó chưa? Cô đã có khoảng thời gian vui vẻ chứ?
Avery cảm thấy như Elliot sắp bẻ gãy cổ tay cô. Cô muốn rụt tay lại nhưng không thể cử động được một cơ nào.
- Buông ra! Anh làm tôi đau! - Cô hét lên, mắt cô ngấn lệ.
Cô càng vùng vẫy, anh càng siết chặt hơn như thể anh cố tình làm cô đau và khiến cô khóc.
- Tôi hỏi cô có vui vẻ không. Trả lời tôi đi! - Elliot quát.
Nhìn thấy khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau đớn của cô, anh càng tức giận hơn.
- Vui vẻ gì cơ? Tôi không biết anh đang nói gì!
Avery từ bỏ việc vùng vẫy. Khi cô trả lời câu hỏi đầu tiên, những dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má cô.
- Tôi không uống, Elliot! Tôi không uống! - Cô nói, đôi mắt cô đẫm lệ vì sợ hãi.
Quả táo Adam của Elliot nhấp nhô lên xuống trên cổ họng anh. Giây tiếp theo, anh kéo cô vào lòng.
Cô nói rằng cô không uống, nhưng rõ ràng anh ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
Đầu mũi lạnh ngắt của anh chạm vào nếp gấp cổ cô. Làn da mềm mại và mỏng manh của Avery mang theo mùi sữa ấm áp.
Thật kỳ lạ. Anh không ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể cô.
Avery hoàn toàn bất động khi cô cảm nhận mũi Elliot chạm vào da mình, nhẹ nhàng nhột nhột.
Cô dựa vào l*иg ngực rộng lớn của anh. Cô quá lo lắng đến nỗi quên cả thở, và tim cô quên cả đập.
Thật may là anh đã ngừng đối xử thô bạo với cô. Anh đã buông cổ tay cô ra, nhưng cơn đau vẫn còn đó. Ý nghĩ bị anh ngược đãi khiến Avery tức giận.
Cô biết chân anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, có lẽ vẫn chưa có cảm giác, cô đặt tay lên quần anh và véo anh một cái thật mạnh.
Lý do cô đủ can đảm để làm điều này là vì cô đã chuẩn bị để đối phó với hậu quả. Tuy nhiên, Elliot dường như không nhận ra rằng cô đã véo anh. Khi anh ngẩng đầu khỏi cổ cô, đôi mắt đen của anh trông có vẻ bối rối.
- Quần áo của cô có mùi rượu của một người đàn ông khác. Cô sẽ cởi nó ra, hay là để tôi cởi? - Elliot nói bằng giọng khàn khàn mang theo một sức mạnh dường như không thể ngăn cản.
Avery đông cứng trong sự im lặng sửng sốt. Cô có mùi rượu của một người đàn ông khác ư?
Đợi đã...
Anh ta muốn cô cởϊ qυầи áo ra sao? Ngay bây giờ à?
Khi cô trở lại với thực tại, cô đẩy tay vào ngực anh và cố gắng trốn thoát.
Elliot không cho cô cơ hội thoát ra và siết chặt vòng tay ôm lấy cô. Anh nhấc Avery lên và xé toạc phần sau váy của cô ra làm đôi một cách thô bạo.
- Ah!
Không có sự bảo vệ của chiếc váy, Avery đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Máu trong người cô sôi lên và chân mày cô nhíu lại.
- Elliot Foster! Đồ điên!
Elliot ném cô xuống ghế dài và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi vai và lưng hở của cô.
- Nhớ vị trí của mình, bà Foster!
Avery giữ chặt chiếc váy cao cấp mà Elliot vừa xé và cố kìm nước mắt.
Shaun là người đã sắp xếp cuộc gặp tối hôm nay. Chiếc váy cũng là ý tưởng của Shaun.
Đúng là hai giám đốc ngân hàng đã cố chuốc say cô và họ không để cô đi ngay cả khi cô cố đưa ra lời bào chữa. Cuối cùng, cô từ chối họ và rời khỏi quán bar.
Cô đang mang thai, vì vậy cô không thể uống rượu. Không đời nào cô lại đi uống rượu với những người đàn ông khác.
- Tôi không quan tâm đến việc trở thành bà Foster! Đừng áp đặt những tiêu chuẩn lố bịch của anh lên tôi!
Avery đẩy mái tóc rối bù ra sau tai và đứng dậy khỏi ghế dài trong khi giữ chặt chiếc váy.
- Tôi ghét anh! – Cô bật khóc.
Trong những trường hợp bình thường, cô sẽ không bao giờ xé xác người khác như thế này. Chính sự bắt nạt dai dẳng của Elliot đã khiến cô mất kiểm soát. Cô trở về phòng và đóng sầm cửa lại.
Một tia cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt lạnh như đá của Elliot. Anh đã mất kiểm soát cảm xúc của mình trước đó.
Anh đã đợi cả buổi chiều và nghĩ rằng Avery sẽ nhờ anh giúp đỡ nhưng cô đã không làm vậy. Cô không những không đến gặp anh mà còn đi uống rượu với những người đàn ông khác. Mọi cơn giận mà anh tích tụ trong ngày hôm nay bùng nổ vào khoảnh khắc đó.
Ngay cả khi cô không nói ra rằng cô ghét anh thì anh vẫn biết điều đó. Anh biết rằng anh còn đáng sợ hơn cả ac quỷ đối với Avery.
Màn hình điện thoại của Elliot sáng lên. Anh cầm điện thoại lên và đọc tin nhắn của Chad.
[Anh Foster, cô Tate đã về nhà an toàn chưa? Tôi đang uống rượu với Ben thì chúng tôi tình cờ gặp cô ấy. Cô ấy đã cãi nhau với hai ông già và bỏ đi trước khi bữa tối bắt đầu.]
Một làn sóng u ám tràn qua Elliot. Kể cả Avery không uống rượu với hai gã khốn nạn đó, với anh, cô đã sai khi tham dự cuộc gặp gỡ ngay từ đầu. Cô cũng không nên ăn mặc khıêυ khí©h như vậy.
……
Avery mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên kia.
- Thưa phu nhân, cậu Elliot bảo tôi mang đồ ăn cho cô. Tôi không biết cô muốn ăn gì nên tôi đã nấu cho cô một bát súp. - Bà Cooper nói và đặt một cái khay lên bàn trong phòng.
Avery đã tắm để buộc mình quên đi mọi thứ mà tên khốn Elliot đã làm với cô đêm nay.
- Anh ta có ý gì vậy? – Cô vừa nói vừa thận trọng nhìn chằm chằm vào bát súp.
Cô đói, nhưng cô không dám ăn.
- Cậu Elliot hẳn cảm thấy tệ vì đã đối xử tàn nhẫn với cô như vậy trước đó. Tâm trạng của cậu ấy khá tệ kể từ khi cô vào phòng. - Bà Cooper nói.
Bà nhặt chiếc váy đỏ trên giường và nói thêm.
- Cô có cần tôi sửa lại không?
- Không sao đâu. Tôi mượn mà. Mang cái nhãn cho anh ta đi. - Avery nói.
- Ồ… - Bà Cooper đáp.
Avery hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống ghế và khàn giọng nói.
- Tôi không đủ khả năng trả tiền cho nó.
- Được rồi. Cô nghỉ ngơi một chút sau khi ăn xong súp nhé. Ngày mai bà Rosalie sẽ xuất viện, vì vậy cậu Elliot sẽ đưa cô đến dinh thự cũ cùng cậu ấy. - Bà Cooper nói.