Chương 15: hội đấu giá 2

Mọi người vẫn tiếp tục ra giá cho Phượng Hoàng cốt, sau khi giá tăng lên đến một ngàn vạn linh thạch, đa số mọi người đều tiếc nuối bỏ cuộc, chỉ còn lại lác đác vài người vẫn đang tranh giành.

Có một vị công tử trẻ tuổi ngồi ở đại sảnh tầng một, tu vi nhìn qua chỉ mới đạt đến Trúc Cơ, nhưng bên cạnh lại có một đám hộ vệ Nguyên Anh kỳ trở lên, vô cùng phô trương. Hắn ta ra giá rất hào phóng, trước đó đã mua được không ít bảo vật, lần này dường như cũng quyết tâm giành lấy Phượng Hoàng cốt này.

Lạc Vô Yến nhìn thoáng qua, thấy người này phe phẩy cây quạt trong tay, phong thái phong lưu hoàn khố thì biết chắc chắn là kẻ dựa hơi tổ tiên.

"Hai ngàn vạn linh thạch." Công tử trẻ tuổi kia cười nói, giọng nói trong trẻo.

Xung quanh vang lên tiếng hít thở sâu, rất nhiều người nhìn hắn ta với ánh mắt vừa khinh thường vừa ghen tị, nhưng vị công tử kia dường như không hề hay biết, một cụ già có dung mạo bình thường phía sau hắn ta tiến lên một bước, khẽ giải phóng linh lực uy áp ra ngoài, thế mà lại là một cường giả Hợp Thể kỳ!

Tu sĩ Hợp Thể kỳ lại đi làm hộ vệ cho tên nhóc này, rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào?

Nhất thời, sự chú ý của mọi người trong hội trường cuối cùng cũng dời khỏi Phượng Hoàng cốt, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Công tử trẻ tuổi phe phẩy cây quạt, mỉm cười, mặc kệ mọi người đánh giá.

Người chủ trì trên đài cười hỏi: "Hai ngàn vạn linh thạch, còn ai muốn ra giá cao hơn không?"

Hai ngàn vạn linh thạch, cho dù là linh khí cực phẩm cũng có thể mua được vài món rồi, tuy Phượng Hoàng cốt hiếm có, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện bỏ ra số tiền lớn như vậy, lúc này đã không còn ai tiếp tục ra giá nữa.

Nụ cười trên mặt vị công tử kia càng thêm rực rỡ, Phượng Hoàng cốt coi như đã nằm trong tay hắn ta.

Trong nhã gian trên lầu hai, ngọc bài trước mặt Từ Hữu Minh và Lạc Vô Yến đột nhiên sáng lên, hiển thị rõ ràng mức giá mới.

Ba ngàn vạn.

Hả?

Sau một khắc im lặng, cả hội trường lại một lần nữa xôn xao, nụ cười trên mặt vị công tử vốn đang đắc ý kia cứng đờ, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, nhưng chỉ thấy một màn sương trắng.

Lão già phía sau cau mày, cúi người nói nhỏ gì đó với hắn ta, sau đó lắc đầu.

Giọng nói của người chủ trì trên đài cũng khá kích động: "Ba ngàn vạn linh thạch! Còn ai muốn tiếp tục ra giá không?"

Vị công tử dựa vào ghế, chậc một tiếng, cất cây quạt đi, bỏ cuộc.

Lạc Vô Yến nhướng mày, người bên cạnh thản nhiên đặt khối đá đấu giá trong tay xuống.

Lúc bước ra khỏi Xuân Phong lâu, Lạc Vô Yến lắc lắc túi Càn Khôn của mình, Từ Hữu Minh đã đưa tất cả những thứ vừa mua được trong lầu cùng với Phượng Hoàng cốt cho y. Lúc này Lạc Vô Yến mới lấy lại tinh thần, chọc chọc ngón tay vào eo người bên cạnh: "Tiên Tôn, ta lấy của ngươi nhiều thứ tốt như vậy, có ổn không? Còn có Phượng Hoàng cốt này nữa, tu vi ta như vầy cũng không giữ nổi."

Tuy nói như vậy, nhưng y lại chẳng có ý định trả lại. Từ Hữu Minh cúi đầu, ánh mắt rơi trên ngón tay đang làm loạn trên eo mình: "Cầm lấy đi, đồ là của ngươi, không ai cướp được đâu."

Lạc Vô Yến cảm thấy phức tạp, tên khốn kiếp này đối xử với vợ kế thật tốt, quá thiên vị rồi.

Từ Hữu Minh: "Ngươi có muốn ăn gì không? Phía trước có một tửu lâu rất nổi tiếng."

Nghe vậy, Lạc Vô Yến lập tức hứng thú: "Tất nhiên là ăn rồi!"

Họ tiến vào tửu lâu và yêu cầu một gian nhã trên lầu hai đối diện đường cái. Trên đường từ Xuân Phong lâu đến đây, Từ Hữu Minh đã âm thầm đuổi đi ba đợt người theo dõi.

Lạc Vô Yến cười khẩy: "Phượng Hoàng cốt này quả nhiên không dễ lấy, nếu không có thực lực như Tiên Tôn, e là không những không giữ được đồ, mà còn mất mạng như chơi."

Từ Hữu Minh rót một chén trà ấm đưa cho y: "Ngươi định lúc nào thì dùng nó?"

Lạc Vô Yến: "Để sau đi, cũng không biết có thật sự thần kỳ như vậy không, nếu thật sự có thể tăng lên một bậc, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi đạt đến Nguyên Anh kỳ mới dùng thì mới xứng đáng."

Từ Hữu Minh cũng gật đầu: "Chuyện tu luyện phải từ từ, không thể nóng vội."

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc dạy dỗ của hắn, Lạc Vô Yến chỉ cảm thấy buồn cười, y di chuyển hai ngón tay trên mặt bàn, chạm vào tay Từ Hữu Minh đối diện, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mu bàn tay hắn.

Từ Hữu Minh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Lạc Vô Yến chớp chớp mắt: "Tiên Tôn đối xử với vị đạo lữ trước cũng như vậy sao? Tỉ mỉ chu đáo, săn sóc dịu dàng, còn vung tiền như rác?"

Từ Hữu Minh không đáp, chỉ yên lặng nhìn lại y, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên hàng lông mày thanh tú của hắn.

Lạc Vô Yến thầm mắng một câu, thầm nghĩ quả nhiên là sắc đẹp hại người, y cười gượng gạo định rút tay về, lại bị Từ Hữu Minh nắm lấy ngón tay, nhẹ nhàng siết lấy.

Ánh mắt nhìn y chằm chằm kia thật quyến rũ, cảm giác ngứa ngáy từ đầu ngón tay lan đến tận đáy lòng, Lạc Vô Yến càng thêm lúng túng, Từ Hữu Minh đã buông tay y ra.