Nơi Từ Hữu Minh đưa Lạc Vô Yến đến là một thành trấn lớn nhất trong địa phận Thái Ất Tiên Tông, tên là Lạc Thành, lấy tên từ dòng sông Lạc Thủy.
Lúc đáp xuống đất, Lạc Vô Yến hỏi Từ Hữu Minh: "Tiên Tôn không cần phải cải trang một chút sao? Minh Chỉ Tiên Tôn giá lâm, e là vừa vào thành đã bị người ta vây xem rồi."
Từ Hữu Minh: "Không cần đâu, ta hiếm khi xuống núi, ít người biết đến ta."
Lạc Vô Yến thầm nghĩ người này không xuống núi, cứ ở trên Túc Tiêu Phong trọc lóc chẳng có gì kia mà ngày ngày khổ tu, cuộc sống có thể nhàm chán đến mức nào.
Hai người chỉ đội thêm một chiếc mũ che mặt, cùng các tu sĩ khác xếp hàng vào thành.
Lạc Vô Yến vén lớp mạng che mặt đang rũ xuống trước mắt: "Sao phải đội cái này?"
Từ Hữu Minh thản nhiên nói: "Cứ đội đi."
Hắn thu lại uy áp linh lực trên người, ép tu vi xuống vài bậc, chẳng khác gì tu sĩ bình thường. Lạc Vô Yến đảo mắt, cười nói: "Ồ, Tiên Tôn sợ nhan sắc kinh người của mình bị người ta nhìn thấy, hay là sợ sẽ thu hút đám đông đây?"
Từ Hữu Minh liếc nhìn y một cái, rõ ràng là đang bị che khuất bởi lớp mạng, nhưng Lạc Vô Yến lại có cảm giác như bị hắn nhìn thấu, im lặng ngậm miệng.
Do tháng sau Thái Ất Tiên Tông sẽ tuyển chọn đệ tử, nên mấy hôm nay, các thành trấn dưới chân núi tập trung rất đông tu sĩ từ nơi khác đến, bất kể có được chọn hay không, ai cũng muốn đến thử vận may.
Lạc Vô Yến thấy mới lạ, thuận miệng cảm thán: "Nơi này náo nhiệt thật, so với phàm giới cũng chẳng kém là bao."
Từ Hữu Minh: "Ngươi đi qua phàm giới khi nào?"
Lạc Vô Yến cười gượng.
Y thật sự đã từng đến đó, lúc trước lúc rảnh rỗi nhàm chán đã lén trốn đi dạo một lần.
"Nghe nói người phàm tuy thọ mệnh ngắn, võ lực yếu, nhưng lại đắm chìm trong thất tình lục dục, những điều mong muốn nhiều hơn, so với người tu chân cả đời chỉ có một mục tiêu duy nhất là đắc đạo phi thăng thì thú vị hơn nhiều, Tiên Tôn nghĩ sao?"
"Ừm." Từ Hữu Minh không lộ rõ là đồng ý hay không đồng ý: "Ở chợ phía Tây có một khu chợ giao dịch, linh khí, linh dược, linh đan, linh phù đều có thể trao đổi ở đó, ngươi có muốn đến xem không?"
Nghe vậy, quả nhiên Lạc Vô Yến có hứng thú, lập tức bị chuyển dời sự chú ý, vui vẻ vỗ tay: "Thật sao? Đi đi, đi xem thử."
Đến nơi, chỉ thấy một khu chợ rộng lớn, ngoài những cửa hàng cố định hai bên đường, còn có vô số tu sĩ tìm đại một chỗ trên đường bày sạp, có người dùng linh thạch giao dịch, có người chỉ nhận trao đổi đồ vật, vật phẩm bán ra cũng thượng vàng hạ cám.
Lạc Vô Yến vừa đi vừa xem, lúc đầu còn hứng thú bừng bừng, sau đó thì bĩu môi, có chút thất vọng.
Kiếp trước, tuy y cũng ít khi xuống Tiêu Dao Tiên Sơn, nhưng trong Tiêu Dao Tiên Sơn của y cái gì cũng có, cho dù là những thứ không có, những ma tu muốn nịnh bợ y cũng sẽ dâng lên tận tay. Khi tu vi đạt đến gần Độ Kiếp kỳ, tầm nhìn của y đã khác xa với những tu sĩ cấp thấp, những linh vật mà người thường cho là bảo vật vô giá, trong mắt y cũng chỉ là tầm thường, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt.
Lại nhìn Từ Hữu Minh, ánh mắt người này từ đầu đến cuối không hề gợn sóng, hiển nhiên hắn cũng chẳng coi trọng những thứ này.
"Bảo bối trong tay Tiên Tôn chắc hẳn còn nhiều hơn ở đây nhiều." Lạc Vô Yến cố ý nói: "Khi nào thì cho ta mở mang tầm mắt một chút?"
Thật ra y muốn kiếm một hai món đồ tốt, lúc trước là y nhặt hắn về, lúc ký khế ước Từ Hữu Minh không cho sính lễ thì thôi đi, bây giờ đường đường Tiên Tôn như Từ Hữu Minh cưới đạo lữ, thế mà vẫn keo kiệt bủn xỉn, cũng quá hẹp hòi rồi.
À, cũng không phải không cho gì thật, đưa pháp bảo bản mệnh của vị đạo lữ đã bị chính tay mình gϊếŧ chết cho vợ kế, thật mặt dày.
Không biết Từ Hữu Minh có nhìn ra suy nghĩ nhỏ của y hay không, chỉ nói: "Đồ quá tốt, với tu vi hiện tại của ngươi không dùng được, nếu ngươi không có hứng thú với những thứ bày bán ở đây, đợi khi trở về tông môn ta lại dẫn ngươi đến Linh Bảo Các xem."
Lạc Vô Yến khẽ hừ một tiếng, không cho thì thôi, sải bước đi về phía trước.
Từ Hữu Minh bị bỏ lại phía sau, khựng lại một chút.
Lúc Lạc Vô Yến quay đầu lại, hắn đã dừng lại trước một quầy hàng, đang trò chuyện với người ta.
Lạc Vô Yến cau mày, lẽ nào người này thật sự định mua đồ sao? Y cũng chẳng muốn để ý đến Từ Hữu Minh nữa, bèn tìm một bậc đá bên đường ngồi xuống, nhàm chán đá viên sỏi dưới đất.
Từ Hữu Minh chậm rãi đi dạo hết cửa hàng này đến quầy hàng khác, thỉnh thoảng lại dừng lại lựa chọn đồ đạc.
Trước khi Lạc Vô Yến mất kiên nhẫn, Từ Hữu Minh cuối cùng cũng đi về phía y, đưa chiếc túi Càn Khôn trong tay ra trước mặt y: "Vừa rồi ta có chọn một ít linh dược, linh thảo và pháp bảo mà ngươi có thể dùng được, trước đó cũng đã chuẩn bị cho ngươi một ít, đều ở trong này. Hiện tại tu vi của ngươi còn thấp, đừng nên quá tham lam, đồ vật chỉ cần thích hợp là được."
Lạc Vô Yến nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì: "... Cho ta sao?"
"Ừm." Từ Hữu Minh nói: "Cho ngươi."
Lạc Vô Yến do dự một chút, đưa tay nhận lấy, dùng linh lực thăm dò vào bên trong túi Càn Khôn, quả nhiên bên trong có cả trăm loại linh đan, linh thảo, đủ loại linh phù dùng để công kích và phòng ngự, còn có hơn mười món pháp bảo và linh khí trung phẩm trở xuống, đều là những thứ có thể sử dụng trước khi đạt đến Hóa Thần kỳ. Nếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, có được một túi Càn Khôn như vậy, e là nằm mơ cũng cười tỉnh.
Nhưng Lạc Vô Yến lại cảm thấy mình bị thiệt thòi, lúc trước Yêu Yêu đến Tiêu Dao Tiên Sơn, y đã tặng hắn một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chứa toàn là linh khí thượng phẩm thậm chí là cực phẩm, những loại linh đan, linh dược kia lại càng là những thứ hiếm có trên đời, chưa kể trong động phủ của y còn cất giấu vô số bảo bối, e là sau khi y chết đều bị Từ Hữu Minh dẫn người đến vơ vét sạch sẽ rồi.