Chương 47: Ép Người Quá Đáng

Ngày thứ ba, Thành Ninh Hinh rốt cuộc đến Tô Hưng. Bầu không khí trong thành dị thường ảm đạm, không phiên chợ buổi sáng, không ngựa xe qua lại, bá tánh đều đóng sầm cửa. Thỉnh thoảng gió cuốn chút bụi phất qua kẽ mắt khiến nàng có chút cay.

"Binh lính không đi tuần tra sao?" Thành Ninh Hinh xuống ngựa, trực tiếp lôi kéo một nam tử phụ cận, diện thâm trầm hỏi: "Tô Hưng tình hình hiện tại?"

Nam tử nhìn nữ tử vận bạch sắc khôi giáp, trên thanh trường kiếm treo lệnh bài, điêu khắc vô cùng tinh xảo lại có song long lượn lờ, trên lệnh bài khắc Hinh tự. Nam tử hoảng loạn đáp:

"Cô nương, ngươi là hoàng thất người?"

Thành Ninh Hinh con ngươi sắc bén giương cao, thị uy: "Đừng lắm mồm, ngươi chỉ cần nói cho ta biết điều ta vừa hỏi!"

"A-Ách, cô nương vừa đến đây, không thấy nơi này quỷ dị sao?"

"Làm sao?"

"Trước đó ba ngày. Uông tướng quân cùng binh lính trong thành đều bị một nam tử không rõ lai lịch đồ sát cả rồi. Quan trọng hơn, nam tử kia muốn thay những nữ tử mất tích trong vùng báo thù rửa hận!" Nam tử mặt trắng đến doạ người, lộn xộn kể lại: "Tại hạ nghe mọi người đồn thổi, nam tử kia là vương gia, đích thân ngự giá quang lâm chinh phạt Uông tướng quân. Binh lính của Uông tướng quân chỉ còn lưa thưa vài người, sợ chết khϊếp không dám bước nửa bước ra khỏi thành, binh của nam tử hiện tại hẳn đang vây khốn thành đi!"

Báo thù rửa hận? Tựa hồ không phải tác phong làm việc của Thành Si Khải. Nam tử trong trí nhớ của nàng luôn cẩn trọng như vậy, thần bí như vậy.

Nguyên do nằm ở đâu? Thành Si Khải chịu cái gì đả kích? Nội dung phong thư quá mơ hồ, chỉ viết Thành Si Khải nộ khí xung thiên đem Uông Đông Phí cả toà thủ phủ đồ sộ huyết tẩy. Không ngờ tới Thành Si Khải lấy mạng cả tướng địch, xem ra cực đại phẫn nộ.

"Ta hỏi ngươi, nam tử kia bây giờ đang ở đâu!"

"Hắn ở tại Nghê cô nương gia, là căn nhà tồi tàn nhất Tô Hưng. Ngươi đi tới cuối đường, rẽ phải chừng sáu bước." Mắt thấy Thành Ninh Hinh thúc ngựa rời đi, nam tử hô: "Cô nương ngươi nhận thức hắn? Nghê cô nương gia hẳn bị binh lính thủ hộ rồi, ngươi muốn gặp hắn xem ra khó!"

"Cảm tạ nhắc nhở, bất quá hắn là hoàng chất của ta!" Chấn động, nam tử một phen há hốc mồm. Trong miệng nữ tử xinh đẹp xưng hoàng chất, vậy có nghĩa nam tử tuấn dật kia đích xác là vương gia.

Nữ tử xuất chúng đó nói không chừng là Tĩnh Chiêu Trưởng công chúa, sở hữu hai mươi vạn Ô Hắc quân. Nam tử trầm trồ tán thán, giai thoại về Thành Ninh Hinh, hắn không ít lần nghe qua. Hắn phải thông báo cho cả vùng biết, triều đình đến cứu nguy bá tánh a!!!

"Hoàng chất của ta nằm trong đó?" Thành Ninh Hinh đối lính gác hỏi. Bọn hắn nhận ra Thành Ninh Hinh, liền kính cẩn mời nàng vào.

Thành Ninh Hinh quan sát căn nhà lụp xụp, một cỗ nghi hoặc xâm chiếm cõi lòng. Thành Nhĩ Lang vừa lúc xách ẩm trà nóng đi ra:

"Hoàng cô, ngươi tới rồi!"

"Si Khải đâu?"

"Hắn nằm bên trong, phát sốt." Thành Nhĩ Lang dẫn nàng vào gian phòng của Thành Si Khải. Nam tử nằm mê man trên giường, làn da trắng bệch vì bệnh mà càng thêm nhợt nhạt. Thành Ninh Hinh đau lòng ngồi tại mép giường: "Sao lại không cẩn thận như vậy."

"Hoàng cô, hoàng đệ đã sốt ba ngày ba đêm, nếu tiếp tục e rằng dẫn tới phong hàn tới lúc đó thì vô cùng nghiêm trọng..." Quả nhiên a, hoàng cô và hoàng đệ trong lúc đó ái muội là sự thật!!! Nhìn xem, nhìn xem, còn thập phần lo lắng hoàng đệ!!!

"Ngươi đã viết phong thư?" Thành Ninh Hinh sờ trán Thành Si Khải, hảo lãnh, bàn tay cũng như vậy lãnh!

"Ân."

"Sự tình là thế nào?"

Thành Nhĩ Lang lắc đầu: "Ta không biết, chỉ nhớ hoàng đệ thụ thật sâu phẫn nộ, một thân một mình chém chém gϊếŧ gϊếŧ, cuối cùng đem cả thành san bằng!"

"Tiểu cô nương kia đâu?" Thành Ninh Hinh bây giờ mới phát hiện quanh nhà chỉ có Thành Nhĩ Lang tại.

"Mộ Dung muội muội cùng Nghê cô nương ra chân núi phía sau hái thuốc từ lúc hừng đông phỏng chừng sắp về."

"Nghê cô nương là chủ căn nhà này?"

"Ân, thời điểm vừa đến Tô Hưng, chúng ta bắt gặp nàng bị đám binh linh khi dễ, ta và hoàng đệ ra tay tương trợ a."

"Vì vậy nàng liền cho các ngươi lưu lại?"

"Hẳn nàng cảm kích ân cứu mạng..." Hắn không nói cho Thành Ninh Hinh biết, từ ngày đó, Mộ Dung Ngữ đối Nghê Vãn quấn quýt không rời. Nghê Vãn ở đâu, Mộ Dung Ngữ liền ở đó. Sức mạnh của ái tình, quả nhiên lợi hại vô cùng!

Chỉ là Nghê Vãn luôn dùng thái độ không mặn không nhạt đối hắn Tiểu Ngữ Ngữ, khiến nàng thương tâm muốn chết.

"Hoàng cô, ngươi hảo hảo cùng Si Khải tâm tình, ta ra ngoài thu thập tàn cuộc một lát."

Thành Si Khải ngủ thực trầm, hô hấp nặng nề nhắm nghiền mắt. Qua hồi lâu, cô đứt quãng lẩm bẩm:

"Viên nhi, Viên nhi, không cần rời xa ta...."

Viên tự. Trong khắp chốn hoàng cung duy nhất một người. Nữ tử luôn vận bạch y, mẫu nghi thiên hạ, băng thanh ngọc khiết. Đã nghe qua rất nhiều Thành Si Khải đối mẫu hậu kính cẩn, hiếu liêm vô song, bất quá, những tin đồn thất thiệt không ít. Tỷ như Tề vương đã thành niên nhưng không muốn thú ai là vì yêu say đắm hắn mẫu hậu, hoàng hậu cũng dung túng Tề vương làm càn...

Thực sự sao? Vu hoàng hậu? Nữ tử bất nhiễm bụi trần cư nhiên đối nhi tử của mình nảy sinh phân tâm tư kia!

Thành Ninh Hình thán một tiếng: "Nghiệt duyên." Nàng có điểm khó tiếp thu chấn động tin tức.

"Viên nhi, ta yêu nàng...." Thành Si Khải ở trong giấc mộng thống khổ nghiến răng. Bất chợt nam tử kéo Thành Ninh Hinh cần cổ trắng ngần, lực đạo mạnh mẽ khiến người chinh chiến sa trường nhiều năm như nàng vô pháp giãy dụa cô ma trảo.

Không cách nào chống cự.

"Si Khải, ngươi..." Đôi môi nóng rực ma sát thịt mềm nơi cần cổ. Thành Ninh Hình chảy nước mắt bị nam tử giữ chặt hai tay, bên tai nàng thủ thỉ:

"Viên nhi, mùi hương của nàng hôm nay hảo xa lạ, đổi mới túi thơm?" Thành Ninh Hinh phát hiện trong mắt Thành Si Khải là một khoảng không mờ mịt, vô hồn. "Thành Si Khải, không cần, cầu ngươi thanh tỉnh..."

Nam tử dán môi lên cổ nàng, ra sức liếʍ mυ"ŧ nơi đó, hít ngửi lâu đến mức khiến Thành Ninh Hinh thân thể mềm nhũn. Nam tử đột nhiên dời đôi môi, ôn nhu ấn xuống môi nàng. Thành Ninh Hinh trợn tròn mắt, đánh thùm thụp vào lưng Thành Si Khải. Trái tim trong l*иg ngực gia tốc đập kịch liệt.

Người kia chính là không lọt tai lời nàng nói. Thành Ninh Hinh kêu gào, giãy dụa, cuối cùng trầm mặc để Thành Si Khải giày xéo đôi môi. Người kia cạy mở nàng khớp hàm, vươn lưỡi tiến vào quấn lấy cái lưỡi trúc trắc của nữ tử, không ngừng hấp duẫn vị đạo thơm ngọt. Thành Ninh Hinh chết lặng mặc nam tử hôn khắp khuôn mặt, vươn lưỡi dò xuống cổ, liếʍ mạch máu bừng bừng sức sống.

"Ngừng lại đi, ngừng lại đi, ta là ngươi hoàng cô!"

Nếu biết trước diễn ra tình huống hiện tại, trước khi vào gian phòng này, nàng đã không giải khai khôi giáp!

Thành Si Khải luồn tay xuống cẩm bào, cách lớp vải vóc xoa nắn nơi đầy đặn. Há miệng, bén nhọn răng nanh đâm sâu vào da thịt non nớt ở cổ, máu tươi qua khe hỡ tuôn rơi. Khoan khoái len lỏi khắp tế bào thần kinh Thành Si Khải, thoải mái vô cùng.

"Viên nhi...."

Thành Ninh Hình ăn đau, hít một ngụm khí lạnh, thẹn quá hoá giận giáng bạt tai vào má phải Thành Si Khải.

"Thành Si Khải! Đủ! Lập tức cút khỏi người ta!"

Viên nhi gì chứ? Nàng là ai! Trưởng công chúa trên vạn người, cao cao tại thượng mà Thành Si Khải ngang nhiên nhầm lẫn với nữ tử khác! Đây là không xem nàng ra gì a! Nàng khí a!

Đúng lúc này, cánh cửa bật mở. Mộ Dung Ngữ sắc mặt cứng đờ nhìn một màn mà bên cạnh Nghê Vãn không hơn không kém chấn kinh. Trên giường, một nam một nữ y phục xốc xếch, khuôn mặt phiếm hồng, không khiến người khác nghĩ bậy cũng lạ.

"Tướng quân, Khải ca, các ngươi hảo hảo tiếp tục a..." Nói đoạn, Mộ Dung Ngữ đóng sầm cửa.

Nghê Vãn ngờ nghệch hướng Mộ Dung Ngữ hỏi: "Ngươi không phải nói với tiểu nữ, nàng kia là hoàng cô của vương gia sao? Vì cái gì...."

"Nghê tỷ tỷ, ngươi biết đó, trong cung thực loạn, thật thật giả giả, phân không được!" Nghê Vãn vuốt ngực thở ra một hơi. Hai ngày trước nàng vạn vạn không ngờ tới, nam tử vận bố y bình phàm lại là lẫy lừng Tề vương ở kinh thành xa xôi. Mà nam tử cao lớn bên cạnh cũng là Hán vương. Phụng mệnh hoàng đế dẫn binh bình loạn phản quân.

Nàng sớm minh bạch loại khí tràng cường đại cô đọng trên người nam tử. Chính là không thể tin được hắn cư nhiên là vương gia!!!

Còn nữ tử luôn theo đuôi nàng. Nàng có điểm không biết phải làm sao đối đầu với ánh mắt nóng thiêu đốt kia. Nhìn Nghê Vãn lặng im không nói, Mộ Dung Ngữ trái tim khiêu lên nhức nhối, miễn cưỡng cười:

"Chúng ta đi đón Tiểu Mộng thôi..."

"Ân. Còn việc sắc dược cho vương gia?"

"Đừng bận tâm a Nghê tỷ tỷ, ta đoán, hắn bây giờ ổn rồi!"

Nghê Vãn không muốn kinh động nữ nhi ngây thơ tâm tính liền trước đó hai ngày đem nàng gửi đến Liễu Suy trong nhà. Liễu Suy là một lão bà bà, sống cùng tôn nữ, Nghê Vãn thường xuyên giúp Liễu Suy nên lão bà bà rất quý nàng. Hiển nhiên, hai cái tiểu thí hài cũng phi thường thân thiết....

"Thành Si Khải, ngươi tỉnh chưa!"

"Hoàng cô, sao ngươi lại ở đây." Thành Si Khải nháy mắt khôi phục tia thanh minh, ngốc lăng nhìn nữ tử dưới thân.

"Câu đó phải là ta hỏi ngươi!" Thành Ninh Hinh lệ châu rơi như mưa, vô lực trách móc: "Ngươi khinh bạc ta, ngươi cư nhiên khinh bạc ta, ta nụ hôn đầu tiên cũng là ngươi dành lấy. Thành Si Khải! Rốt cuộc ta là ai của ngươi!"

Đại não lạc sương mù: "Ta đã làm gì đâu..." Cô trân trối quan sát tứ phía, y phục Thành Ninh Hinh lộn xộn không thể tả, nơi cần cổ máu tươi đầm đìa. Thành Si Khải vươn lưỡi liếʍ khoé môi, vị tanh nồng ngon ngọt này, cô không có lầm....

Thành Ninh Hinh lại giáng bạt tai vào má trái Thành Si Khải, khiến hai gò má đỏ bừng bừng, nhàn nhạt in mười dấu tay, ẩn ẩn sưng lên. Cô là chưa từng bị ai đối đãi như vậy a!

Thành Ninh Hình nức nở, Thành Si Khải hành động chẳng khác nào sỉ nhục nàng, huỷ nàng tôn nghiêm:

"Thành Si Khải, ngươi đã nhớ chưa?"

Đoạn ký ức mơ hồ phảng phất trôi trước tầm mắt. Cô thế nào càn rỡ như vậy!

"Thành thật xin lỗi ngươi..."

"Hai lần rồi, hai lần ngươi khinh bạc ta." Thành Ninh Hinh nói không nên lời.

"Hoàng cô, ta thực sự không cố ý xâm hại ngươi."

"Ngươi cho ta là vật thế thân?" Thành Ninh Hinh cười lạnh.

"Thế thân? Ngươi muốn ám chỉ điều gì?" Thành Si Khải nhíu mày.

"Ngươi giả ngốc hay ngốc thật? Ta đã tin tưởng ngươi, hoá ra ta lầm, ngươi cũng chỉ cùng nam tử trong thiên hạ một dạng." Thành Si Khải ghì tay nàng, chèn ép trên đỉnh đầu, gằn giọng: "Hoàng cô! Ta thực sự không cố tình gây thương tổn."

Nữ tử hai mắt ngấn lệ, nhìn cô. Đột ngột nhận thức bản thân quá mức nóng giận cô vội điều chỉnh ngữ khí:

"Rốt cuộc ngươi muốn ta đối ngươi thế nào."

"Ngươi có ý trung nhân?"

Thành Si Khải nghĩ một lát, lắc đầu.

"Ngươi cảm thấy ta dung mạo thế nào?"

"Xuất chúng, mỹ lệ, ngũ quan hài hoà, rất hoàn hảo."

"Vậy tại sao ngươi không dám nhìn thẳng mặt ta, mặt ta có như vậy doạ người sao?"

"......"

"Thành Si Khải, ngươi đã sờ chỗ không nên sờ, ta thân là nữ tử, gìn giữ hai mươi mấy năm. Ta muốn ngươi chịu trách nhiệm!"

"Hoàng cô, ngươi..." Ép người quá đáng!

"Thành quốc không cấm! Ta cho phép ngươi thú ta! Người khác đã nhìn thấy, ngươi định vứt mặt mũi bổn quận chúa nơi nào?"

"......."