Chương 26: Trở Về

Thành Si Khải thúc ngựa không ngừng nghỉ, cuối cùng trở lại cái nơi cô đã từng trốn tránh. Phần Dương vẫn như nhiều năm trước phồn hoa, còn nhớ ngày nào cùng nàng trong dịp nguyên tiêu, thả hoa đăng ước nguyện, đời này nguyện không xa rời. Thành Si Khải viền mắt vi thuỳ, đến cổng gác, hai tên thị vệ ngăn lại

"Đứng lại, ngươi là ai, hoàng cung không phải nơi ngươi muốn vào là được đâu"

Thị vệ nhìn nam tử một thân hắc sắc cẩm bào trước mắt, bộ dáng cưỡi ngựa cực kỳ cao lớn nghiêm cẩn, hắn ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, di, nam tử có người nào trắng như hắn ư. Thị vệ trong lòng nghĩ ngay đến ba từ, tiểu bạch kiểm, trong mắt không khỏi mọc tia khinh khỉnh

"Bộ dáng của ngươi là muốn tìm ai, ta có thể giúp ngươi thông tri!" Tên thị vệ bên cạnh phụ hoạ

"Tránh đường, ta muốn gặp người, còn đợi hai người các ngươi thông tri sao!"

Thành Si Khải thanh âm băng lãnh bức nhân, qua năm năm thời gian, khí tràng của Thành Si Khải phi thường cường đại, hai nam nhân kia không khỏi phát run. A, cô đi năm năm, hoàng huynh của cô lộng hành như vậy rồi, dám thay người cô dày công huấn luyện!

"To gan, xú tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không!" Thị vệ cả giận quát tháo

"Ta là con trưởng của quan tứ phẩm đó, ngươi có ngon động đến ta xem"

Thành Si Khải đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhịn không được bật cười thành tiếng, hoàng huynh cô giáo dục nô tài chính là như vậy sao

"Ngươi, ngươi, ngươi cười cái gì hả"

Thành Si Khải nhún vai, tỷ lệ mặt dày của cô đi đôi với năm tháng, nếu lúc trước tâm như sông nhỏ thì bây giờ là biển lớn

"Ta thích"

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

"Hai người các ngươi làm gì, còn không mau tránh đường cho vương gia đi, muốn ta đem các ngươi lăng trì sao!" Một đạo thanh âm lạnh lùng hướng hai tên thị vệ phóng, bước đến là một nam tử cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, làn da nhợt nhạt chỉ so Thành Si Khải kém chút

Hai tên thị vệ thoáng sững người, kia không phải thϊếp thân thị vệ của Tề vương Khải sao, vì cái gì xuất hiện nơi này, nhìn bộ dáng Liệt đối nam tử khom người cúi đầu đầy tôn kính, nam tử kia không lẽ...

Liệt giơ lên Khải tự lệnh bài, hai thị vệ cảm thấy đầu óc choáng váng, lập tức quỳ gối hướng Thành Si Khải hô:

"Nô tài tham kiến Tề vương điện hạ, mong điện hạ tha thứ cho chúng ta ngu muội"

Thành Si Khải khoan thai xuống ngựa, không mặn không nhạt nói, nhân vật nho nhỏ không biết đạo lý, cô không chấp nhặt:

"Miễn lễ, các ngươi đều làm việc tiếp đi"

Hai thị vệ cung kính không bằng tuân mệnh, ba chân bốn cẳng chạy khỏi Thành Si Khải tầm mắt. Liệt hướng Thành Si Khải nói:

"Chủ tử, mừng người trở về"

"Ân, ta về rồi đây!"

Thành Si Khải vừa đi vừa niệm tưởng, trừ bỏ vài cung điện trùng tu thì hoàng cung cũng không có gì thay đổi, vẻ tráng lệ hoa mỹ đó, Thành Si Khải năm xưa đã nhiều lần xem qua, cũng nhiều lần ngoạn qua

Cung nhân chạy ngang dọc trong cung trông thấy Thành Si Khải ngũ quan liền ngay ngẩn cả người quên cả việc hành lễ. Thành Si Khải không sao cả cười cười, tại giang hồ tiêu dao năm năm, cô sớm thói quen

Có vài cung nữ níu tay nhau, chờ Thành Si Khải đi xa mới bàn tán, cảm thán cửu hoàng tử thay đổi nhiều, trở thành một cái tuấn lãng thần phong nam tử. Diện như cũ thanh lãnh, điêu đứng không biết bao nhiêu người. Thành Si Khải ngắt cánh hoa đào, vươn vai hít thở khí trời lập hạ

"Chủ tử, Trang vương năm năm này ăn hối lộ, thả cửa cho bọn quan lại ức hϊếp bá tánh, hắn thân là vương gia nhưng kỷ cương bất tuân, sa đoạ mỹ nhân, hoang lạc không ai bì nổi, thuộc hạ phát hiện, hắn đang chiêu mộ binh bên ngoài, hẳn sắp tới đây lên kế hoạch đánh chiếm ngôi vị"

Thành Si Khải nhìn hồ cá, nhàn nhạt nói: "Cùng Thành Húc Khiêm không sai biệt lắm, chó đực sinh chó đực cả thôi, an tâm đi, có ta tại, hắn muốn thay trời hành đạo cũng khó"

Liệt hiếm thấy tươi cười: "Người thay đổi rồi"

"Có sao?"

Liệt gật đầu

Thành Húc Khiêm nghe tin Thành Si Khải hồi hoàng cung, long nhan cao hứng, cho người truyền Thành Si Khải đến Hàm Long điện. Quan đại thần đứng dọc hai bên đều sững sốt, Tề vương Khải ly khai ngần ấy năm, nguyên do gì hôm nay trở về nha, trong lòng bọn hắn âm thầm thay những chỗ dựa vững chắc sốt ruột. Ngồi trên ngai vàng nam tử hào sảng cười

"Hài nhi của trẫm trưởng thành thật tuấn đâu, ha ha, còn nhớ lúc nhỏ ngươi hay lon ton chạy sau mẫu hậu ngươi, ai, thời gian a" Thành Húc Khiêm hai bên tóc mai điểm bạc, so năm năm trước bớt một phần tuấn tú, thêm phần tiều tụy, hai mắt lõm sâu vào trong, xanh xao vàng vọt, dị thường giống người bệnh

"Phụ hoàng, nhi thần phải trưởng thành để bảo vệ giang sơn xã tắc của người chứ, đánh quân phản tặc lấy lại công bình cho bá tánh, đó là nghĩa vụ của nhi thần"

Một số người tay run cầm cập, chột dạ không thôi, có người mặt lúc trắng lúc xanh. Nếu hiện tại không ai, Thành Si Khải đã cười to một trận

Thành Si Khải nhu thuận câu từ khiến Thành Húc Khiêm mát lòng mát dạ. Thành Húc Khiêm che miệng ho khan nói:

"Khải nhi, ngươi năm năm này học được không ít?"

"Là, phụ hoàng, nhi thần học được chút tài vặt của lão đạo nhân thôi, ngoài ra mọi mặt đều yếu kém, sao có thể cùng lão đạo nhân so"

Năm năm trước, Liệt viện đại lý do thông cáo Thành Húc Khiêm, Thành Si Khải theo một đạo nhân nào đó học nghệ, học võ, sẵn tiện tôi luyện hết thảy. Thành Húc Khiêm cảm thấy hợp lý nên không truy vấn nhiều, còn giận ngược lại đám hoàng tử sao không kẻ nào giống Thành Si Khải chăm chỉ. Làm các hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, đang yên đang lành phải thể hiện điểm tốt của mình để lấy lòng Thành Húc Khiêm

"Vậy a, ngày mai Khải nhi có thể trình diễn cho trẫm xem được không?"

"Tuân mệnh phụ hoàng"

Ở trước mặt Thành Húc Khiêm diễn phụ tử tình thâm khiến Thành Si Khải buồn nôn, trong mắt các đại thần, Thành Si Khải miệng lưỡi ngon ngọt, thâm sâu hơn năm năm về trước nhiều lắm, bọn hắn cảm giác điểm nguy cơ xâm chiếm

Cùng Thành Húc Khiêm hàn huyên vài giờ, bước ra Hàm Long điện, Thành Si Khải liền bắt gặp Tống Phùng. Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào:

"Điện hạ, người đi ngần ấy năm, nương nương nhiễm phong hàn ngần ấy năm"

Thành Si Khải đứng trước Thiên Phượng cung, bần thần hồi lâu, viền mắt đỏ hoe, muốn đi nhưng bước chân nặng nề như xiềng xích kéo cô lại. Vẫn là quen thuộc cảnh xưa, vẫn tịch mịch ảm đạm Thiên Phượng cung, mất đi sinh khí, buồn thiu

Thành Si Khải bước từng bước thật chậm rãi vào Thiên Phượng cung. Thành Si Khải thở hắt ra, cuống họng bị bóp nghẹt không thể hô hấp đều, đến khi thấy thân ảnh bạch y suy yếu nằm trên giường, tầm mắt một mảnh mơ hồ

Cô bưng miệng, nước mắt theo gò má chảy xuôi. Thành Si Khải quỳ gối bên giường, thanh âm mang theo khóc nức nở:

"Mẫu hậu..."

Trên giường nữ tử nghe được thanh âm, khó khăn mở mắt, dung nhan động lòng người dị thường nhu nhược cô đơn, tựa đóa liên hoa bất nhiễm bụi trần, cao quý kiêu sa. Nàng vươn tay lau những giọt nước mắt rơi trên mặt nam tử ưu tú, thanh âm trong trẻo như nước hồ thu, êm đềm luồn lách qua ngóc ngách trái tim:

"Khải nhi, ngươi đã về rồi, khụ, đừng khóc, ta không cho phép ngươi khóc"

Thành Si Khải nắm lấy bàn tay nàng, khóc nhiều hơn, cô cười gượng gạo:

"Mẫu hậu, nhi thần về rồi, nhi thần không bao giờ rời người mà đi nữa. Mẫu hậu, nhi thần xin lỗi, thực xin lỗi"

Vu Tích Viên ôn nhu khẽ hống:

"Tiểu khóc miêu, mẫu hậu đã trách tội ngươi sao, ngươi đâu có lỗi gì, lỗi ở ta sức khỏe không tốt, dễ nhiễm phong hàn thôi, chỉ không ngờ trận phong hàn này kéo dài nhiều năm như vậy..."

Thanh âm nàng nghe không rõ ý vị. Vu Tích Viên thật sâu nhìn Thành Si Khải ngũ quan, Khải nhi của nàng trưởng thành rồi, trưởng thành trở nên to lớn

Nàng không hiểu tại sao mình lại buồn bã nữa, có phải hay không ngày Thành Si Khải bỏ nàng đi mất chẳng còn bao xa nữa không. Mỗi một lần, Vu Tích Viên đều không dám nghĩ tiếp, nàng sợ bản thân cầm lòng không đậu khóc thành tiếng

Thành Si Khải đi năm năm, Thiên Phượng cung ảm đạm năm năm, Vu Tích Viên cô tịch năm năm, bốn mùa luân chuyển, mình nàng dưới tán cây nơi đình viện, chỉ mình nàng ngồi đó ôm hy vọng người sẽ trở về

Gió xuy hoa đào tung bay, thái dương của nàng ly khai, cả thế gian tối đen một màu không chút ánh sáng. Lay lắt trôi qua năm năm, Vu Tích Viên mỗi ngày đều sống trong niệm tưởng, có trăng sáng bầu bạn, có hoa cỏ nói chuyện, có Thành Si Khải bức họa để ngắm nhìn. Tống Phùng ngày ngày đều khóc thương chủ tử, cầu mong lão thiên mang Thành Si Khải sớm chút hồi hoàng cung...

"Mẫu hậu, nhi thần cái gì cũng không muốn, người để cho nhi thần phụng bồi người kiếp này được không?" Vu Tích Viên vì xúc động mà hốc mắt đỏ lên, yên lặng để cho Thành Si Khải mơn trớn gương mặt

Thành Si Khải gọi người sắc y dược, bản thân nếm dược, rồi mới uy Vu Tích Viên uống. Vu Tích Viên như chim nhỏ nằm gọn trong lòng cô, gò má giăng rặng mây đỏ, người này vì cái gì bá đạo như vậy, vì cái gì không cho nàng tự uống dược, còn nói cái gì tay chân người rất yếu hạn chế động vật nặng, rõ ràng nói bậy...

Vu Tích Viên bây giờ mới cẩn thận quan sát từng cử động của Thành Si Khải. Ân, Khải nhi của nàng thật cao, gầy hơn, thập phần nghiêm nghị bất quá, Khải nhi như cũ vẫn là đứa ngốc ngây ngô của nàng, vì nàng cẩn thận, vì nàng chu đáo săn sóc

Lúc nhỏ thì không sao, bây giờ Thành Si Khải đã lớn, giữa các nàng xảy ra thân mật động chạm khiến Vu Tích Viên thẹn thùng không thôi. Vu Tích Viên chăm chú nhìn người nằm gục bên mép giường, khắc họa từng đường nét tuấn mỹ bất phàm của cô, phương xa trở về hẳn là mệt chết đi

Vu Tích Viên khoé môi câu lên mạt tươi cười. A, đây không phải mộng, Khải nhi của nàng đang ngay cạnh nàng