Chương 21: Đại Hội Võ Lâm (2)

Trận đấu được diễn ra, năm người của Côn Luân phái và năm người của Tàng Hải môn, hiện tại những người khác của hai phái đều ngã xuống. Khúc Nguy chỉ tay vào Phương Tử Tịch đứng trước mặt hắn:

"Khúc Nguy ta hôm nay nếu xưng bá Đại Hội Võ Lâm, ta sẽ thú Phương sư muội làm chính thất, ha ha, tuyệt không hai lời"

Một lời hai ý, đây là cỡ nào sỉ nhục chuyện, Khúc Nguy thừa biết nhưng cố nói to rõ cho mọi người nghe. Nhất thời được đông đảo bàn dân bá tánh vỗ tay khen ngợi

"Đúng đúng, mỹ nhân đệ nhất giang hồ phải thuộc về Khúc Nguy thiếu hiệp a"

"Xác thực, Khúc thiếu hiệp lớn hơn Phương cô nương một tuổi, quá hợp tình hợp lý thế còn gì. Phương chưởng môn còn không mau tác hợp"

"Ân, hai người các ngươi võ công cao cường, lại xứng đôi, ta ủng hộ nga"

Khúc Vô Ba thật muốn một cước đánh chết Khúc Nguy, đương tại giao đấu, hồ ngôn loạn ngữ, trên giang hồ ai cũng biết Phương Tử Tịch là một nữ tử đầy kiêu ngạo sẽ không vì bất kỳ nam tử nào mà khuất phục

Hơn hết, Phương Nhược, sư phụ của nàng thuở thiếu thời được thiên hạ truy danh, đệ nhất thiết huyết ma đầu, nói vậy cũng đủ hiểu, đắc tội sư môn đồ Tàng Hải môn là việc không nên làm

Khúc Nguy tự cho là đúng khiến Khúc Vô Ba dị thường sinh khí, hắn dùng thâm sau nội lực rống lên:

"Khúc Nguy, thu liễm ngôn từ"

Khúc Nguy bị sư phụ làm bẻ mặt giữa đám đông, nghiến răng nghiến lợi đáp lại:

"Vâng, sư phụ, đồ nhi sẽ..."

Thành Si Khải ánh mắt đã sắc lạnh, trên môi độ cung ngày càng mở rộng, khí tức nguy hiểm vô hình vờn quanh Thành Si Khải khiến Phương Nhược nhịn không được chau mày, hài tử này sao có thể, Phương Nhược lắc đầu, chắc nàng nhìn nhầm rồi

Tàng Hải môn mọi người đồng dạng căm tức hướng Khúc Nguy âm thầm phỉ nhổ, Phương Tứ bĩu môi, lầm bầm làu bàu trong miệng:

"Quả nhiên là chó đực, nói năng cũng rất giống chó đực một dạng đâu, hở tí sủa oăng oẳng..."

Phương Nhược khẽ liếc mắt, Phương Tứ rụt vai, thấp thỏm cúi đầu, ta sai rồi sư phụ a

Phương Tử Tịch cười lạnh, bày ra tư thái không sợ trời không sợ đất

"Đừng nhiều lời, nếu ngươi là quân tử, nói nhiều mất hay, dùng hành động thể hiện đi, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì"

Khúc Nguy cười gượng gạo:

"Nữ tử không biết tự lượng sức mình, tiếp chiêu"

Khúc Nguy dụng côn pháp chứa đựng nội lực đánh tới, Phương Tử Tịch dụng Chi Thiên kiếm pháp bộ chặn lại. Đấu trường gió cát tung bay, mịt mù bụi bốc lên, bụi tan, Khúc Nguy và Phương Tử Tịch lao vào nhau, hắn muốn vươn tay điểm vào tử huyệt Phương Tử Tịch

Phương Tử Tịch thấy hướng bàn tay Khúc Nguy đánh tới, rất nhanh nghiêng người né tránh, dùng chuôi kiếm đập vào mu bàn tay Khúc Nguy. Khúc Nguy ăn đau hít một ngụm khí lạnh, tựa hồ mu bàn tay sưng tấy lên

Phương Tử Tịch này ra tay cũng quá độc ác rồi...

Khúc Nguy che dấu chỗ sâu trong mắt âm hiểm hai tay múa may xoay chuyển trường côn, thi triển chiêu thức Bình Định côn bộ pháp của Côn Luân phái, thanh côn như chú công xoè đuôi, hướng địch thủ phát thần uy

Phương Tử Tịch nhíu mày, nội lực của nàng đã tiêu hao phân nửa, hiện tại dùng Bích Hải Triều Sinh Khúc cũng vô dụng, vì Bích Hải Triều Sinh Khúc tập trung phần lớn nội lực thâm hậu vào việc thổi tiêu

Phương Tử Tịch chỉ có thể dùng Chi Thiên kiếm pháp bộ mà nàng học rành mạch nhất hai mươi mấy năm qua đấu với Khúc Nguy. Phương Tử Tịch chỉ mới đặt thanh kiếm vào vòng xoáy tròn, thanh kiếm đã văng ra ngoài, đứt làm đôi

Khúc Nguy đắc chí cười, khuôn mặt tuấn tựa thêm phần vặn vẹo:

"Thế nào, Bình Định côn bộ pháp chính là rắn chắc nhất tấm khiên, không có bất kỳ loại công phu nào phá vỡ được nó đâu, ha ha, Phương sư muội hiện tại buông kiếm đầu hàng vẫn còn kịp đó, Khúc Nguy ta đây sẽ nhẹ tay lại"

Phương Tử Tịch hừ lạnh, nàng rút trong trung y ra một trăm ngân châm, xoay một vòng tròn thật nhanh, thi triển thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ phóng hàng loạt châm về thanh côn, ngân châm động trúng côn, lả tả rơi xuống đất

"Vô dụng thôi, ta đã bảo không có loại công phu nào qua mắt được Bình Định côn bộ pháp của Côn Luân phái mà, chịu chết đi"

Khúc Nguy thừa cơ hội xông lên, đá một cước vào bả vai Phương Tử Tịch, hắn dùng lực đạo không hề nhẹ chút nào. Phương Tử Tịch phun ra ngụm máu tươi, lạnh lùng nhìn ngụy quân tử Khúc Nguy

"Nữ tử chỉ nên ở nhà nấu cơm trông hài tử thôi, đừng học đòi nam tử hán đại trượng phu ra trận làm gì, chậc chậc, nhìn bộ dáng của Phương sư muội đây tốt như vậy, Khúc Nguy ta không chiếm giữ cũng phí, đúng không mọi người" Khúc Nguy hướng bàn dân bá tánh hô lớn, không để ai vào mắt mà công kích sỉ nhục Phương Tử Tịch

"Ai, Phương cô nương a, Khúc thiếu hiệp đã nói vậy rồi, hay là ngươi đầu hàng đi, dù sao kết quả đã định"

"Đúng đúng, cứng đầu là biện pháp không hay đây Phương cô nương a"

Trên đỉnh Bằng Lăng sơn, mọi người như ngừng hô hấp, khi một côn của Khúc Nguy đánh xuống, hết thảy cứ ngỡ Phương Tử Tịch số phận sẽ được định đoạt tại đây

Gió mạnh bỗng từ đâu cuốn tới, thổi phừng cả Bằng Lăng sơn, hắc y nữ tử cưỡi gió mà đi, xem trời là nhà, như hoa như hoạ, tại trong mắt hết thảy là đẹp nhất bức tranh. Hắc y nữ tử vươn thanh trường kiếm hàm chứa kình lực vô hình vì Phương Tử Tịch đỡ một côn, hôm nay tràn cảnh vĩnh viễn khắc sâu vào tâm Phương Tử Tịch, nhiều đời nhiều kiếp không quên

"Ai nói nữ tử chỉ nên ở nhà hầu hạ phu quân!"

"Ai nói nữ tử chỉ nên chăm lo cho hài tử!"

"Ai nói nữ tử không thể dẫn binh ra trận, chinh phạt thiên hạ, huyết tẩy quan trường, bình định tứ hải!"

"Kẻ nào động tới nàng, ta liền san bằng phiến thiên hạ này!"

Thành Si Khải khí phách thanh âm vang vọng giữa núi đồi bạt ngàn, cao ngất vóc người hiên ngang tựa tường thành bất khuất, đôi con ngươi hổ phách tựa biển trời sắc lạnh, huyết mâu ẩn ẩn mở rộng. Thành Si Khải khiến cả Đại Hội Võ Lâm, cả chốn giang hồ chấn kinh

"Ngươi, ngươi, ngươi dựa vào cái gì xen vào trận chiến của ta và nàng, ngươi không có quyền" Khúc Nguy bị uy áp bức nhân buộc lùi bước, tận lực bảo trì trấn định nhưng mồ hôi lạnh thấm ướt y phục đã phản bội hắn

Thành Si Khải cuồng tiếu cười, tiếng cười chất chứa nội lực khiến Khúc Nguy không khỏi bưng tai

"Ha ha, dựa vào cái gì, dựa vào nàng là sư phụ của ta, từ nay về sau ngươi hãy ghi nhớ một điều, động đến sư phụ của ta cũng như động đến ta, Phương Tử Tịch nàng có thể tha thứ cho ngươi nhưng ta thì không, ta không rộng lượng như nàng!"

Khúc Nguy chưa kịp định hình được chuyện gì xảy ra thì một chưởng của Thành Si Khải phóng về người hắn, xương cốt trong thân thể như muốn đứt đôi gãy vụn đau đớn vô cùng. Khúc Nguy văng về phía đất phong của Côn Luân phái, phun một ngụm máu tươi, Khúc Nguy nội thể tổn thương nghiêm trọng được các đồ đệ khác của Côn Luân phái dìu dắt

Thành Si Khải chỉ dùng bốn phần công lực đủ khiến Khúc Nguy điêu đứng, bởi vì thân thể cô đang trong quá trình trao đổi chất biến đổi nên công lực thấp cũng trở nên nguy hiểm vô cùng

Sư đệ Khúc Nguy, Khúc Thời chỉ về phía Thành Si Khải, tức giận quát:

"Nữ tử kia, hôm nay ta không báo thù cho sư huynh, ta không phải Khúc Thời"

Khúc Thời đánh tới, nhất thời các sư môn đồ của Côn Luân phái theo bước chân Khúc Thời hướng về phía Thành Si Khải, tràn cảnh diễn ra có điểm hỗn loạn. Thành Si Khải đối Phương Tử Tịch nháy mắt, ôn nhu cười:

"Sẵn sàng chưa, sư phụ?"

"Ta lúc nào cũng chờ ngươi, hoan nghênh đồ nhi của ta" Phương Tử Tịch bắt lấy cánh tay đang vươn ra, khí thế đứng lên

"Ta không bỏ ngươi"

Các nàng đồng dạng bật cười, toàn thể các bang phái thắc mắc, các nàng không biết bản thân đang lâm khốn cảnh sao?

Thành Si Khải, Phương Tử Tịch song hành, kiếm pháp uyển chuyển, so lúc ban đầu càng thêm chói mắt tuyệt diệu, bảy mươi hai đường kiếm biến ảo, triền miên thể ý, ngươi chiếu cố ta, ta chiếu cố ngươi. Hoàn hảo nhất Phượng Song Tâm Kinh, là ở ngày hôm nay phát huy, khi các nàng tâm linh tương thông, sống chết có nhau

Chẳng mấy chốc, đám đồ đệ của Côn Luân phái đều nằm lăn quay ra đất, có người ôm ngực trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Khúc Nguy nhổ nước bọt, không cam lòng giơ côn đánh tới

"Các ngươi đều bỏ cuộc đi!"

"Nằm mơ!"

Phương Tử Tịch một cước vào mặt, Thành Si Khải một quyền vào bụng. Thành Si Khải dùng Thấu Cốt Đả Huyệt Pháp điểm vào cổ huyệt, Khúc Nguy như rắn mất đầu, toàn thân cứng như đá

Thành Si Khải dùng Liên Hoàn Chưởng đánh tới, Khúc Nguy chịu không nổi nội công thâm hậu như thế, mặt mày đỏ bừng, bị chưởng cuối cùng đánh bay về phía giáo chủ Khúc Vô Ba, hắn giật mình đỡ đồ đệ, Khúc Nguy ngất liệm trong vòng tay hắn

Thành Si Khải hướng toàn thể mọi người ở Đại Hội Võ Lâm trầm giọng nói:

"Sống chết có số, phú quý do trời"

"Khúc Nguy huynh đài đường đường là một nam tử hán đại trượng phu tại đây dùng lời lẽ không hay sỉ vả sư phụ ta, như vậy, các ngươi có thấy hợp lý không?"

"Nếu ai cảm thấy hợp lý, liền đứng lên, ta cùng người đó so kiếm luận võ công, tam chiêu!"

Hàn băng bức nhân thanh âm đả động đến bàn dân thiên hạ, bọn họ nghĩ nghĩ, Khúc Nguy làm vậy là đúng sao, không đúng!

Chưa có ai đứng lên khỏi hàng, giáo chủ Khúc Vô Ba đã đứng ra, tay chắp lại, cúi đầu

"Người của Tàng Hải môn quả nhiên tuổi trẻ tài cao, sống đến tuổi này, hôm nay lão đạo đã được mở mang tầm mắt rồi, đồ đệ của ta hồ đồ nhất thời xin cô nương đây lượng thứ tha cho hắn lần này"

Thành Si Khải nhàn nhạt cười:

"Khúc giáo chủ lời ấy quá rồi, đồ đệ ngươi sai, ngươi sao lại đứng ra tranh luận đây, thứ ta muốn là đồ đệ ngươi tạ lỗi sư phụ ta, còn ngươi, ta không chấp nhận!"

Phương Nhược khoé môi giật giật, im lặng quan sát, trước sau như một không lên tiếng, nàng muốn xem hài tử này thu thập thế nào

"Cái này, cái này..." Khúc Vô Ba khó xử, trầm tư hồi lâu rốt cuộc mở miệng:

"Hay là như vầy, ta thay Khúc Nguy đỡ tam chiêu của ngươi, nếu trong vòng tam chiêu, ngươi không làm ta rời khỏi vị trí thì ân oán giữa các ngươi xem như hủy bỏ, nếu ta rời khỏi vị trí, từ nay về sau Côn Luân phái với Tàng Hải môn nước sông không phạm nước giếng"

Thành Si Khải thần bí cười: "Hảo, Khúc giáo chủ nói phải giữ lời, thành giao"

Khúc Vô Ba kỳ thực tự tin, hắn luyện công gần nửa thế kỷ không thể nào thua một nha đầu mới bước chân vào giang hồ được. Sau lại, mọi người cũng không tài nào tin nổi...

Đệ nhất chiêu, Thành Si Khải huy động năm phần công lực dồn hết kình lực vào bàn tay, một chưởng xé gió vào đan điền Khúc Vô Ba. Khúc Vô Ba đổ một thân mồ hôi lạnh, bất quá vẫn đứng sừng sững như pho tượng

Đệ nhị chiêu, Thành Si Khải dùng sáu phần công lực Hoá Cốt Miên Chưởng điều chỉnh mức sát thương thấp nhất liên hoàn đánh vào các tử huyệt trên người Khúc Vô Ba. Hai chân Khúc Vô Ba hơi xê dịch, dạ dày cuộn trào phun ngụm tiên huyết

Đến đệ tam chiêu, bầu không khí ở Đại Hội Võ Lâm trĩu nặng, họ nhìn chằm chằm Thành Si Khải và Khúc Vô Ba. Thành Si Khải đột nhiên thả lỏng, khoé môi câu lên một mạt xán lạn tươi cười, xem lão già ngươi còn chịu đựng được bao lâu

Bất ngờ xảy ra, Phương Tử Tịch cũng là kinh ngạc, nhìn bộ dáng Thành Si Khải tựa hồ không phải dùng những chiêu thức trong bí tịch võ công, Thành Si Khải định làm gì?

Giáng Long Thập Bát Chưởng, chí cương thiên hạ, bình định thần hồn, điên đảo chúng sinh. Mười tám chưởng liên hoàn đả động các bộ vị trên người Khúc Vô Ba, dù hắn có nội lực hùng hậu đỡ đạn cũng sẽ bị trọng thương đến cốt tuỷ thôi

Khúc Vô Ba dường như đã thấy chân long uất nộ, hướng hắn mở ra khớp hàm bén nhọn. Khúc Vô Ba 'A' một tiếng, mười tám chưởng bất phàm trực tiếp phá vỡ hắn tầng phòng ngự, đẩy lùi thân thể tráng kiện của hắn về phía Côn Luân phái đất phong

Trong khoảnh khắc, nín lặng một trời vang lên rôm rã tràng pháo tay, Tàng Hải môn mọi người choàng vai bá cổ nhau, mừng rỡ hô hoán. Phương Tử Tịch hai mắt loan thành vòng nguyệt nha

Đại hội lần này, chiếc ghế Võ Lâm Minh Chủ có lẽ đã chọn được chủ tử xứng dáng nhất rồi.....