Chương 18: Cùng Nhau Tu Luyện

Buổi sáng mọi người nhận được lệnh triệu tập của chưởng môn Phương Nhược, nàng ngồi trên đài cao ghé mắt nhìn xuống hết thảy đồ môn, cuối cùng dừng lại trên người Phương Tử Tịch:

"Sáu tháng sau Đại Hội Võ Lâm sẽ chính thức diễn ra, ta muốn các ngươi hãy tu luyện thật tốt chuẩn bị cho lần đại hội này"

"Sẽ có nhiều cao thủ xuất hiện, ai cũng không được lơ là hay kiêu ngạo về thực lực hiện tại của bản thân, như vậy chỉ khiến đường môn thua thảm hại. Nhớ kỹ lời ta dặn, bây giờ các ngươi luyện công đi"

"Ngươi cũng vậy, Tịch nhi"

"Đồ nhi hiểu rồi" Phương Tử Tịch khom người, tôn kính nói

Phương Tử Tịch biết Đại Hội Võ Lâm sắp tới Phương Nhược đặt rất nhiều kỳ vọng vào nàng, nàng sẽ dẫn đầu Tàng Hải môn đi tranh đấu, áp lực như thái sơn nặng ngàn cân đè lên người Phương Tử Tịch khiến nàng hít thở không thông

Tương lai rất gần, nàng không chỉ gánh vác hai ba đồ đệ mà còn gách vác Tàng Hải môn tồn tại hơn nghìn năm lịch sử, nàng không thể để nó lụi tàn trong tay nàng được

Thành Si Khải thấy Phương Tử Tịch nghiêm cẩn tư thái, vươn tay ngoắc tay nàng, cười thật tươi:

"Sư phụ, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, mọi người cũng đã đi luyện công rồi, chúng ta cũng nên đi thôi"

Phương Tử Tịch gật đầu, tiểu vô lại này tuy có điểm lưu manh hỗn đản thế nhưng luôn biết cách lấy lòng nàng. Mạch Long thác thái dương chíu rọi, gió lay cây cỏ xanh rờn, hai người đứng trên thảm cỏ, xem lại một lược bí tịch võ công của Mạch Long cao nhân

Đầu tiên các nàng hướng đến chính là Mãn Thiên Hoa Vũ thủ pháp ám khí. Thành Si Khải tìm một khúc gỗ, lấy một ít rơm rạ rải lên, tạo thành một hình nộm rơm. Mãn Thiên Hoa Vũ đòi hỏi người học phải có nội công thâm hậu mới sử dụng thuần thục được

Phương Tử Tịch, Thành Si Khải mỗi người mang theo một trăm ngân châm tổng cộng hai trăm ngân châm. Mãn Thiên Hoa Vũ dùng lực hai cánh tay, thân thể xoay một vòng tròn thật nhanh, ngân châm giấu trong ống tay áo đồng loạt phóng ra, sát thương lên địch thủ vô cùng cao và hiểm độc

Thành Si Khải nhớ lại những tiểu thuyết kiếm hiệp mà cô đã từng xem ở hiện đại, có một chiêu thức lợi hại hơn Mãn Thiên Hoa Vũ đó là Bạo Vũ Chi Hoa Châm và cũng được tái hiện rất nhiều trong phim kiếm hiệp. Thành Si Khải sẽ nghiên cứu Bạo Vũ Chi Hoa Châm sau, trước tiên phải luyện cái căn bản đã

Mãn Thiên Hoa Vũ chỉ cần tốc độ nhanh chút, nội công thâm hậu thì không phải việc gì khó cả. Địch thủ muốn né ngân châm trừ phi có tốc độ cực nhanh, nếu không dù cho có nhìn thấy hướng đi của ngân chăm cũng không cách gì tránh được. Chưa đầy hai canh giờ, các nàng đã luyện một cách nhuần nhuyễn Mãn Thiên Hoa Vũ

Có loại võ công Phương Tử Tịch cảm thấy quá âm độc không phù hợp với nàng nên nhường cho Thành Si Khải luyện tỷ như Ngưng Huyết Thần Trảo, Hoá Cốt Miên Chưởng, Thấu Cốt Đả Huyệt Pháp còn nàng sẽ chọn Bích Hải Triều Sinh Khúc, Mãn Thiên Hoa Vũ, những khi buồn nàng thích thổi tiêu để vơi ưu sầu, nên hai thứ trên vô cùng thích hợp đối với nàng

"Chúng ta có sáu tháng thời gian để luyện hết bí tịch võ công, dù biết là điên rồ nhưng chưa thử sao dám khẳng định"

Thành Si Khải thả lỏng thân thể, Phương Tử Tịch ra khỏi Mạch Long thác tìm một con thỏ rừng về cho Thành Si Khải luyện Ngưng Huyết Thần Trảo. Môn công phu này cực âm hiểm, Thành Si Khải muốn trở nên cường đại nên càng phải học hỏi, muốn bảo vệ các nàng, cô không tiếc bản thân sa ngã

Ta vốn dĩ là Ma, Phật sẽ làm gì được ta?

Thành Si Khải dồn kình lực vào bàn tay, hít thở sâu, điều chỉnh hợp với thân thể. Bàn tay co duỗi, nhanh như chớp phi đến con thỏ rừng chạy loạn, nó kinh hoảng nhìn nữ tử đuổi theo sát chân mình, một bàn tay chộp vào thân nó, thỏ rừng run rẩy tiếp nhận luồng kình lực bức nhân chạy dọc huyết mạch, chi chi hai tiếng, ngã xuống đất

Phương Tử Tịch đi đến quan sát, thấy hai mắt thỏ rừng tối sầm lại, sờ vào thịt nó, cứng ngắc như đá, rõ ràng mới đây vẫn còn dấu hiệu của sự sống, hiện tại thế nhưng đã chết. Phương Tử Tịch kinh hô:

"Trong bí tịch nói, sau khi luồn kình lực của Thần trảo chạy vào thân thể hai canh giờ sau mới phát tác, vì cái gì huyết dịch thỏ rừng nhanh như đông lại rồi"

Thành Si Khải thấy nàng thắc mắc thì từ tốn giải thích:

"Thỏ là động vật ăn cỏ, sức chịu đựng đương nhiên không thể cùng con người so, bị Thần trảo chạm phải, máu trong thân thể rất nhanh kết dịch đặc sệt dẫn đến tử vong"

"Có cách nào chữa được Ngưng Huyết Thần Trảo không?"

"Có nga, sau hai giờ luồng kình lực trong trảo sẽ phát tác. Khi đó, chớ tự phát kình lực để hoá giải, cứ đào huyệt dưới đất, chôn vùi toàn thân xuống, chỉ để hơ mũi và miệng ra hô hấp. Mỗi ngày ngâm mình dưới đất bốn giờ, làm như vậy trong bảy ngày là không lo gì nữa"

Phương Tử Tịch trầm trồ gật đầu: "Thì ra là thế, thật thần kỳ a, giờ ta mới biết đâu"

Thành Si Khải cười: "Cái này không thể trách ngươi, trên đời này vạn vật luân chuyển, có rất nhiều thứ con người chưa lý giải được" Huống chi cô là ma cà rồng sống qua mấy thế kỷ, những sự kiện bí ẩn của Địa cầu cô cũng chẳng thể nào hiểu nổi, vũ trụ nguyên bản bao la rộng lớn, chúng ta chỉ là những hạt cát trôi nổi trong vũ trụ thôi

Thành Si Khải tay nắm thành quyền đến trắng bệch, cô cần phải cố gắng hơn nữa, vẫn chưa đủ, cô chưa đủ mạnh. Thành Si Khải luyện Ngưng Huyết Thần Trảo không ngừng nghĩ đến khi thân thể thấm mệt, lảo đảo ngồi bệt xuống đất

Phương Tử Tịch lo lắng Thành Si Khải kiệt sức, bắt bốn năm con cá dưới hồ đốt lửa nướng cho cô ăn

"Ngươi có ổn không?"

"Vẫn còn thở được, chưa có chết" Thành Si Khải nằm xuống thảm cỏ xanh, nhìn tinh tú trên quãng trời cao rộng

"Nói linh tinh, đây là ngươi tự trù ẻo sao" Phương Tử Tịch đánh nhẹ vào bả vai Thành Si Khải, đồng dạng ngã lưng xuống thảm cỏ. Trước kia nàng không biết, tại sao Thành Si Khải thích ngắm trời đêm như vậy, hiện tại đã thu được đáp án, nguyên lai trời đêm thực yên bình, dị thường huyền ảo...

Thành Si Khải mất hai ngày để luyện thuần thục Ngưng Huyết Thần Trảo, trảo pháp chụp trúng nơi nào nơi đó liền kết dịch, máu trong người cô động lại, thập phần lợi hại. Thành Si Khải so Trần Cận Nam trong Lộc Đỉnh Ký luyện Thần trảo còn muốn ghê gớm hơn

Phân nửa sức mạnh ở hiện đại ùa về, Thành Si Khải vươn vai, từng dòng điện lan tràn khắp tế bào thần kinh, dị thường thư sướиɠ. Phương Tử Tịch đặt lên môi ngọc tiêu thϊếp thân của nàng, kỷ vật sót lại sau cùng của phụ mẫu, bao nhiêu năm không quên công ơn sinh ra và dưỡng thành

Phương Tử Tịch thấy Thành Si Khải chăm chú xem nàng luyện, nhịn không được mở miệng:

"Ngươi có chắc chắn hay không, lỡ như thương đến ngươi thì sao?"

Thành Si Khải không sao cả nói:

"Ta chắc chắn a sư phụ, ta muốn chứng kiến ngươi luyện Bích Hải Triều Sinh Khúc, ngươi đừng lo, nội công ta vốn thâm hậu mà"

Bích Hải Triều Sinh Khúc thuộc loại cận chiến và tầm xa, có uy lực và ma lực vô song. Phương Tử Tịch tấu một khúc, kèm theo đó là thâm sâu như biển cả nội lực

Lo chi nhiều để lôi thôi

Triều sinh bích hải xin ngồi với đêm.

Một khúc tiêu này chất chứa hoài niệm, bất lực, phẫn nộ. Cá nhỏ cá lớn dưới hồ nhảy vọt lên thành đàn, tung tăng bơi lội trên nước, chim chóc trên cao sa xuống, gió thổi, cây chao đảo ngã nghiêng

Thành Si Khải ôm tai, khúc tiêu này như muốn đem huyết mạch ma cà rồng của cô đánh xuất ra ngoài, thức tỉnh khỏi bản thể, đại não căn bản muốn nổ tung

Huyết mâu chập chờn ẩn hiện, trong khoảnh khắc, Phương Tử Tịch xem thấu đáo. Nàng ngừng thổi khúc, chạy lại bên cạnh Thành Si Khải, trán người kia đã vịn một tầng mồ hôi mịn, gân xanh đều nổi cả lên, bộ dáng vô cùng thê thảm

"Bích Hải Triều Sinh Khúc có viết, nó sẽ tấn công vào định lực của đối phương, nếu không đủ sức chống lại, sẽ rơi vào trạng thái tâm trí bất định, điên điên cuồng cuồng, dần dẫn đến mất kiểm soát bản thân, nếu càng cố vận công càng dễ dẫn đến tẩu hoả nhập ma"

"Ngươi dám cãi lời ta, nhìn bộ dáng ngươi xem!" Phương Tử Tịch sinh khí khiển trách Thành Si Khải, lấy khăn tay lau vệt mồ hôi trên trán Thành Si Khải

"Không có nga, vừa rồi ta có điểm mất khống chế, sơ hở để nó tấn công thần trí thôi, hết thảy đều bình thường a, sư phụ"

"Ngươi còn nói, lỡ như không phải như hôm nay may mắn mà chuyện bất trắc xảy đến với ngươi thì sao hả, lỡ như..."

"Hảo hảo hảo" Thành Si Khải tiến lên ôm nàng, Phương Tử Tịch ngay lập tức ngậm miệng, đây là cô mới học được biện pháp làm cho Phương Tử Tịch không thao thao bất tuyệt nữa

"Buông, không muốn, Thành Si Khải, ngươi tên vô lại này, ta là sư phụ của ngươi đó"

Phương Tử Tịch rất thích đánh yêu lên người Thành Si Khải, phải nói cực kỳ thích, nàng vùi mặt vào hõm vai cô, thanh âm thấp nhu:

"Nghe lời ta, lần sau cấm ngươi cố chấp"

"Hảo a, bởi vì ta muốn nhìn thấy thời điểm từ lúc bắt đầu đến kết thúc khi luyện công của ngươi nha"

Thành Si Khải vươn tay, vuốt nhẹ tóc đen mềm mại của nàng, dường như trong ba năm này các nàng đã sớm hình thành thói quen nương tựa lẫn nhau, gần gũi đến thế chỉ là khi quay đầu nhìn lại có chút hoảng hốt chạm khẽ, gõ nhẹ trái tim, tựa hồ còn phảng phất chút xao xuyến....