Chương 15: Mạch Long Thác

Tàng Hải môn đệ tử luôn thức dậy rất sớm, vào lúc hừng đông chia hai nhóm xuống chân núi tìm củi khô, một nhóm còn lại đi hái linh chi, nấm, các loại thực vật để về làm dược

Thành Si Khải không ngoại lệ, thời điểm gà chưa gáy, mặt trời chưa ló dạng Phương Tử Tịch đã đạp văng cánh cửa phòng cô dựng đầu cô dậy đi chẻ củi

Thành Si Khải mắt nhắm mắt mở thay y phục, ngồi phía sau ba toà cung điện được Phương Tử Tịch hướng dẫn chẻ củi, nàng chẻ rất sắc và mỏng, từng miếng củi vô cùng tinh tế. Thành Si Khải vô cùng tẻ nhạt bắt đầu công cuộc chẻ củi, Phương Tử Tịch đứng bên cạnh giám sát, yêu cầu của nàng đưa ra, miếng củi không được dày, nếu dày phải chẻ lại từ đầu

"Việc này rất quan trọng, không thể lơ là, bước đầu tiên để luyện kiếm pháp bộ chính là luyện lực tay. Khi nào ngươi đạt được thứ ta yêu cầu, mới được luyện kiếm pháp" Đệ tử Tàng Hải môn từ nhỏ đã được dạy dỗ rất khắc khe, điều này mới chỉ là cơ bản, kiến thức phải tiếp thu tựa Đông Hải

Thành Si Khải thầm nghĩ, khó trách, những nữ đệ tử trong Tàng Hải môn đều kiên cường, mạnh mẽ không nhu nhược. Mà đáng sợ nhất Tàng Hải môn có lẽ là người trước mặt cô, Phương Tử Tịch, thanh âm của nàng mỗi khi rống lên cùng con gà bị chọc tiết không sai biệt lắm

"Rồi rồi, ta chẻ là được chứ gì, tiểu sư phụ của ta" Thành Si Khải được trời ban cho thiên phú về tất cả mọi mặt, bình thường cô rất vô tâm vô phế nhưng một khi đã nghiêm túc thì khiến người kinh hãi không thôi

Phương Tử Tịch nhìn Thành Si Khải sắc mặt có chuyển biến tốt, yên lặng để cô tập trung. Thành Si Khải vung lưỡi rìu giáng xuống khúc củi bên dưới, lập tức khúc củi liền tách ra làm đôi, cô không ngừng nghĩ trên tay động tác tiếp tục chẻ, càng mỏng càng tốt

Một canh giờ trôi, mặt trời len lói qua những dãy núi trùng điệp, rải từng tia nắng nhẹ xuống hắc y mỹ nhân đang chẻ củi. Thành Si Khải cắm lưỡi rìu sang một bên, hai tay chắp lại bẻ từng khớp xương khởi động gân cốt

"Sư phụ, ta xong rồi" Dứt khoát thanh âm khiến Phương Tử Tịch kinh ngạc không ngớt. Thành Si Khải thế nhưng đã chẻ xong một trăm khúc củi, phải biết rằng đệ tử Tàng Hải môn từ xưa đến nay trong vòng một canh giờ cao lắm là năm mươi khúc. Phương Tử Tịch nàng tám mươi khúc, hiện tại tiểu tử này đã vượt qua nàng năm đó

Phương Tử Tịch đến kiểm tra, miếng củi rất mỏng, sắc bén hoàn toàn đạt yêu cầu nàng đưa ra

"Hảo, nửa canh giờ nữa đến sân trống sau dãy phòng chúng ta" Phương Tử Tịch không nói gì về thành tích của Thành Si Khải, chỉ khuyên cô đừng vì vậy mà kiêu ngạo đắc ý

Lại trôi qua nửa canh giờ, các nàng đứng giữa những tán cây xanh rờn trong khoảng sân rộng. Phương Tử Tịch đưa cho Thành Si Khải một thanh trường kiếm tốt, chậm rãi nói:

"Luyện ám khí và luyện phi tiễn tương đối đơn giản, hai thứ đó yêu cầu chính là độ chính xác cực cao. Chi Thiên kiếm pháp bộ bất đồng hai cái kia vì đó chính là tinh hoa của Tàng Hải môn chúng ta"

"Chi Thiên kiếm pháp bộ chia làm bốn tầng. Sơ, Nhập, Phi, Thăng. Độ khó theo đó cũng tăng dần lên, tầng thứ nhất Sơ chỉ giảng sơ qua về cách cầm kiếm sao cho trọng lượng thanh kiếm đặt vào tay thật nhẹ và vài chiêu cơ bản nhưng đủ để phòng vệ bản thân"

Phương Tử Tịch thử cầm nắm thanh kiếm cho Thành Si Khải xem, động tác uyển chuyển phiêu diêu, nàng ưu mỹ bóng dáng giữa tán cây xanh huy quyền lộng cược phi dương . Tại Thành Si Khải trong lòng, nàng rất lợi hại, nàng đủ tư chất để trở thành chưởng môn Tàng Hải môn chứ không phải hữu danh vô thực

Kiếm pháp biến hoá khôn lường, vào tay Phương Tử Tịch nó càng thêm thâm sâu khó dò. Phương Tử Tịch nhún người, dụng lực bàn chân nhảy lên không trung, mềm mại chém đứt nhiều tán lá úa tàn trên cây. Thành Si Khải chăm chú quan sát nàng, chưa từng dời tầm mắt khỏi nàng nửa bước

Thành Si Khải ý thức được, cô là đệ tử đầu tiên của nàng nên nàng đặt rất nhiều nhiệt huyết và kỳ vọng lên người cô. Bản thân cà lơ phất phơ chính là không tôn trọng nàng, cô phụ nàng chỉ bảo, cô không thể làm vậy, bởi vì không nỡ nhìn ngươi buồn bã

"Sư phụ thật lợi hại nga, ai, nhiều như vậy chiêu thức" Thành Si Khải lên tiếng khen ngợi, chân thành trong mắt, Phương Tử Tịch nhìn thấu

Phương Tử Tịch hiếm có phụ hoạ: "Ta là sư phụ của ngươi đương nhiên phải lợi hại, lợi hại để không kẻ nào khi dễ ta đồ nhi" Một lời thề liền đem các nàng trói buộc một chỗ, từ ngày đó Phương Tử Tịch đã mang lên người thật cao cả trọng trách

Thành Si Khải mềm nhẹ cười. Phương Tử Tịch nói: "Vừa rồi ta đã thi triển hết thảy các chiêu thức của Chi Thiên kiếm pháp bộ, càng về sau sẽ càng thêm cầu kỳ phức tạp, ngươi có nơi nào không hiểu liền hỏi"

Thành Si Khải lắc đầu: "Đồ nhi đã ghi nhớ hết thảy chiêu thức vào đầu"

"Ân, luyện tầng thứ nhất cho ta xem"

Thành Si Khải bắt đầu nâng lên thanh trường kiếm, cầm như Phương Tử Tịch đã cầm, trọng lượng thanh kiếm như có như không tựa như lông vũ, không ngờ Tàng Hải môn có thật nhiều bí tịch thất truyền a. Thành Si Khải thân ảnh phiêu dật tiêu sái được Phương Tử Tịch thu hết vào đáy mắt, nàng biết được nữ hài này rất chú tâm vào việc luyện kiếm

Mỗi một lần Thành Si Khải vung kiếm, hoa tuyết tung bay, mĩ mạo vô song nữ tử điềm tĩnh phi thân, xa xa trên tán cây bắt được một chú chim sẻ. Thành Si Khải ngốc hề hề cười, nhẹ nhàng đặt chú chim vào lòng bàn tay Phương Tử Tịch

"Cho ngươi, sư phụ"

Phương Tử Tịch thần tình nhàn nhạt ý cười: "Nó thật đáng yêu, ta rất thích, cảm ơn ngươi"

Phương Tử Tịch là người yêu thương động vật giống cô, nàng đối Đại Bạch săn sóc, điều đó Thành Si Khải thấy nhất thanh nhị sở. Phương Tử Tịch vuốt lông mao chú chim sẻ, cười đến loan hai tròng mắt, Thành Si Khải cũng đồng dạng mỉm cười....

Buổi trưa thời gian, Tàng Hải môn đệ tử đều lui vào phòng chợp mắt dưỡng thần, đây là thời cơ rất tốt để Thành Si Khải lẻn ra ngoài thăm dò phía sau Tàng Hải môn. Cô cẩn thận quan sát, Phương Tử Tịch phòng không có động tĩnh mới chạy như bay xuyên qua dãy hành lang trèo qua bức tường cao lớn nhảy phốc ra ngoài

Phía sau Tàng Hải môn là cánh rừng rộng lớn, cây cối chằng chịt đan xen nhau, khí trời Tàng Hải môn luôn ôn họa có lẽ vì nhiều vách núi ngụ lại phía sau. Thành Si Khải lấy kiếm chém bỏ những lùm cây để dễ phương tiện di chuyển hơn, vừa đi vừa chém cây cỏ một đoạn đường khá dài, thanh âm thác chảy róc rách ngày càng rõ mồn một

Thành Si Khải nhìn bốn phía xum xuê cây cối, dưới chân xanh mơn mởn một màu, cô dò tìm hướng thanh âm phát ra, kia rồi. Ở một góc khuất bị lùm cây cỏ bao phủ, Thành Si Khải đem cây cỏ vứt sang một bên, một cái động nhỏ rành rạch hiện ra trước mắt cô

Thành Si Khải thử đo ước kích thước, cửa động nếu như từng người một tiến vào liền không thành vấn đề rồi. Cuối hang có ánh sáng, Thành Si Khải chạy như bay ra cửa hang, cô mở thật to nhãn thần kinh ngạc nhìn hùng vĩ cảnh quan trước mắt

Nơi này cảnh quan quả thực được lão thiên gia ưu ái, Thành Si Khải bước xuống bậc thềm phong rêu, tiền phương là thác nước lớn, màu nước xanh biếc trong veo. Cô híp mắt nhìn, nước không sâu lắm, có thể tắm được, hai bên phụ cận là thảm cỏ xanh rờn, cô có điều suy tư, Tàng Hải môn đệ tử chưa phát giác nơi này có thác nước a

Thành Si Khải đặt tay lên hòn đá lớn, sừng sững trước thác nước, phía trên hòn đá có khắc chữ Mạch Long thác dù đã bị năm tháng phai mờ đi không ít, nơi này chắc hẳn được đặt theo tên người tìm ra nó đi, sau lưng hòn đá có bậc thang dẫn xuống bên dưới

Bậc thang khá dốc và trơn nên khi đi xuống phải cẩn thận kẻo trượt ngã. Thành Si Khải hô lên một tiếng quá tuyệt vời, cảm giác cứ như bản thân hòa tan vào thiên nhiên vậy, cô ngã lưng lên thảm cỏ xanh nhìn về phía thác nước

Thành Si Khải còn phát hiện, nơi này dày đặc linh khí, cực kỳ thích hợp cho việc luyện Chi Thiên kiếm pháp bộ vì khi luyện bộ pháp kia hao tổn rất nhiều nội lực. Nguồn linh khí này bản thân là ma cà rồng như cô cũng cảm thấy thật dễ chịu

Nếu cứ như vậy hấp thụ linh khí, không sớm thì muộn nguồn sức mạnh từ hiện đại của cô sẽ trở lại. Đến thời điểm đó, còn có thể hóa dơi

Thành Si Khải cũng không muốn ích kỷ giữ nơi này cho riêng mình. Vỏn vẹn nửa canh giờ sau, nhân lúc Tàng Hải môn đệ tử ra ngoài trao đổi lụa là, Thành Si Khải đưa Phương Tử Tịch và Đại Bạch đến Mạch Long thác

Phương Tử Tịch nghe Thành Si Khải cứ nằng nặc muốn đưa nàng đi một nơi, Phương Tử Tịch còn tưởng Thành Si Khải phát rồ cái gì, rốt cuộc cũng đáp ứng Thành Si Khải. Đến thác nước sau đó, Phương Tử Tịch thán một tiếng thật đẹp, nàng như không thể tin nổi vào mắt mình

Phương Tử Tịch sinh hoạt tại Tàng Hải môn đã mười bảy năm, đây là lần đầu tiên nàng biết được sự tồn tại của thác nước này. Thành Si Khải chỉ vừa mới đến vào ngày hôm qua thôi, thế nào biết được nha?

"Làm sao ngươi tìm được địa phương này?"

Thành Si Khải nghe nàng hỏi, nhàn nhạt nói: "Ta nghe được thanh âm thác chảy"

"Ở trong Tàng Hải môn mà ngươi nghe được tận ngoài này. Khai cái gì vui đùa" Phương Tử Tịch bĩu môi. Tiểu vô lại này nói cũng thật sự quá khoa trương....

Thành Si Khải cười cười không nói. Việc cô nói đều là sự thật, nàng không tin cũng phải thôi, thính giác ma cà rồng vốn dĩ tốt gấp mười lần so người bình thường a

Đại Bạch dường như rất thích thú nơi này, nó lắc lắc cái đuôi nhỏ, tru lên một tiếng, tiên phong chạy xuống bên dưới trước. Hai vị chủ tử thấy vậy cũng vui vẻ chậm rãi bước xuống bên dưới. Phương Tử Tịch nhịn không được khen ngợi

"Nơi này linh khí thật thịnh vượng, chỉ ngồi thôi cũng đủ thấy thoải mái"

"Sư phụ, nơi này cực kỳ thích hợp cho việc luyện kiếm pháp. Chi Thiên kiếm pháp bộ làm hao tổn nhiều như vậy nội lực, nếu như ở nơi này luyện kiếm liền không cảm thấy mệt" Vươn tay ngắt một nụ hoa nho nhỏ, Thành Si Khải đưa lên mũi ngửi ngửi, thật thơm a

Phương Tử Tịch gật gù: "Đúng vậy" Sau đó ý thức được Thành Si Khải lời nói ám chỉ cái gì: "Khải nhi, ý của ngươi là..."

Thành Si Khải tiêu sái cười: "Như sư phụ nghĩ, ta muốn việc luyện kiếm của chúng ta diễn ra tại đây"

Phương Tử Tịch thấy Thành Si Khải nói cũng rất có đạo lý, luyện kiếm ở Tàng Hải môn thì hơi gò bó, Mạch Long thác lại dày đặc linh khí. Một hồi suy nghĩ, cuối cùng Phương Tử Tịch chấp nhận Thành Si Khải đề nghị

Trên mặt các nàng có giọt nước bắn vào. Các nàng không hẹn cùng nhìn kẻ làm văng nước lên mặt, thì ra Đại Bạch nhảy xuống hồ nghịch nước, còn nghịch thật cao hứng, nó chạy lên bờ phá đám hai vị đại chủ tử của nó rồi tiếp tục nhảy xuống hồ

Bốn chân vẫy vẫy đạp đạp dưới làn nước trong veo, động tác dị thường khả ái. Phương Tử Tịch nhìn yên bình phong cảnh lại nhìn đến Thành Si Khải cong cong khóe môi, như vậy tràn cảnh, nàng còn cầu gì hơn đây

"Trong cung có hai người ta muốn đưa các nàng tẩu thoát, cảnh quan này chắc hẳn người ấy sẽ thực thích. Đáng tiếc không có cơ hội nữa rồi" Thành Si Khải đưa tay vào khoảng không như muốn bắt lấy vật gì, nghe trong ngữ khí phảng phất ảm đạm

"Ngươi rốt cuộc ở trong cung phát sinh vấn đề gì mới xuất cung bỏ đến nơi này?"

"Không gì a, ta chỉ muốn đổi không khí thôi, quanh năm suốt tháng yến tiệc oanh oanh yến yến liền cảm thấy đau đầu, phải chi trong cung không đấu đá lẫn nhau mà hòa hợp như nơi này thật tốt" Thành Si Khải có chút cảm thán

"Ta không xuất thân trong hoàng tộc và không sinh hoạt trong hoàng cung nguy nga kia nên ta không hiểu tình huống ngươi gặp phải. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra ngươi cũng đừng bi quan mà hãy lạc quan mà sống a"

Thành Si Khải đột nhiên đứng lên cấp nàng vô hạn xán lạn tươi cười:

"Sư phụ, ngươi đừng lo lắng, ngươi đồ nhi nguyên vốn rất lạc quan nga"

Người này a, luôn làm Phương Tử Tịch đoán không rõ nàng đang nghĩ ngợi cái gì đâu?

------------------------------------------

Tiểu Bạch: Ngủ dậy sau một giấc, tinh thần hứng khởi nên viết chương

Phải ráng hoàn thành bộ này và ba bộ kia, hixx =)))). Viết ra một bộ truyện luôn muốn nhìn thấy quá trình từ bắt đầu đến đại kết cục của các nàng