Chương 1: Cứ Như Vậy Mà Xuyên Qua Sao?

"Nương nương, một chút nữa thôi"

"Nương nương hãy ổn định hô hấp"

Là tiếng nói của ai? Cái gì nương nương? Cái gì hô hấp a? Mà nơi này là đâu? Quá nóng! Mình muốn ngạt chết mất!

Có gì đó muốn hút mình ra ngoài! Rốt cuộc là cái gì!

"Ra rồi!" Cô chỉ nghe tiếng người qua lại vội vã, âm thanh vắt nước còn có âm thanh thống khổ của nữ tử

"Là tiểu hoàng tử...Ách...là một tiểu công chúa...Này...Thật kỳ lạ!" Người này rất hoảng hốt khi nhìn tiểu hài nhi trước mặt

"Ngươi mau mau đi xem nương nương! Còn thất thần ở đó làm gì!"

"Nương nương mà có mệnh hệ gì là chúng ta bay đầu a!" Cung nữ đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ thập phần sợ hãi

Hả! Nàng ta là ai? Tại sao cơ thể mình lại cảm thấy vô lực như vậy...!

Cô cố gắng mở mắt, dù hơi lờ mờ nhưng vẫn có thể thấy được xung quanh, cô nhận ra không phải là nơi cô sinh sống, mọi thứ đều lạ lẫm

Khoan! Căn phòng này có bốn chiếc cột lớn, mỗi chiếc cột đều điêu khắc hoa văn rất tinh xảo, phía bên kia vách tường có treo một bức tranh, là một tuyệt sắc mỹ nhân đang đánh đàn, nhìn thoáng qua thì căn phòng này rất xa hoa rộng lớn đi! nhưng ai ở thời đại này mà còn thiết kế phòng như vậy nữa a, người ở nơi này vận trang phục không giống với thời hiện đại

A...Trang phục này giống như những cung nữ trong phim cổ trang cô hay xem!

Cổ trang! Cổ đại?

Nà ní!!!

Đầu cô đau như búa bổ, đại não là từng mãnh vỡ vụn vặt, cô cố gắng nhớ lại, sâu chuỗi từng mảnh ghép

Hôm nay X thị vào đông, bông tuyết tung bay đầy trời, mà thời tiết cực kỳ rét lạnh, cô ngồi trong phòng của mình, vừa thưởng thức một bản nhạc vừa nhâm nhi một ly rượu, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì sẽ thấy màu sắc của ly rượu này không giống bình thường, thanh khiết, ngọt ngào...là máu tươi. Dưới giường là tổng hợp các loại mèo, khi cô đi du lịch ở mỗi nước thì đem về một con a, chủ nhân của căn phòng và căn biệt thự u ám này thật sự rất hưởng thụ cuộc sống này

We're talking away

I don't know what i'm to say

I'll say it anyway

Today's another to find you

Shying away

I'll be coming for your love OK

Take on me...

Rầm

Meow meow meow

Cánh cửa bị một người dùng sức lực cực lớn đẩy ra. Bọn mèo bỗng nhiên hoảng sợ nhảy toát lên giường, chúng xù lông nhìn nam nhân cao lớn, tuấn tú, mái tóc bạch kim cùng làn da trắng đến nhợt nhạt trông hắn thật âm u, ma mị, bên cạnh hắn là một nữ nhân phá lệ xinh đẹp, biểu tình phức tạp, điều kỳ lạ là mắt họ đều đỏ như máu

"A, lão ba và mụ mụ đi du lịch có vui không?" Cô vẫy tay chào, không để sự tức giận của họ vào trong mắt

"Andre!" Nam nhân gầm lên một tiếng, răng nanh lộ ra rất rõ ràng, lúc này bọn mèo sợ đến mất mật, nấp vào sau lưng cô

"Con còn muốn rong chơi đến bao giờ! Gia tộc cần con kế nghiệp, biết bao nhiêu văn kiện đang chờ, vậy mà con lại trốn ở nơi đây ngủ đông, tận hưởng cuộc sống của người thường! Hừ, tức chết ta!" Âm thanh trầm thấp, đầy uy nghiêm vang vọng cả căn phòng

"Alex, đừng giận, cục cưng còn nhỏ, hơn nữa răng dạy nàng một chút là được rồi!" Nàng khuyên can trượng phu của mình

"Nếu hai người muốn có người kế thừa gia tộc vậy thì trực tiếp sinh một đứa nữa là được rồi!" Cô đề cao âm lượng, bỏ ngoài tai lời lão ba

"Hỗn đản! Xem ra kỳ này không cho con một bài học là không được!" Alex nhíu mày, nội tâm nóng như lửa đốt, hắn đi đến bên giường của cô nhanh như một cơn gió, không cho cô thời gian phản kháng, hắn bế xốc cô lên

"Đường đường là ma cà rồng cao quý mà lại đi nuôi mèo, ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông đây!"

"Lão ba! Cho con xuống đi mà! Ô Ô" Cô ra sức vùng vẫy, giãy dụa tránh thoát khỏi ma trảo của lão ba nhưng sức cô làm sao có thể bằng sức lực của hắn, một công tước ma cà rồng tối cao và quyền năng

"Lần này ta sẽ không nhân nhượng nữa! Hừ!" Alex sẽ không vì vậy mà mềm lòng, cô là con của hắn nên sẽ càng không

"Alex, honey~ chờ em với" Lý Vũ Kỳ vội đi theo Alex, nàng cũng thật bất đắc dĩ a, nếu như cục cưng chịu ngoan ngoãn nghe lời thì cũng đâu tới nỗi phải dùng biện pháp đó

Alex bế cô đến bên một chiếc hòm màu đen lớn, bề mặt chiếc hòm được khắc một cây thánh giá đỏ rực, cô cảm thấy rất bất an a. Alex lẩm bẩm một câu chiếc hòm tự động mở ra, bên trong không phải là nhung lụa cũng chẳng phải lông thú mà là một lỗ đen thâm thẫm

"Sung sướиɠ con không chịu, vậy ta chiều theo ý con, cho con nếm mùi khổ ải một lần, khi nào con đủ trưởng thành, chúng ta sẽ đến đón con!" Alex thở dài, hắn cũng có chút đau lòng nhưng lại bị tức giận lấn áp

"Lão ba! Con sai lầm rồi, chúng ta có thể từ từ thương lượng mà!" Cô bám víu lấy người hắn, cô không muốn a, tuyệt đối không muốn

"Mụ mụ, cứu con!" Cô dùng cặp mắt đáng thương nhìn Lý Vũ Kỳ, mọi lần mụ mụ đều sẽ đau cô thương cô a

"Cục cưng! Mụ mụ rất thương con, nhưng mà lần này hãy nghe lời lão ba của con đi, hảo hảo sống!" Lý Vũ Kỳ lấy khăn tay lau nước mắt, dáng vẻ giống như là sắp tiễn con đi xa

"Tạm biệt! Cục cưng" Alex thả cô vào lỗ đen, cô lập tức bị lỗ đen hút vào, thật khóc không ra nước mắt mà

"Cục cưng yên tâm! Lỗ đen này là một cỗ máy thời không nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của con a! Lên đường mạnh khoẻ"

"Con có phải là con gái thân sinh của hai người không!!!" Cô chỉ kịp rống một câu rồi hoàn toàn bị lỗ đen nhấn chìm...

Tạm biệt những bé mèo xinh đẹp, tạm biệt những đất nước ta chưa đi, tạm biệt những người yêu cũ, ô ô ô

"Hoàng hậu nương nương giá đáo" Thanh âm ẻo lả của nam tử cắt đứt dòng hồi tưởng của cô, khiến cô đang thất thần trở về với thực tại

Sau một hồi vểnh tai nghe các cung nữ nói chuyện, cô liền biết bản thân hiện tại là một tiểu hài nhi, hơn nữa bị các cung nữ đặt trên giường có màn trướng che phủ nên không thể thấy rõ mặt mũi của vị hoàng hậu này, chỉ nghe được một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng khiến cả đời cô khó quên

"Chúng nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương" Nhóm cũng nữ đều đồng loạt quỳ rạp xuống hành lễ

"Miễn lễ!"

"Chúng nô tì tạ ơn phoàng hậu nương nương!" Nhóm cung nữ lúc này đã đứng dậy, dạt ra hai bên nhường đường cho hoàng hậu

Hoàng hậu ngồi trên ghế phi tần, thái giám đứng một bên hầu hạ châm trà cho nàng, hương trà thơm ngát cùng hơi nóng lan tỏa, nàng đưa tay nhấp một ngụm trà, nàng cất giọng hỏi

"Tiểu điện hạ như thế nào rồi?" Dung nhan lạnh lùng uy nghi khiến đám nô tài kinh sợ

"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, tiểu điện hạ vừa ngủ" một cung nữ đứng ra khỏi hàng, nàng cúi đầu, chậm rãi đáp

"Ô...Ô...Hoàng hậu nương nương...Ô..Ô..Nô tì đáng chết" Mọi người trong cung điện bị một thân ảnh làm cho kinh hồn bạc vía, mặt cung nữ đầy nước mắt, đầu tóc rối bù, từ trong tẩm cung chạy đến trước mặt hoàng hậu, vội vàng quỳ rạp xuống dập đầu lên nền đất

"Vô lễ! Ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?" Thái giám sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn cung nữ đang không ngừng dập đầu đến chảy máu kia

"Nô tì đáng chết...nô tì đáng chết..." Cung nữ thấp giọng lẩm bẩm

"Người đâu! Mau đem tiện nhân này ra ngoài đánh chết" Thái giám gọi hai tên thị vệ vào định đem cung nữ đi

"Khoan đã! Tống Phùng ngươi lui ra đi!" Hoàng hậu nhìn ra vị cung nữ đang có chuyện khó nói, Tống Phùng kinh ngạc, nhưng hiểu rõ chủ tử của mình nên hắn cũng không có ý kiến gì, cứ như vậy lui ra một bên

"Ngươi có chuyện gì cần bẩm báo?" Mắt phượng xinh đẹp khẽ nhếch, nàng dùng ngữ khí vân đạm phong khinh hỏi cung nữ kia

"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương...Thục phi nương nương vì khó sinh mà hoăng thệ rồi...nô tì đã cố gắng hết sức nhưng không giữ lại được tính mạng của nàng...Ô..Ô" Dứt lời cung nữ liền khóc rống, đám nô bộc của cung điện này cũng đồng loạt quỳ xuống, sẵn sàng nhận lấy cái chết

Hoàng hậu hơi nhíu mày, sắc mặt vạn năm bất biến, làm người ta đoán không ra

"Tống Phùng"

"Có nô tài"

"Ngươi mau đi nhìn xem Tiêu Thục phi, rồi an bài mọi việc đi"

"Nô tài tuân mệnh!" Tống Phùng vội đi vào tẩm cung tìm thi thể Tiêu Thục phi

"Các ngươi đều đứng lên đi, ngươi mang tiểu điện hạ ra đây!"

"Là, hoàng hậu nương nương"

Di! Ta sắp được gặp hoàng hậu!!!

Thành thật xin lỗi thân mẫu a, ma cà rồng chúng ta chính là khó sinh nở mà, hơn nữa ta còn là dòng thuần huyết vô cùng cao quý...

Cô hé mắt nhìn, màn trướng bị người vén qua một bên, một cung nữ thanh tú tiến đến, khom người bồng cô lên, ôm vào trong ngực. Chỉ chốc lát, đã đến chỗ hoàng hậu

"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, tiểu điện hạ từ lúc sinh ra đến giờ đều không khóc không nháo, thật là kỳ diệu, bất phàm!" Cung nữ mang theo tươi cười hướng hoàng hậu đáp

Hoàng hậu nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười, nàng đi đến gần cung nữ, nhìn tiểu hài nhi da trắng nhợt nhạt, đang đưa ngón tay lên miệng mυ"ŧ, hai mắt tròn xoe vô cùng khả ái

Nàng đẹp quá!

Lông mày lá liễu, sóng mũi kiêu ngạo, bờ môi no đủ hồng nhuận, mắt phượng tú lệ, tựa tiếu phi tiếu, uy nghi vô cùng, làm người ta không dám nhìn thẳng, rồi lại không nỡ mà muốn dấn thân sa vào, làn da trắng nõn, Đẹp như tiên tử không nhiễm khói sương, như một đóa hoa sen giữa vũng bùn lầy...Thật khiến nhân tâm mê mẩn

Thấy nàng, cô nhoẻn miệng cười, thanh âm y y nha nha phát ra từ trong miệng

"Hoàng hậu nương nương, người xem, đây là lần đầu tiên tiểu điện hạ cười đó, xem ra tiểu điện hạ rất muốn nương nương thân cận a!

"Để ta bế nàng!" Cung nữ cẩn cẩn dực dực đem cô từ trong lòng ngực trao cho hoàng hậu, hoàng hậu thành thục ôm cô, tiến nhập trong lòng, hương thơm thanh khiết của nàng nhẹ nhàng vờn quanh khoan mũi cô

Cô thật thích, thích cảm giác được nàng ôm, ấm áp, vô cùng an toàn.

Cô phá lên cười, con ngươi luôn luôn lạnh lùng của nàng thoáng chốc cũng trở nên mềm mại, nữ tử trời sinh đều có mẫu tính trong người a...Không khí trong cung điện đều bị cô làm cho thoải mái, phần u ám, buồn bã lúc đầu tan biến không còn sót lại một mảnh, đám nô tài, cung nữ cũng vì vậy mà mặt mày đều giãn ra phân nữa...

"Hoàng thượng giá lâm!"

----------------------------------------

Lời Tiểu Bạch: Viết cổ đại văn thật là đau đầu...