Máy bay hạ cánh xuống đường băng tại phi trường, âm thanh khởi động điện thoại di động vang lên liên tiếp, Tống Giai Nam lấy điện thoại ra, thử mở điện thoại hai lần, lần nào màn hình vừa sáng lên được một lúc thì lại tắt, cô nghĩ là đã hết pin, Tổng biên tập ngồi bên cạnh cô bỗng nhiên cất giọng nói, hầu như tất cả các hành khách khác đều nghe vô cùng rõ ràng: "Cái gì, mới vừa về lại phải đi phỏng vấn à, ở tòa soạn không có ai sao!"
Tống Giai Nam thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Không sao, để em đi, dù sao về tòa soạn cũng chỉ sửa lại bản thảo".
Tổng biên tập cúp điện thoại: "Được rồi, em trực tiếp chạy đến học viện là được, ba giờ chiều hôm nay Kim Dung có buổi tọa đàm, chỉ cần có một đoạn hoạt cảnh là được rồi, cũng không dự tính sẽ phát hành nhiều, em thấy đủ là được rồi".
Cô sờ sờ túi xách: "Điện thoại của em hết pin rồi, Tổng biên tập, chị có mang theo PHS không?"
"Có mang, sau khi buổi tọa đàm kết thúc phải viết bản thảo ra, dù sao trước tám giờ tối nhất định phải giao bản tin cho phòng biên tập, nếu như không kịp sẽ không dùng bản thảo của em, bên kia cũng không thể đợi được".
Trong lòng cô có chút bất mãn, nhưng vẫn trả lời: "Được, em biết rồi".
Skip in 7...Ad finishes in 01 seconds
Cô đã đến học viện vài lần, dọc đường đi, những cảnh vật vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ, rất nhiều cảnh tượng thời học sinh dễ dàng hiện lên trong đầu cô, ở học viện phần lớn là nữ sinh, tốp năm tốp ba đi ngang qua con đường mòn thấp thoáng bóng cây ngô đồng, cô không mất nhiều thời gian để tìm ra phòng hội nghị, từ lối vào cũng đã thấy có rất nhiều người, chắc là cô cũng không thể chen vào được.
Lúc Tống Giai Nam đang suy nghĩ có nên dùng thẻ phóng viên trà trộn vào hậu trường hay không, bỗng nhiên có người gọi tên cô, Phương Ngôn Án đang đeo thẻ công tác đứng trên lầu vẫy cô, sau đó thì đi xuống: "Chị Giai Nam, chị đến phỏng vấn à?"
Cô cười gật đầu: "Đúng vậy, tòa soạn không thông báo trước, cho nên tôi đến đây trong tình trạng mơ hồ".
"Ôi, chị mới đi công tác về, công việc ở Quảng Châu thế nào, có phải thấy nhiều nhân vật lớn lắm đúng không?" Phương Ngôn Án vừa đi vừa hỏi: "Em dẫn chị đến hậu trường nha, hình như lần này không có nhiều tòa soạn đến, cho nên nhân dịp này chị có thể hỏi nhiều câu hỏi hơn một chút".
Tống Giai Nam lấy thẻ phóng viên ra, cô nghiêng mắt nhìn quyển "Thiên Long Bát Bộ" trong tay Phương Ngôn Án, "Tôi thích nhất quyển này, cho tôi mượn được không, tôi sẽ trả lại cho cậu một quyển sách có chữ ký".
Tay của Phương Ngôn Án rụt lại, vẻ mặt khẩn trương: "Được, đây vốn là sách lậu, em đi tìm một bản chính".
"Cậu muốn chết à, sao lại cầm sách lậu đến đây". Tống Giai Nam cười to: "Mau đi tìm mấy quyển bản chính bìa cứng đi, suýt chút nữa là hỏng bét rồi, sắp mất cả trang đánh dấu, còn cả dấu hiệu của sách nữa".
Phương Ngôn Án cũng cười: "Ôi, chị nói xem, loại này không cẩn thận mà để rớt xuống nước, nhặt lên phát hiện bị cá sấu cắn hai cái, sau đó lúc phơi trên mặt đất, lại bị gà mái hay vịt đực giẫm lên loại sách này, đến đây, em đặt sách trên mặt đất, chị đến giẫm hai cái đi". Thuận thế vứt sách trên mặt đất, Tống Giai Nam cười rộ lên: "Tôi không giẫm lên thứ cậu đã cắn qua, hạ thấp thân phận".
Những phóng viên đến phỏng vấn Kim Dung không nhiều lắm, trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh chủ đề việc từ chức tiến sĩ đại học Chiết Giang, không khí có chút nặng nề, đến thời điểm ký tên mới náo nhiệt hơn một chút, sau khi buổi phỏng vấn và tọa đàm kết thúc Tống Giai Nam phải trở về tòa soạn, Phương Ngôn Án được hời nên đề nghị: "Em mời ăn cơm, cảm ơn cô Tống đã đến giúp đỡ".
Tống Giai Nam thấy thời gian vẫn còn dư, "Được đó, căn tin nhé, nhận thức nơi đặc sắc này một chút".
Căn tin ở học viện tốt hơn lúc cô còn học đại học rất nhiều, Tống Giai Nam nhìn thức ăn trên bàn dường như không có món nào dành cho nữ sinh, cô có chút xúc động: "Lúc vào giờ ăn ở căn tin khi nhìn thấy các nam sinh nhất định sẽ rất xúc động".
"Đúng rồi, lần trước bác gái bán cơm thấy em rất kích động, tay run run lên, không bán hai phần, tay run lẩy bẩy chỉ bán một phần". Phương Ngôn Án vừa giải thích vừa nhìn về phía bán cơm gọi: "Ba phần cơm, không phải là một phần!"
"Ở trường học, nam sinh các cậu sinh tồn tại nhất định là không dễ dàng". Tống Giai Nam giải thích như vầy: "Cậu có thể nhận được giải thưởng Nobel thành tựu suốt đời, mặc dù không có giải thưởng như thế, và hơn nữa trong thời gian tới cũng không có dự định nào cho giải thưởng này".
Phương Ngôn Án bật cười, gương mặt dịu dàng trong sáng, chỉ là ở khóe mắt khẽ nhếch lên, nhìn qua có chút tối tăm, da cậu ấy cũng rất trắng, là dạng trắng trẻo mạnh mẽ, không giống như Tô Lập, là vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống, nhưng có lẽ là vì chàng trai trong ký ức cũng ở độ tuổi đó, cho nên trong mắt cô, hai người dường như có chút giống nhau.
Cô vô thức đưa tay sờ điện thoại trong túi của mình, sau đó nhẹ nhàng buông tay xuống, thở dài một hơi.
Sườn xào chua ngọt rất có mùi vị, gà vị cay cũng rất vừa miệng, Tống Giai Nam ăn rất vui vẻ, trong lúc ăn nhận thấy có không ít người nhận ra Phương Ngôn Án muốn đến bắt chuyện: "Phương Ngôn Án, bạn gái của cậu hả?"
Cậu ấy vội vàng giải thích: "Đừng nói lung tung, ngộ nhỡ em không kết hôn được, thì phải làm sao? Chị chịu trách nhiệm?"
Tống Giai Nam cười không nổi: "Phương Ngôn Án, quen biết cậu lâu như vậy, tôi cũng không biết cậu có bạn gái hay chưa". Bỗng nhiên cô dừng một chút: "Hay là bạn trai nữa".
"Không có". Phương Ngôn Án trả lời nhanh nhẹn dứt khoát, "Em còn nhỏ, nội tâm vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, tạm thời vẫn không chịu nổi những đề tài nghiêm túc trong cuộc sống, nhưng chị Giai Nam, còn chị, em biết hiện nay chị không có bạn trai, nhưng chị chưa từng có sao?"
Ánh nắng chiều xuyên qua tấm thủy tinh cao lớn chiếu xuống mặt đất, trên phiến đá cẩm thạch màu trắng lát nền phản xạ thành ánh sáng chói mắt, mà thứ ánh sáng đó lọt vào giữa những chiếc lá tạo ra những hình ảnh mờ nhạt loang lổ nhiều màu, biến thành những chiếc bóng tranh sáng tranh tối.
Giống như bỗng chốc cô được trở lại lúc ở trong sân trường, chàng trai có nụ cười sáng như ánh nắng mặt trời kia, chân tay luống cuống đứng ở dưới lầu ký túc xá, cùng cô tán dóc thật nhiều đề tài, chỉ vì cuối cùng cậu ta không kiên nhẫn được nữa, ấp úng nói cho cô biết, "Tớ thích cậu".
"Tôi cũng không biết tình cảm đó có tính là tình yêu hay không". Tống Giai Nam khẽ ngẩng đầu lên, từ góc độ này, cô có thể thấy được những áng mây đang chuyển động trên bầu trời, "Bởi vì chúng tôi cũng không nói ra miệng, nhưng giống như trong sinh mệnh lại có thêm một người, trong lúc bất chợt, cậu cảm thấy rằng có người để cậu dựa vào, nhưng rất kỳ lạ, dù cho tình cảm đó không hề có cảm giác mặt đỏ tim đập".
"Cặp vợ chồng già?"
Cô khẽ bật cười: "Cậu ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cái cảm giác đó chẳng qua là ở cùng nhau nên phát triển rất tự nhiên, nhưng ngược lại, loại cảm giác đó quá thân thiết, phát triển thành người yêu cảm thấy quá đột ngột".
"Kết quả là hai người chia tay rồi?" Phương Ngôn Án tiếp tục hỏi.
"Trong tiềm thức của tôi, thật ra dường như chúng tôi chưa từng yêu đương, chia tay chẳng qua là do cậu ấy đi du học nước ngoài, từ đầu đến cuối, cảm giác giữa chúng tôi dường như chỉ là bạn bè, hai bên cùng ủng hộ lẫn nhau, bây giờ nhớ lại, đúng là một ký ức rất đẹp".
Phương Ngôn Án ngẩng đầu, khóe miệng bất đắc dĩ nhếch lên thành một độ cong, "Chị Giai Nam, sao em cảm thấy chị bội tình bạc nghĩa thế. Tình cảm đó của chị căn bản không được gọi là tình yêu".
"Cậu cũng cảm thấy vậy ư". Tống Giai Nam gật đầu, "Giống như tôi chưa từng tin tưởng vào tình cảm, dường như cho đến giờ tôi cũng không tin bản thân mình".
"Người con trai đó tên gì?"
Trong đầu cô hiện lên nụ cười với lúm đồng tiền như ánh mặt trời, bóng dáng cao cao, người lúc nào cũng cười nhạo cô vì học kém môn Toán, nhưng thật ra đó là một người rất biết suy nghĩ cho người khác, nghĩ đến cậu ta, cô cảm thấy rất an tâm, cô không tự chủ được mà nhoẻn cười: "Đoàn Gia Thần, dường như đã lâu rồi tôi không nói ra tên cậu ấy, cũng cảm thấy là lạ".
Trở về tòa soạn, gửi bản thảo rồi sửa sang bài viết thì đã khuya, một mình cô ngồi xe bus về nhà, trên xe bus có rất nhiều người, đứng chen chúc đến mức thở không nổi, vất vả lắm cô mới chịu đựng được đến trạm xe trước nhà, dòng người ào ạt bỗng chốc được đẩy ra ngoài, trong sự hỗn loạn, cô không biết ở đâu lại có bàn chân giẫm lên chân cô một cái, ngay tức khắc cô đau đến mức chảy nước mắt.
Về đến nhà, vừa nhìn vào đã thấy bị bầm một vết lớn, cô vội vàng lấy dầu hoa hồng bôi vào, lại nghĩ đến cô vẫn chưa thông báo cho bố mẹ biết cô đã đi công tác trở về, trong lúc vô thức cô sờ sờ túi, trống rỗng.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, điện thoại đã bị trộm trên xe bus, chiếc Nokia cô vừa mua chưa được một tháng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mất hứng thú với tất cả mọi chuyện, cô cầm PHS lên gọi điện thoại, một mình nằm trên ghế sofa nhìn trần nhà, cố gắng tìm một ít đề tài để nhét vào đại não trống rỗng, nhưng theo bản năng cô lại tự bài xích nó đi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi như vậy, một người mà cô đã thầm mến mười năm đứng trước mặt cô, đã khiến cô nhìn thấu tất cả các bí mật của chính mình, bất ngờ không kịp chuẩn bị đã nhắc tới Đoàn Gia Thần, còn có thêm anh chàng Tịch Lạc Dữ kia đột nhiên bước vào cuộc sống bình lặng của cô.
Một ao nước sâu bắt đầu gợn sóng, không biết đến lúc nào mới có thể bình lặng trở lại.
Cô đành phải lên mạng gϊếŧ thời gian, người để cô trò chuyện không nhiều lắm, cô mở blog của mình ra, viết lung tung gì đó một chút, sau đó đổi nền nhạc thành bài hát quảng cáo dài một phút, cô cảm thấy nghe khá hay, đáng tiếc là không tìm ra được bản đầy đủ.
Thường xuyên vào diễn đàn mà còn có nhiều câu chuyện như vậy, ẩn sau internet dù là một phụ nữ thông minh hay dí dỏm đều có bí mật riêng, bỗng nhiên cô có một sự kích động, muốn viết lại hoàn chỉnh toàn bộ câu chuyện của bản thân mình.
Có lẽ cô sẽ bị nói là "xanh nhạt"(1), cô cười trộm, mười năm thầm mến, nói ra nhất định sẽ cho rằng cô là người ngoài hành tinh.
(1)湖绿 - Xanh nhạt xuất phát từ Tấn Giang về một người mặc áo may ô nổi tiếng, người mặc áo may ô màu xanh nhạt này bịa đặt một câu chuyện của mình nhưng sau đó khiến cho mọi người vô cùng khó chịu khi phát hiện ra đó là một bộ phim. Cũng từ đó mà "xanh nhạt" trở thành danh từ ám chỉ "người giả dối".
Bỗng nhiên, avatar trong cửa sổ QQ của cô lắc lư, cô mở ra thì thấy thì ra là người có nick "Thất lý điền giang" kia, câu nói đầu tiên là [Tôi có một ngân hàng thương mại đầy đủ các ca khúc quảng cáo, bạn có muốn không?]
Together you and i, forever in my eyes, you were me, i am you, oh can you see, you make my dreams come true (Tôi và bạn cùng đồng hành, mãi mãi trong mắt của tôi, bạn là tôi, tôi cũng là bạn, bạn có cảm nhận được không, bạn đang biến những giấc mơ của tôi thành sự thật) ---- Tống Giai Nam bật cười, vội vàng phản hồi: [Được, tôi đã tìm rất lâu rồi nhưng không tìm được].
Ca khúc [The song for you and me] đây là ca khúc quảng cáo từng được dùng trong thế vận hội Olympic có giai điệu du dương, êm tai. Ca khúc đã làm rất nhiều khán giả cảm động.
[Bạn cũng thích bài hát này à, có bài nào hay thì đề cử đi].
Nghĩ rằng đây cũng là một người thích nghe nhạc, Tống Giai Nam không hề suy nghĩ mà phản hồi: [[Forever friend], tôi vẫn luôn để bài hát này làm nhạc chuông điện thoại]. Suy nghĩ một lát cô lại gửi thêm một câu: [Đáng tiếc là điện thoại của tôi hôm nay bị trộm mất rồi, nếu không có thể nghe lại nhiều lần].
Bên kia an ủi lại bằng một biểu tượng gương mặt tươi cười: [Tôi đề cử "The end of the world"].
[Haizzz, nếu như đề cử thì tôi thường nghe nhạc của Yuri Chika(2), tôi sẽ đổi bài hát thành "The hope of this world"].
(2) Yuri Chika: Một ca sĩ nữ nổi tiếng ở Nhật Bản.
Hai người có chung sở thích âm nhạc, có sở thích chung về phong cách và ca sĩ, Tống Giai Nam đột nhiên cảm thấy hôm nay cũng không phải là một ngày quá tệ, trò chuyện khiến cô cảm thấy khá hơn, bên kia gửi sang một câu hỏi: [Ca sĩ bạn thích nhất là ai?]
Cô vừa định trả lời là Sinead O "Connor, hoặc Lisa Ono, thì điện thoại bàn vang lên, cô khập khiễng bước đến nhận điện thoại, thì bất ngờ truyền đến giọng nói: "Tống Giai Nam, là tôi, Tịch Lạc Dữ".
Tống Giai Nam có chút bất ngờ, đã muộn thế này lại điện thoại đến, hơn nữa lại là người không quá thân thiết.
Giọng nói của anh ta nghe có chút mệt mỏi, tiếng trầm thấp xen lẫn một chút khàn khàn: "Em đi công tác về rồi cũng không báo với tôi một tiếng, gọi điện thoại thì em tắt máy".
Cô đành phải giải thích: "Thật ngại quá, lúc tôi xuống máy bay thì điện thoại hết pin, sau đó chen chúc trên xe bus thì điện thoại bị trộm".
Bên kia trầm mặc thật lâu, kèm theo đó là vài tiếng thở dài không thể nghe được, lúc này, không khí rơi vào sự trầm mặc buồn chán, bỗng nhiên Tống Giai Nam có chút khó chịu, cô cảm thấy tại sao anh ta lại quan tâm nhiều chuyện như thế, trong lòng cô có chút buồn bã. Vừa định tìm đề tài gì đó để che giấu đi sự lúng túng thì bên kia đã thản nhiên mở miệng: "Thật ra, Tống Giai Nam, hôm nay tôi đã rất lo lắng cho em, tôi biết đối với em điều đó có chút khó tin, đối với tôi cũng vậy, nhưng mà, tôi vẫn muốn hỏi ý kiến của em trước, em có chấp nhận làm bạn gái của tôi không?"
"Có lẽ chúng ta nên thử một lần, nếu em nói em không biết nên nói với tôi như thế nào, thì chúng ta có thể từ từ tìm hiểu".
Cuộc sống giống như một hộp chocolate, không ai biết nó có hương vị như thế nào, nhưng nếu như là chocolate thì dù sao vẫn sẽ ngọt, chỉ cần chọn đúng chocolate sữa mà cô thích.
Nhưng mà, nhất định là kỹ thuật sản xuất đã bị lỗi, gửi một thỏi chocolate bạc hà đến không đúng nơi, cô nếm thử, chỉ cảm thấy lạnh giá cay xè.