Chương 7
Biên tập: Nami-chan
Từ trong bãi xe đi ra, Hạ Vũ Vân thấy Trịnh Nguy vẫn đang nói chuyện với ai đó trước cửa khu nhà.
Cậu nhẹ nhàng đi đến gần bọn họ, đang muốn lên tiếng gọi Trịnh Nguy, thì thanh âm kích động của người kia truyền đến tai cậu.
“Sáng nay anh chuyển tiền vào tài khoản của tôi là có ý gì? Phí sa thải? Từ khi nào thì anh trở nên nhẫn tâm như vậy?”
Nhẫn tâm? Là mình sao? Cậu vô thức tự hỏi chính mình.
Hạ Vũ Vân giật mình, cậu đang ngu ngốc suy nghĩ cái gì vậy, những lời đó không phải là nói với cậu mà.
Cậu dừng chân lại, đứng tại chỗ. Giữ một khoảng cách với bọn họ, có thể nghe được bọn họ nói chuyện mà lại không bị phát hiện.
Đôi lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Lại là tranh cãi chuyện tình cảm? Vì sao mà cậu luôn gặp loại ‘chuyện tốt’ này chứ.
Chỉ có điều lần này đối tượng có điểm khác biệt.
Không phải đàn bà, mà là đàn ông.
Chẳng biết có lần thứ ba không? Nếu có, biết đâu lại là người chuyển giới nhỉ?
Cậu lạnh lùng nở một nụ cười chế nhạo.
“Cậu có thể nghĩ như vậy, dù sao chúng ta cũng đã kết thúc.” Trịnh Nguy lạnh nhạt nói.
“Kết thúc?” Cậu trai kia cười to, giữa tiếng cười tràn ngập vẻ bi thương, “Tôi đã rất cố gắng cho đi rất nhiều tình cảm, vậy mà anh một cước đá tôi như thế?”
“Cái tôi muốn chỉ là quan hệ ***, chứ chẳng cần tình cảm. Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.” Giọng hắn nhẹ nhàng ôn nhu, nghe hay vô cùng, nhưng mà không hề có chút hơi ấm.
“Em yêu anh, vẫn luôn luôn yêu anh, có lẽ anh không biết.” Cậu trai la lên, giọng khàn khàn.
Khụ! Hạ Vũ Vân đứng ở một bên suýt vì câu này mà ho ra tiếng. Đống phim truyền hình trên tivi chắc cũng không sến súa như màn đối thoại này.
“Vẫn luôn luôn yêu anh.” Cậu nghe câu này, dường như muốn nôn sạch toàn bộ đồ ăn trong bụng.
Lạy hồn, sao mỗi người muốn giữ chân Trịnh Nguy đều lấy danh nghĩa là yêu? Ngoại trừ yêu, không có lý do nào hay hơn để làm hắn rung động sao??
Loại người như Trịnh Nguy e rằng cái không thiếu nhất chính là tình yêu, bởi vì người yêu hắn nhiều lắm, nhiều đến mức hắn cũng không phân biệt được, người nào là thật tâm, người nào là giả ý.
“Tôi không cần cậu yêu tôi.” Ngữ khí của hắn vẫn khá lãnh đạm.
“Em không cần tiền của anh, em chỉ cần được ở bên cạnh anh.”
Hạ Vũ Vân nghe nói đến đây, không những cơ mặt co giật, mà kể cả dạ dày cũng bắt đầu co giật.
Thực tại hoang đường khiến cậu dở khóc dở cười.
Đàn bà đau khổ cầu xin hắn như vậy, chỉ cần ở lại bên cạnh hắn.
Bây giờ kể cả đàn ông cũng như thế.
Vì sao mỗi người đều vì hắn mà thương tâm? Sức quyến rũ của hắn thực sự lợi hại như thế sao?
Không giải thích được, không giải thích được.
Mà cậu, chỉ biết là bản thân quyết sẽ không dẫm vào vết xe đổ của bọn họ.
“Ngoại trừ tiền, tôi không có cái gì có thể cho cậu.”
“Vì sao? Trước đây anh có thể chơi đùa nhưng cũng không rời khỏi em, lần này vì sao lại muốn em đi? Chẳng lẽ em làm không đủ tốt?” Cậu trai kích động nói, thanh âm pha lẫn sự nghẹn ngào.
Trịnh Nguy ngưng lại một hồi, hiển nhiên việc cậu trai kia khóc có chút tác động đến hắn.
“Bởi vì tôi muốn kết hôn.”
Câu nói này thực sự gây chấn động.
Không chỉ đối với cậu trai kia, kể cả Hạ Vũ Vân cũng có chút giật mình.
Mặc dù ở công ty có tin đồn Trịnh Nguy có vị hôn thê, nhưng tin đồn chung quy vẫn là tin đồn, bởi vì không được ai chứng thực, cho nên tất cả mọi người đều cho là nói đùa.
Nào ngờ thì ra là thật. Xem ra tin này mà lan truyền, khẳng định tâm hồn các thiếu nữ trong công ty tan ra từng mảnh.
“Kết hôn? Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?” Cậu trai cuối cùng khóc không ra tiếng.
Hạ Vũ Vân sờ sờ mặt mình, vẫn còn khô.
Không có khóc.
Vì sao cậu trai kia lại khóc, hơn nữa dáng vẻ còn muốn không chịu nổi.
Có phải vì Trịnh Nguy muốn kết hôn? Cậu trai đó thực sự yêu hắn?
Vậy cậu thì sao? Sao lại không có cảm giác gì? Cậu thật sự lãnh đạm như thế?
“Được rồi, chúng ta không thể duy trì mối quan hệ này quá lâu.” Trịnh Nguy nhẹ nhàng an ủi, khẽ vỗ vỗ lưng cậu trai kia.
Bệnh tim của Hạ Vũ Vân không biết thế nào đột nhiên tái phát, ngực dường như tắc nghẽn, khiến cậu không có cách nào hô hấp.
Cậu tựa người vào bờ tường thô ráp, khó khăn móc một viên thuốc từ trong túi ra, gắng gượng dùng nướt bọt nuốt xuống.
Từ từ hô hấp một chút, cảm giác đau đớn mới chậm rãi lắng dịu.
Bệnh tim này, nếu như đột nhiên co rút đau đớn, loáng một cái đến rất nhanh, căn bản không biết được nguyên nhân gì đã kích động cậu.
Lúc cậu khôi phục được thần khí, phát hiện hai người bọn họ không biết khi nào đang ôm hôn nhau.
Hơn nữa cảm giác có điểm khó bỏ khó rời.
Cậu nhàn nhạt nở nụ cười.
Có điểm thanh lãnh, còn có chút chế nhạo.
Cũng không biết là chế nhạo họ, hay chính bản thân mình.
Cậu lúc này đang chờ đợi người được gọi là tình nhân, lộ ra một chút đạo đức không đáng kể cũng được.
Đờ đẫn buông đầu xuống, tim thỉnh thoảng lại truyền tới cảm giác đau nhức theo quy luật.
Cậu biết là vẫn nên đứng nguyên tại chỗ, chờ họ kết thúc màn tình cảm. Hoặc hiện tại có thể vẫy vẫy tay, rồi đi lại hướng đó.
Quên đi, nếu như thực sự đi lại đó, dựa vào tính cách “ta là nhất” của Trịnh Nguy nhất định sẽ nghĩ rằng cậu quan tâm đến hắn.
Đi, cũng không phải là phim truyền hình lúc 8 giờ.
Cậu không cần phải làm những việc ấu trĩ như vậy, sẽ khiến hắn cảm thấy ưu thế được tăng cao.
Một lúc lâu.
Lâu đến mức cậu cũng không phát hiện cậu trai kia đã rời đi lúc nào.
“Vũ Vân, Vũ Vân.” Phía sau truyền đến một giọng nói đầy từ tính.
“Nghe rồi.” Cậu ngây người, lập tức bình tĩnh quay lại trả lời hắn.
“Đang suy nghĩ cái gì? Cậu dường như ngây ra một lúc lâu.” Trịnh Nguy đến gần bên cạnh cậu, nắm lấy hai vai, “Là muốn tôi sao?” Thanh âm trầm thấp pha lẫn ý cười.
Nghe hắn nói, đôi lông mày của Hạ Vũ Vân vốn đang cau nhẹ, lại cau càng mạnh hơn.
“Tôi muốn anh, anh rất cao hứng sao?” Cậu nhướng mày.
“Cũng có thể nói thế này, kể từ khi quen cậu, tôi phát hiện tự tin của mình không ngừng bị đả kích.” Trịnh Nguy chậm rãi trưng ra một vẻ mặt thụ thương, có vẻ rất chân thật. “Cậu dường như không để tôi ở trong lòng.”
“Có quá nhiều người để anh trong lòng rồi, thiếu một mình tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Cậu hừ lạnh, cười khinh miệt.
Đôi tay đang đặt trên vai cậu bỗng dưng siết mạnh, khiến cậu gần như thở không ra hơi.
“Á, anh làm cái quái gì thế.” Hạ Vũ Vân không nhịn được đau, hét lên.
“Không có chuyện gì, vào nhà.” Hắn híp hai mắt lại, mơ hồ thấy hắn đang không vui.
Trên đường vào nhà, Hạ Vũ Vân tám những chuyện trên trời dưới đất với Trịnh Nguy hoặc chỉ mỉm cười, đối với việc vừa rồi “mắt thấy tai nghe” không đề cập đến nửa chữ, dường như hoàn toàn chưa biết gì.
Sau khi hai người vào đến phòng khách, Trịnh Nguy vẫn bảo trì vẻ trầm mặc. Đôi mắt hắn híp lại, gắt gao nhìn Hạ Vũ Vân chăm chú, muốn nhìn ra một chút manh mối, bởi vì thái độ của cậu có điểm bất thường.
“Cậu biết cái gì?” Trịnh Nguy hoài nghi mà trợn mắt ra nhìn một hồi, nặng nề mở miệng.
“Anh ám chỉ chuyện gì?” Cậu nói dường như không có gì.
“Vừa rồi cậu đã thấy hết, đúng không?”
“Ờ, đúng hơn là nhìn cũng đã nhìn, nghe cũng đã nghe.” Cậu nhướng mày, vẻ mặt không cho là sai.
Trịnh Nguy đầu tiên là sửng sốt, không ngờ cậu trả lời sảng khoái như vậy, so với trước đây có chút khác biệt, rồi mới thấp giọng nói, “Đáng chết, cậu…… Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính (Cái gì không hợp với lễ thì đừng nhìn, cái gì không hợp với lễ thì đừng nghe. Câu này trích trong sách Luận ngữ của Khổng Tử), điều hiển nhiên này mà cậu không hiểu sao? Tôi phát hiện ra cậu rất thích nghe lén chuyện người khác.” Hắn lạnh lùng nói.
“Vậy sao?” Khóe miệng Hạ Vũ Vân khẽ nhếch, nhàn nhạt ý cười. “Vậy xin hỏi, điều luật nào quy định trên đường cái nghe người khác khóc thét, mọi người đi qua phải che mắt bịt tai? Nghe trộm, anh không phải nói khó nghe như vậy, hai người nói lớn tiếng, tôi chỉ là vừa vặn nghe thấy mà thôi.”
Hạ Vũ Vân tự tin bản thân mình thoạt nhìn rất lý trí… lý trí đến mức khiến Trịnh Nguy nắm chặt hai tay lại thành quyền, dường như rất muốn đánh cậu.
Nghe được chuyện của người khác, cha cậu thường nói, rồi sẽ có một ngày xảy ra sự cố bất ngờ.
“Được, nói hay lắm.” Trịnh Nguy nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, “Cậu còn muốn nói gì không?”
“Anh còn muốn tôi nói cái gì? Khóc lóc bảo anh đừng kết hôn? Rồi nói tôi cái gì cũng không muốn, chỉ cầu được ở bên cạnh anh?”
Cậu trích dẫn những lời cậu trai kia vừa nói, “Nếu như tôi nói như thế, người này nhất định không phải là Hạ Vũ Vân”, rồi làm ra bộ dạng nôn mửa.
Cậu nói tiếp, “Yên tâm, anh có thể vui vẻ mà đi kết hôn, tôi sẽ không dây dưa với anh. Chỉ có điều, tôi sẽ không tỏ ra là người thanh cao, không muốn tiền của anh, chỉ cầu ở bên cạnh anh. Anh có đủ tiền để duy trì mối quan hệ giữa hai giới, mục đích chỉ cầu dễ đến dễ đi đúng không? Anh là một ông chủ tốt, tôi cũng là một nhân viên tốt, cho nên tôi tôn trọng quy tắc trò chơi của anh.”
Quan hệ của bọn họ tựa như gió thổi mây trôi, im lặng bắt đầu, rồi lặng lẽ kết thúc.
Cậu cũng rất hi vọng là như vậy.
Cuộc sống bình thường đạm nhạt mới phù hợp với quy tắc triết học của cậu.
Cậu luôn luôn cự tuyệt những chuyện tình cảm oanh oanh liệt liệt.
“Hay lắm, cậu là người lý trí tiêu sái nhất mà tôi từng gặp. Cậu nhớ kỹ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Cũng là tình huống như thế này, lúc đó tôi và cậu chỉ là hai người xa lạ, cậu có vẻ mặt phớt lờ mọi chuyện, rất bình thường.” Trịnh Nguy vẫn giữ nguyên một vẻ cao thâm khó đoán, nhưng trên khuôn mặt dường như lộ ra một chút bất thường.
Hạ Vũ Vân gật đầu, dáng vẻ ngồi nghe rất nghiêm chỉnh.
“Hiện tại lần thứ hai đυ.ng phải chuyện như thế, cậu đã tính là người bên cạnh tôi, nhưng vẫn cứ là dáng vẻ chuyện người ta không liên quan đến mình, còn có thể cùng tôi đàm luận thiệt hơn trong quan hệ. Cậu lạnh, cậu thực sự rất lạnh, máu lạnh đến mức so với người từng trải trên tình trường như tôi còn muốn lão luyện hơn.” Thanh âm hắn có chút giễu cợt.
“Lão luyện cái gì? Cá tính tôi luôn luôn là như vậy, là chính anh cho rằng tôi làm bộ làm tịch.”
Ấn đường Hạ Vân Vũ sít sao co lại, chuyện không liên quan đến mình, nói thẳng ra, việc hắn muốn kết hôn xác thực không phải chuyện của cậu, biểu hiện lãnh đạm thì hắn chướng mắt sao? Chẳng lẽ cứ phải một khóc hai nháo ba đòi treo cổ mới được gọi là bình thường?
“Tôi muốn kết hôn, cậu cảm thấy chúng ta sau này là nên thế nào? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.” Hắn mặt vô biểu tình, chỉ có hai con ngươi lộ ra lửa giận.
“Tôi sợ nói sai.”
Ánh mắt này, cậu hoàn toàn nắm rõ, sắc mặt Trịnh Nguy âm u giống như sắp xảy ra giông tố, lỡ nói sai, không dẫn đến cái chết bi thảm là còn may. Mặc dù cậu vẫn không hiểu rõ mình đã đắc tội gì với hắn, có thể là vì thái độ không quan tâm, làm tổn thương lòng tự tôn đàn ông của hắn.
“Nói đi. Tôi giống loại người không hiểu lý lẽ sao?” Hắn hừ nhẹ.
Hạ Vũ Vân trầm tư một chút, nói: “GAME OVER! Trở lại như cũ. Hết thảy như trước đây, được không. Đương nhiên là đừng quên chuyển tiền vào tài khoản của tôi.”
Cậu cười, nhẹ nhàng nói như gió thoảng mây trôi, tựa như cùng người khác chào hỏi.
Trịnh Nguy cau mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn cũng đoán được từ trong miệng cậu sẽ không nói ra cái gì tốt đẹp, không ngờ suy nghĩ của hắn thực quá khinh miêu đạm tả. Hắn thực sự là hiểu cậu quá ít.
“Đây chính là suy nghĩ của cậu? GAME OVER?” Hắn cười nhẹ, “Muốn chạy? Nghe được câu này của cậu, cho dù tôi kết hôn, cũng phải cùng cậu duy trì quan hệ này.”
Sau đó, hắn vươn tay ra ôm lấy cậu. Hạ Vũ Vân trợn to hai mắt, muốn tránh ***g ngực mạnh mẽ nhưng không cách nào thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn, mắt lườm lườm nhìn khuôn mặt anh tuấn càng thấp càng gần, mãi cho đến khi hơi thở hai người cuốn vào nhau.
“Này, chúng ta chưa nói xong…”
Chưa kịp nói xong, Trịnh Nguy chợt cúi đầu xuống, nuốt toàn bộ những lời phía sau. Hắn hung hăng hôn cậu, khí tức mang một ngọn lửa phong cuồng! Như là sự trừng phạt, còn mang thêm cảnh báo.
“Nhắm mắt lại.” Hắn hôn sâu hơn, bàn tay thon dài lướt nhẹ qua đôi mắt cậu.
“Này, này…” Hạ Vũ Vân cực lực chống giữ khoảng cách giữa hai người, cậu không hứng thú chơi trò ân ái với hắn, tình huống không giống như mong đợi, có điểm không khống chế được.
“Tôi không phải là “này”, gọi tên của tôi.” Sau khi buông đôi môi cậu ra, hắn vẫn nhè nhẹ đặt môi mình lên môi cậu, nhẹ nhàng nói, rồi lại vuốt ve hai má vì hơi nóng giữa hai người mà phiếm hồng.
Trịnh Nguy chợt nhận ra cậu chưa bao giờ chính thức gọi tên hắn.
Quên đi, Hạ Vũ Vân buông đôi mắt xuống, ngừng vùng vẫy. Gọi tên của hắn, xin thứ lỗi, cậu gọi không được. Trong bầu không khí như vậy, không ngờ lại càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy của Trịnh Nguy.
Trịnh Nguy dùng cả thân hình vững chắc mà giữ chặt cậu, đôi môi khêu gợi để lại dấu vết xanh hồng đan chéo nhau dọc theo cái cổ tái nhợt của cậu. Hạ Vũ Vân đau đến nhíu mày, nhưng không có cách nào tránh được đôi môi hắn. Cậu phát hiện Trịnh Nguy gần đây rất thích cắn người.
Không khí ái muội mang theo sắc dục dang bao quanh hai người bọn họ.
“Ngày hôm nay có thể… không làm được không?” Cậu khó khăn nói ra một câu.
“Cậu-đừng-mơ!” Trịnh Nguy trầm mặt, nghiến răng nói ra ba chữ, mắt hung hăng trừng cậu.
“Không bằng hôm khác… Được không?” Cậu kiên trì thương lượng.
“Không được!!! Cậu không phải mặc cả với tôi. Đừng mơ nữa.” Hắn cự tuyệt, mặt vô biểu tình.
Cuối cùng dứt khoát đem cậu đẩy xuống ghế sô-pha, dùng cả người đè cậu không để lại một khe hở nào, liên tiếp hôn mỗi khi cậu muốn mở miệng.
Đã sẵn sàng thực hiện một cuộc vận động vào ban đêm.
***
Bên ngoài, trời tối đen như mực.
Hiện tại là mấy giờ?
Hạ Vũ Vân nhàn rỗi nâng mắt lên nhìn, vị trị hiện tại của bọn họ bây giờ không bình thường chút nào? Một trên một dưới.
Cậu cảm giác được Trịnh Nguy đang ra sức chuyển động bên trong cơ thể của mình.
Không biết có người nào muốn biết cảm giác bị cắm vào là như thế nào không nhỉ?
Có người nói đàn ông với đàn ông làm chuyện này, là thống cảm cùng kɧoáı ©ảʍ cùng nhau đến, nói đơn giản hơn là đau nhức cùng khoái nhạc.
Cậu không rõ những người khác thực sự có cái gọi là kɧoáı ©ảʍ hay không, nhưng cậu thấy thống cảm thì có, rất xin lỗi, kɧoáı ©ảʍ thì không hưởng thụ được.
Cậu có thể trực tiếp dùng một câu biểu đạt cảm giác đau nhức này, chính là táo bón.
Nói như thế đúng là có điểm thô tục, nhưng thực sự là cảm giác của cậu.
Mọi người cứ thử qua mà xem, thật sự cảm giác rất tệ! Thử tưởng tượng rằng y chang táo bón thì có kɧoáı ©ảʍ nổi không? Cho nên cũng không thể nói cậu là lãnh cảm.
Người không thể chuyển động, cậu nhàm chán ngáp một cái. Trong miệng nhai nhai thứ gì đó.
“Cậu không chuyên tâm được một chút sao?” Trịnh Nguy dùng sức chuyển động thật mạnh trong cơ thể cậu, nhắc nhở sự tồn tại của hắn.
Hạ Vũ Vân nhíu mày, nghiến răng nói: “Anh làm tôi đau.”
“Cậu chưa một lần nói đau mà?” Hắn giảm lực đạo chuyển động của thân dưới, nhưng vẫn không có ý định rút khỏi huyệt nhỏ của cậu.
Hạ Vũ Vân giật giật khóe miệng, ngay cả phản bác cũng không thèm.
Vẫn duy trì giọng điệu ấm áp, dạ dày tương đối tốt.
Nghe thanh âm rút ra đâm vào không ngừng tuyền tới, cậu thấy có điểm chối tai, thực sự rất khó nghe.
Đây là lần thứ hai của đêm nay, làm thế nào cậu lại để hắn đè mình lần hai? Thật là có bệnh.
Không biết người lợi hại nhất một đêm có thể làm bao nhiêu lần đây? Tám lần, mười lần? Nếu như tên chết toi này không tinh tẫn nhân vong, cậu sẽ gọi hắn là ông nội.
Nếu cậu nhớ không nhầm, kỷ lục trước đây của mình là một đêm cũng không quá bốn lần, nếu như đang ở độ tuổi huyết khí phương cương. Hiện tại già rồi, hai lần cũng đủ khiến cậu mệt muốn chết.
Lại nhìn Trịnh Nguy đang chuyển động, thể lực của hắn thật tốt, nhưng chắc cũng không vượt quá bảy lần. Không biết cậu có tính nhiều quá không, đây chỉ là suy đoán của cậu. Đương nhiên cậu sẽ không để Trịnh Nguy thực hành trên người mình, cũng như không bao giờ cho hắn cơ hội đó.
Một đêm bảy lần? Mới nghĩ mà đã sởn cả da đầu.
Cho dù muốn chết, cũng không bao giờ chọn cách bị làʍ t̠ìиɦ cho đến chết. Mà chết kiểu này thực sự rất khó coi.
Không phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của cậu.
Mồ hôi trên người Trịnh Nguy, một giọt, hai giọt… chậm rãi chảy xuống người cậu, hình thành nên một xuân cảnh mê hoặc lòng người.
“Anh rất nóng sao? Trên trán rất nhiều mồ hôi.” Sau đó, miệng cậu lại nhai nhai.
“Đương nhiên, chỉ có tôi chuyển động. Cậu có phải dùng sức đâu.” Thanh âm hắn khẩn trương.
“À.” Ánh mắt cậu hời hợt, “Ai bảo anh hưởng thụ nhiều hơn tôi, như vậy rất công bằng.” Trong miệng lại nhai nhai. ( =”= |||)
“Không nói cậu động thì thật không thèm động luôn, trông y chang con cá chết.” Hắn cắn chặt răng.
“Tôi eo đau nhức, lưng đau nhức, phía dưới lại càng đau nhức hơn.” Trong miệng lại nhai vài cái, “Anh phải thấy may mắn bởi tôi chưa có vì đau nhức mà ngất đi.”
“Vì sao?” Giọng nói nhẹ nhàng và động tác mạnh mẽ của Trịnh Nguy hoàn toàn chẳng hợp với nhau gì sất. Hắn vẫn như cũ không ngừng đâm vào, liên tục chuyển động trong cơ thể cậu.
“Tôi không nghĩ anh hứng thú làʍ t̠ìиɦ với một cái thi thể.” Hạ Vũ Vân lại dùng lực nhai nhai.
Hắn lại liên tiếp đâm vào, vừa nhanh lại vừa mạnh, làm cậu cảm thấy một trận chóng mặt lẫn đau đớn. Hiển nhiên là Trịnh Nguy đang phát tiết nộ khí của mình.
Một hồi sau, cậu chưa bỏ ý định, lại lên tiếng.
“Anh đến khi nào mới dừng? Thắt lưng tôi đau, tôi muốn về nhà ngủ.”
“Không được, tôi tạm thời vẫn chưa muốn dừng.” Hắn nheo nheo đôi mắt mị hoặc, vẻ mặt cao thâm khó đoán. Không biết là đang suy nghĩ cái gì?
Trịnh Nguy giống như muốn chứng minh lời nói của mình, đột nhiên trừu động nhanh hơn. Thân dưới Hạ Vũ Vân truyền đến một cảm giác đau xót cùng nóng rực, hắn lại lần nữa tiến vào bên trong cậu. Hoàn toàn chôn vùi cả chiều dài sâu trong cơ thể cậu.
Hạ Vũ Vân đến nói cũng không nói được!!
Bởi vì Trịnh Nguy điên cuồng dũng mãnh mà tiến xuất, khiến cho toàn bộ chiều dài đều nằm trong cơ thể cậu, cùng cậu chặt chẽ tương hợp, thân thể hai người giao quấn triền miên, giữa bọn họ lúc đó không tìm ra một khe hở.
Xem ra cậu lại nói sai rồi, làm người tốt nhất là không nên thành thật.
Đột nhiên, Trịnh Nguy dừng lại, nhưng mà không có rút ra.
Cậu có chút cảm động nhìn Trịnh Nguy, bởi vì cuối cùng hắn cũng dừng. Bất quá miệng cậu vẫn theo quán tính, lại nhai nhai một chút.
Hai người bọn họ nhìn nhau một hồi, trong đôi mắt thâm thúy của Trịnh Nguy lại bùng lên một ngọn lửa.