Khi Lãnh Khốc Gặp Lạnh Lùng

1.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Đam mỹ hiện đại, 1x1, lãnh khốc mỹ công x lạnh lùng bình phàm thụ, có chút hài, có chút ngược tâm, HE Dịch: QT Biên tập: Nami-chan Hắn bảo rằng cậu rất thú vị. Nhưng đáp lại lời nói đó lại l …
Xem Thêm

Chương 6
Biên tập: Nami-chan

“Tôi là Lăng Phi Dương, còn cậu?”

“Hạ Vũ Vân.” Cậu hào phóng trả lời.

“Hạ Vũ Vân? Rất giống tên con gái ha.” Lăng Phi Dương cười nói.

“Đồng âm mà thôi. Là vũ trong vũ trụ, vân trong canh vân.” (canh vân: làm ruộng)

“Ah, ra là tôi hiểu nhầm.” Hắn nhún vai, “Cậu đến một mình à?”

Lăng Phi Dương làm bộ không biết chỗ ngồi này là của riêng Trịnh Nguy. Mọi người thường đến BLUE NIGHT đều biết rõ, huống hồ chỗ này là chính hắn dành riêng cho Trịnh Nguy.

Hắn có chút tò mò về người có thể khiến Trịnh Nguy hứng thú đang ở ngay trước mặt.

Giữa một nơi đầy vẻ giả tạo, trong một đống người sung mãn du͙© vọиɠ, Hạ Vũ Vân bình tĩnh tự tại, thần tình lãnh đạm mang chút chế nhạo. Trong mắt kẻ khác cậu thực sự sáng ngời, cảm giác thanh tân lại tự nhiên.

Cậu ngồi nghiêng mặt về phía hắn, vừa vặn có thể lưu ý đến nhất cử nhất động của cậu.

Khí chất đặc biệt của Hạ Vũ Vân rất dễ dàng thu hút ánh mắt người khác. Cậu dường như chuyện gì cũng không quan tâm, lạnh lùng nhìn trăm vẻ của người đời. Lấy thân phận người ngoài cuộc ngắm nhìn tất cả, đối với bất cứ chuyện gì cũng không bình luận, cũng không vướng vào.

Cậu chẳng qua là đang mỉm cười, nhìn nhân sinh.

Lăng Phi Dương không khỏi sinh ra một loại tán thưởng với cậu.

“Đến cùng cấp trên.” Hạ Vũ Vân thành thật nói. “Vậy còn anh?”

“Tôi một mình. Trịnh Nguy là cấp trên của cậu à?” Lăng Phi Dương là ông chủ ở đây, nhưng hắn không định cho cậu biết.

“Sao lại hỏi thế?” Cậu nhướng mày, có chút tò mò.

“Bởi vì bàn cậu đang ngồi là chủ club dành riêng cho Trịnh Nguy mà. Ngoại trừ anh ta ra không ai được ngồi hết, trừ phi là người anh ta mang tới. Khách quen của BLUE NIGHT đều biết. Đây là lần đầu cậu đến đây sao?”

“Ừ. Vậy tôi có thể ngồi chỗ này là hết sức vinh hạnh à?” Hạ Vũ Vân nhếch khóe miệng, vẻ khinh thường.

“Xem như là thế, cậu biết ý nghĩa của câu lạc bộ này không?”

“Nhờ anh chỉ giáo.”

“Thấy những người trên sàn nhảy không?”

“Có rất nhiều gương mặt quen thuộc.” Cậu hừ nhẹ.

“Phần lớn người đến đây đều là người nổi tiếng hoặc có thân phận đặc biệt.”

“Nếu như tôi là nhà báo, nhất định bị chém chết.” Cậu chế giễu nói.

“Cho dù cậu là nhà báo cũng không dám viết cái gì, rất nhiều người có thế lực, trừ phi cậu không muốn sống.” Lăng Phi Dương ưu nhã cười nhẹ.

“Chủ nhân nơi này là nữ à?” Hạ Vũ Vân đổi chủ đề, Lăng Phi Dương vừa mới nói những chuyện quá nhạy cảm, không phải điều cậu nên biết, huống hồ cậu cũng không có hứng thú.

“Là nam.”

“Vậy chắc là đồng tính, có lẽ là Bi?” Cậu bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.

“Vì sao cậu lại hỏi như thế?” Lăng Phi Dương ngạc nhiên.

“Có vẻ như ông chủ ở đây dành cho cấp trên của tôi rất nhiều quyền lợi đặc biệt, cho nên quan hệ chắc cũng không bình thường.” Hạ Vũ Vân kỳ thực muốn nói thẳng ra, bất quá như thế cũng rất rõ ràng rồi.

“Cậu thật có ý tứ. Tôi vốn nghĩ không người nào có thể chống đỡ được sức quyến rũ của Trịnh Nguy.”

“Kể cả anh sao?” Hạ Vũ Vân nhướng mày, không cho là đúng. Lăng Phi Dương có tính là một trong số ít người không bị Trịnh Nguy quyến rũ không?

Lăng Phi Dương sửng sốt vài giây, hắn không ngờ Hạ Vũ Vân lại hỏi như vậy.

“Anh muốn uống rượu không?” Hạ Vũ Vân thấy hắn dường như có điểm nhẫn nại khó nói, thì thuận miệng hỏi một câu, tránh cho không khí cứng ngắc kéo dài thêm.

“Ừ, cũng kể cả tôi.” Chốc sau, hắn nhẹ nhàng thổ lộ. Ngữ khí có vẻ kiên định, nhưng trong ánh mắt là niềm cảm thương vô tận.

Hạ Vũ Vân tay vẫn bình tĩnh rót rượu, lãnh đạm liếc hắn một cái.

“Tặng anh một câu, mang trái tim đặt ở trên một người không hiểu cái gì là tình yêu, là hết sức ngu xuẩn. Chúc anh may mắn.”

Cậu thực sự rất đồng cảm với những người yêu thích Trịnh Nguy, bởi vì bọn họ vĩnh viễn sẽ không được đáp lại tình cảm ấy. Trịnh Nguy là một cấp trên tốt, là một tình nhân tốt, mỗi phương diện đều rất xuất sắc, nhưng chắc chắn không phải là người yêu tốt. Bởi vì cậu phát hiện người này căn bản không hiểu yêu là gì. Có điều, dường như mọi người đều bị hấp dẫn, càng ngày càng nhiều.

Vậy có khi nào cậu sẽ có ngày rơi vào vòng luẩn quẩn ấy? Hi vọng là không. Bởi cậu hiểu bản thân mình rất cố chấp, nếu đã yêu thích thì sẽ giống như là trái đất luôn quay quanh mặt trời, không cách nào ngưng.

Có người nói càng lãnh đạm thì càng cuồng nhiệt? Là thế sao? Cậu cũng mơ hồ.

Cho dù vướng vào, cũng sẽ không cho Trịnh Nguy biết. Bởi vì cậu sẽ chọn cách rời đi.

Mãi mãi rời xa.

Nghe cậu nói, Lăng Phi Dương ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cậu, “Cậu với Trịnh Nguy không phải là…”

“Tôi với anh ta chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới.” Hạ Vũ Vân cười, cắt ngang câu hỏi của hắn.

Cấp trên cùng cấp dưới, bọn họ đích xác là có quan hệ này, cũng không phải là nói dối.

Một người cố chấp như cậu bằng lòng như thế là điều tất yếu, cho nên cậu rõ ràng đã quá dễ dàng. Thôi coi như là một phần của “ sự thật” đi.

“À.” Hắn hiểu ý gật đầu, một chút lại nói tiếp, “Vận may của cậu rất lớn, có thể theo bên cạnh Trịnh Nguy.”

Nghe xong câu này, cơ mặt Hạ Vũ Vân bắt đầu giật giật. Thực sự là vận may sao? Chí hướng khác nhau thì không thể nói chuyện hợp ý với nhau được, quả thực suy nghĩ của bọn họ khác nhau một trời một vực.

Lăng Phi Dương chú ý tới vẻ mặt của cậu, lại nói tiếp, “Ở đây người muốn bấu víu vào quan hệ với Trịnh Nguy rất nhiều, nhưng có ai có thể nắm bắt được trái tim hắn đâu?”

“Cùng một chỗ với người như thế, anh có thể nhận được tiền của anh ta, cùng nhau hưởng thụ ***, nhưng nhất quyết không nên vọng tưởng có được trái tim của anh ta, nếu không cuối cùng sẽ trắng tay.” Hạ Vũ Vân hừ lạnh một tiếng, “Bởi vì playboy thì điều kiện hàng đầu là nhất định phải nhẫn tâm vô tình, nếu không bọn họ chơi đùa cái gì được?”

Nếu Trịnh Nguy đa tình thì nên mền nắm rắn buông, bằng không chẳng sớm thì muộn cũng ghen quá hóa rồ thôi.

Lý do Trịnh Nguy không chơi đùa một thiên kim tiểu thư nào đó, bởi vì hôn nhân chính là phần mộ, dễ thành nguyên nhân làm hắn bị dèm pha khiến cho thân bại danh liệt. Dù sắc mặt của hắn lúc nào cũng ung dung tự tại như thế nhưng thay đổi lúc nào cũng không rõ được đâu.

“Suy nghĩ của cậu rất đặc biệt.” Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Phi Dương khẽ nở một nụ cười, đôi lông mày như vẽ, dường như thêm phần đẹp hơn.

Khó trách Trịnh Nguy cảm thấy hứng thú với cậu, quả thực là người có suy nghĩ rất thú vị, càng nói chuyện lâu càng bị cậu thu hút. Vẻ ngoài vô hại, tuy vậy đối với bất cứ ai cũng giữ được tâm tư thanh tỉnh.

Lăng Phi Dương cũng muốn biết, Hạ Vũ Vân có thể sa vào lưới tình của Trịnh Nguy giống như những người khác hay không?

“Quá khen.” Con ngươi đen láy của Vũ Vân hiện lên vẻ hiếu kỳ, “Anh… yêu Trịnh Nguy?”

Lăng Phi Dương cười nhẹ, nói: “Yêu? Nói vậy thì nặng nề quá. Cơ mà tôi rất tán thưởng anh ta, đó là thật”.

“Ngoại trừ chuyện riêng tư, anh ta là người không gì có thể bắt bẻ được.” Khóe miệng Hạ Vũ Vân lại lần nữa hiện lên ý cười trào phúng.

“Có lẽ.” Ánh mắt Lăng Phi Dương đột nhiên hướng về phía đám đông, “Xem ra ngày hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện được đến đây thôi.”

Hạ Vũ Vân quay đầu nhìn theo ánh mắt Lăng Phi Dương, Trịnh Nguy đang đi về phía hai người. Hắn cao 1m87, trong đám người đặc biệt tỏa sáng.

“Nói chuyện cũng không nhất định phải kết thúc, không nói với Trịnh Nguy là được.” Cậu nháy mắt.

Lăng Phi Dương nhếch khóe môi một cái, mỉm cười.

Thực sự là một người rất có phong độ, vì sao hắn lại không thể hấp dẫn Trịnh Nguy nhỉ? Muốn phong tình có phong tình, muốn hời hợt có hời hợt, cũng hiểu được phải xử sự có chừng mực, lại không kém công phu trên giường như cậu. Tiêu chuẩn cao nhất của tình nhân không phải là như vậy sao?

Rốt cuộc Lăng Phi Dương đã phạm vào cái gì mà bị cho rơi? Có dịp cậu phải hỏi cho rõ mới được.

“Các cậu trò chuyện cái gì vậy, dường như rất hợp ý?” Thanh âm trầm thấp như rượu làm say lòng người của Trịnh Nguy vang lên phía sau.

Vũ Vân quay người lại, Trịnh Nguy đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi, sau đó đặt tay lên thắt lưng cậu, như là tuyên bố quyền chiếm hữu.

“Đang nói chuyện nhân sinh.” Lăng Phi Dương mỉm cười trả lời, trong ý cười dường như mang chút đau khổ.

“Đúng… đúng… Tôi nghĩ anh sẽ không hứng thú.” Hạ Vũ Vân nghiêng mình, muốn tránh khỏi tay Trịnh Nguy. Thật sự không xong, cậu vừa mới nói hắn chẳng qua là cấp trên, Lăng Phi Dương sẽ nghĩ thế nào?

“Thật sao?” Trịnh Nguy nhướng cao mày kiếm, lực đạo trong tay tăng thêm vài phần, không cho cậu tách ra, “Cục cưng, tôi rất có hứng thú nghe những chuyện hai người nói với nhau.” Hắn nghiêng mình về phía trước, mặt kề sát, khıêυ khí©h ngậm lấy vành tai cậu, dùng lưỡi liếʍ nhẹ, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ.

Hạ Vũ Vân ho nhẹ vài cái, giả vờ như không có chuyện gì, “Khụ……Phó tổng, tôi có tên mà.”

Cho tôi xin đi, gì mà cục cưng chứ? Nghe thật giống như con cún nhà hắn. Bình thường lúc hai người thì gọi thế nào cậu cũng có thể không để ý, nhưng ở chốn đông người cũng gọi như vậy, rõ ràng là muốn cậu khó xử mà.

Cậu nổi da gà, cái đồ chết tiệt này thực sự là càng lúc càng khó lường.

Thình lình bị hắn hôn trộm, đã rất không dễ chịu, vậy mà còn đối cậu động tay động chân trước mặt những người khác. Chỉ có điều, lại trước mặt Lăng Phi Dương mới bực chứ.

Cậu cơ hồ muốn giải thích, nhưng không biết nói thế nào cho thỏa, cuối cùng đành phải cố tỏ ra một bộ mặt tươi cười đạo đức giả, đến chính cậu cũng cảm thấy buồn nôn.

Không khí ngượng ngùng giữa ba người bọn họ duy trì được một lúc, cuối cùng là do Lăng Phi Dương kết thúc.

“Hai người cứ từ từ ngồi chơi đi, tôi phiền phức quấy rầy rồi.” Hắn ưu nhã đứng lên.

“Được, chúng tôi sẽ tự nhiên, ông chủ Lăng không cần để ý.” Trịnh Nguy nhướng mày.

“Anh là ông chủ ở đây?” Hạ Vũ Vân hơi bất ngờ.

Lăng Phi Dương gật đầu cười nhẹ, rồi rời đi.

Thì ra Lăng Phi Dương chính là ông chủ ở đây, lại là một người phải lòng Trịnh Nguy. Tri kỷ của hắn thật đúng là trải khắp thiên hạ.

Nói như vậy, khả năng Lăng Phi Dương từ đầu đã nhận ra cậu? Nói không chừng vừa rồi nói chuyện là để tìm hiểu tình địch. Nhìn qua, Lăng Phi Dương cũng không giống người như thế. Dò thử tình địch, chính là loại người thứ ba mới làm.

Nhìn bóng dáng Lăng Phi Dương ẩn khuất giữa đám người, Hạ Vũ Vân mới chậm rãi khép lại hồi tưởng.

“Vừa rồi anh làm vậy là có ý gì?” Lấy lại tinh thần, cậu khó chịu cằn nhằn với vẻ mặt âm trầm.

“Cậu chỉ cái gì?”

“Này. Khó chịu!” Cậu chỉ chỉ bên miệng, rồi mới lôi khăn tay ra xóa đi vết tích của hắn.

“Thì ra cậu luôn cảm thấy khó chịu?” Mắt Trịnh Nguy híp lại lộ vẻ nguy hiểm.

“Tôi không phải là món đồ chơi của anh, đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, có những việc muốn cũng không được, đừng quá phận.” Cậu bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình.

“Tôi quá phận cái gì?” Giọng nói hoàn toàn không nghe ra bất cứ thái độ nào.

“Sau này đừng hôn tôi trước mặt người khác.” Cậu lạnh lùng nhếch miệng, “Anh không biết thẹn, nhưng tôi có.”

“Cục cưng, ra là cậu xấu hổ.” Trịnh Nguy cười cợt.

Hạ Vũ Vân lườm hắn một cái, đứng dậy, không muốn tiếp tục cãi nhảm với hắn nữa.

“Cậu đi đâu?” Trịnh Nguy nắm tay cậu.

“Về nhà.”

“Không cho phép.” Rồi dùng sức kéo cậu vào trong lòng mình.

“Thả tôi ra, đây là nơi đông người.” Cậu nghiến răng.

“Không thả.” Hắn đùa giỡn lại.

“Vậy anh muốn thế nào?” Hạ Vũ Vân nén lại cơn giận.

“Tôi muốn như vậy…” Âm cuối tan biến trên đôi môi.

Trịnh Nguy nâng mặt cậu lên, bàn tay luồn vào tóc, với tốc độ sét đánh mà hôn cậu. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn bắt đầu tiến vào sục sạo trong khoang miệng, khơi gợi tầng sâu nhiệt tình của cậu.

Hắn thật sự rất xấu xa, thậm chí còn vô liêm sỉ thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp ướŧ áŧ.

Hạ Vũ Vân căn bản không kịp đẩy hắn ra, hơn nữa nụ hôn này vừa cấp tốc lại vừa bá đạo, một chút khoảng không để thở cũng không có, tất cả đều là Trịnh Nguy chủ đạo. Hôn đến mức ngực cậu như bàn hỏa thiêu, toàn thân nóng bừng.

“Tôi không muốn dừng lại, làm sao bây giờ?” Trịnh Nguy vuốt nhẹ đôi môi cậu, giọng khàn khàn, “Chỉ có điều nếu hôn lần nữa, chắc chắn không thể kiềm chế, đêm nay đến nhà của tôi đi.” Hắn buông đôi môi đã sưng đỏ, bắt đầu một đường hôn lên vành tai và giữa cổ cậu.

Hạ Vũ Vân muốn lên tiếng, đột nhiên phát giác giữa đùi có một vật cứng đang ngượng ngùng đứng dậy, khiến cậu không thể tự nhiên cử động, muốn tránh khỏi những tiếp xúc va chạm.

“Đừng động.” Vẻ mặt Trịnh Nguy lướt qua một tia thống khổ.

“Không muốn xảy ra chuyện thì buông tay.” Thanh âm vừa ra khỏi miệng, tuy ngầm đe dọa nhưng lại mang vẻ gợi cảm động lòng người, kí©ɧ ŧìиɧ đến mức ngay cả cậu cũng chịu không nổi.

“Tôi muốn ôm cậu như vậy.” Trán hắn nhẹ nhàng chạm vào Vũ Vân, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cậu.

Cậu cố đẩy hắn ra, nghiêng đầu tránh hơi thở nóng hổi của hắn.

Khí tức nam tính trên người Trịnh Nguy bùng cháy mãnh liệt khiến cậu hoàn toàn không được tự nhiên. Hắn lại bị chập cái dây thần kinh nào rồi? Hạ Vũ Vân cố gắng cúi đầu xuống. Nếu như không phải bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, cậu nhất định hung hăng đẩy hắn ra, tốt nhất là khiến hắn ngã tứ chi chổng lên trời.

Đảo mắt mờ mịt nhìn bốn phía, may mà không có người chú ý tới. Nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, hiện tại có thể… Aaa… Sao anh lại cắn người?” Cậu đau đến nhíu mày.

Trịnh Nguy đột nhiên nhắm vào cổ cậu cắn một ngụm, lưu lại dấu hai hàm răng mờ mờ.

“Tôi phải lưu ký hiệu của tôi trên người cậu.”

“Đồ điên!” Cậu nghiến răng, “Yên tâm. Dấu răng thì cùng lắm là qua vài ngày sẽ tan hết, chẳng lưu lại ký hiệu gì đâu, khiến anh thất vọng rồi.”

“Cậu khẳng định như thế sao?” Hắn mở miệng cười nhẹ, giữa tiếng cười mang vài phần tà mị.

“A……..” Hạ Vũ Vân lại đau nhức lần nữa, cậu nghiến răng nói, “Anh muốn mưu sát?”

Ra là Trịnh Nguy lại lần nữa cúi người cắn cắn, làm dấu răng đó sâu thêm, cho đến khi cảm nhận được mùi máu mới nhả miệng ra.

“Không phải, tôi đang phủ định lập luận của cậu.”

“Đi chết đi, anh là đồ biếи ŧɦái chết tiệt.” Cậu dùng lực đẩy hắn ra. Cảm thấy đau đớn một hồi khiến cho cảm giác hư nhuyễn cũng dần tiêu tan. Cậu vùng vẫy, lại khiến cho hắn ôm chặt hơn.

“Này? Sao anh còn chưa buông tay?” Hạ Vũ Vân nói với ngữ điệu khó chịu.

Trịnh Nguy trầm ngâm một chút, “Chúng ta cá cược đi, thế nào?”

“Buông ra đã rồi nói, tôi khó thở.” Cậu vùng vẫy.

“Cậu muốn cược không?” Trịnh Nguy nới lỏng tay.

“Cược cái gì?” Cậu xoa xoa cái cổ còn đang đau nhức, cảm giác như thịt sắp rời ra, ngày hôm nay hắn lại phát rồ phát dại gì rồi. Cậu thầm mắng chửi.

“Xem ai yêu đối phương trước.”

“Anh bệnh à?” Cậu trừng mắt, “Một người không hiểu gì về tình yêu, một người không tin vào tình yêu, thì học theo người ta nói yêu làm gì. Tôi cảm thấy chuyện như thế nuốt không trôi. Đừng có khịa ra mấy trò vô nghĩa nữa.”

“Cậu sợ thua à?”

“Không phải.” Hạ Vũ Vân lập tức phản bác.

“Vậy quyết định, trận cá cược này, nếu mà ai bày tỏ “Tôi yêu cậu/anh” trước, thì tính là… thắng.”

“Này này, đây là luật cá cược? Cái gì cơ? Nói trước tính là thắng?”

“Bởi vì chúng ta đều rất kiêu ngạo, nếu như không thực sự yêu, sẽ nói bày tỏ sao? Chẳng qua chỉ là trò chơi thôi mà, hay là cậu không dám chơi?”

“Được… Anh nói rất có lý. Cá cược cái gì?” Cậu đầu hàng.

“Vậy người thắng sẽ toàn quyền quyết định.” Trịnh Nguy thuận miệng nói.

“Rồi.” Cậu hờ hững đáp lại.

Bởi vì đối với cậu mà nói, thắng thua không quan trọng. Nếu “Tôi yêu anh” khổ sở như thế, cậu có chết cũng không nói, hơn nữa đối tượng lại là Trịnh Nguy. Có điều, cậu cũng không chắc chắn mình có khổ tâm vì sẽ yêu hắn không.

Trịnh Nguy là một người bận rộn, việc cá cược này lại thật nhàm chán, không bao lâu thì sẽ quên thôi, ai lưu tâm làm gì.

“Vừa rồi cậu nói chuyện gì với Lăng Phi Dương?” Trịnh Nguy nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế.

“Nói nhiều chuyện, ai nhớ kỹ.” Cậu nhàn nhạt trả lời, liền bị Trịnh Nguy nâng cằm lên.

“Không được tiếp xúc với hắn như thế.”

“Vì sao?” Cậu nhíu mày, không vui hất tay hắn ra.

“Phải nghe lời tôi.”

“Muốn nghe cũng phải có lý do chứ.”

“Tôi không thích hắn, được chưa?” Trịnh Nguy hừ lạnh, thanh âm mang chút xót xa.

“Lý do hay quá nhỉ.” Cậu chuyển giọng, “Lăng Phi Dương là cựu tình nhân của anh phải không?”

“Hỏi làm gì?” Hắn lườm cậu một cái. “Cậu trở thành bà tám từ lúc nào thế?”

“Tò mò.”

“Thật sao?” Hắn ngừng một chút, “Hắn ta có hứng thú với cậu.”

“Lăng Phi Dương? Có sao? “Số 0” sẽ coi trọng “số 0” sao?” Hạ Vũ Vân tự giễu.

“Một công tốt là từ thụ mà nên, Lăng Phi Dương thuộc loại vừa công vừa thụ.” Hắn cười lạnh. “Làm công hay làm thụ, hắn đều có thể phát huy xuất sắc.”

“À, ra là thế.” Hạ Vũ Vân liếc hắn một cái, “Không phải anh sợ Lăng Phi Dương có tình ý với tôi đó chứ.”

Người này thật là vừa trì độn vừa hồ đồ, ai vô ý hay hữu ý với hắn mà cũng không nhìn ra sao? Lăng Phi Dương và cậu chỉ mới nói chuyện vài câu, làm gì đến mức có hứng thú với cậu được?

Nghe Hạ Vũ Vân nói, sắc mặt Trịnh Nguy trầm xuống, vẻ mất hứng. Rồi lập tức hé đôi môi khêu gợi, cười mỉa: “Cậu cảm thấy mình có bản lĩnh này sao?”

“Cậu có còn muốn chạy không?” Nhìn thấy ánh mắt Hạ Vũ Vân không có biểu tình gì, hắn tức giận nói.

“Ờ.” Hạ Vũ Vân thuận miệng trả lời, rồi đứng dậy.

Rõ ràng là không cao hứng việc cậu nói chuyện với Lăng Phi Dương, lại không chịu nói thẳng, nói vòng vo một hồi, đến chết vẫn mạnh miệng. Quả nhiên hắn rất sĩ diện, không biết trong hai người bọn họ, ai sĩ diện hơn ai?

***

Chiếc xe thể thao màu đỏ bóng mượt chậm rãi chuyển động, cẩn thận đi vào khu nhà của Trịnh Nguy.

“Cậu gửi xe vào bãi đi, rồi lên lầu chờ tôi.” Trịnh Nguy nhanh chóng dặn dò, thanh âm cứng nhắc không có chút khác thường nào, nhưng trong con mắt kiều mị dường như đang lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hình như xảy ra chuyện gì đó, nhưng đương nhiên không phải việc của cậu. Hạ Vũ Vân nhận lấy chìa khóa xe, nhìn theo hắn đang đi về phía một bóng người.

Cậu cười nhạt một tiếng, khởi động máy, chậm rãi lái chiếc xe đua đến bãi đỗ xe.

Thêm Bình Luận