Chương 90

Ấn ☆☆☆☆☆☆

Giang Dữ cùng mấy người bên cạnh lập tức đi vào phòng bao lớn nhất, Ôn Niệm Niệm dùng tay che mặt, cũng không biết có bị nhìn thấy hay không.

Phòng bao này đối diện trước mặt Ôn Niệm Niệm, mấy người ngồi xuống vây quanh bàn tròn, Giang Dữ trẻ tuổi nhất, lại ngồi trên ghế, cửa không đóng, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng.

Ôn Niệm Niệm có cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Cô biết cậu ta sao?” Lục Nhụ Hiên dùng ánh mắt nhìn nhìn phòng đối diện, hỏi Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm cúi đầu ăn, thuận miệng lẩm bẩm: “À, anh biết người đó?”

“Giang Dữ, thiếu công tử tập đoàn Giang thị, sắp chính thức tiếp quản công ty, nghe nói rất có chút thủ đoạn, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp mặt ở chỗ này.”

Ôn Niệm Niệm tiếp tục ăn cơm, Lục Nhụ Hiên thấy cô không hứng thú tiếp tục đề tài này, suy đoán hơn phân nửa cô không hứng thú với phương diện thương nghiệp.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, phụ nữ vốn không nên quá ham thích sự nghiệp gia tộc, học chút phong hoa tuyết nguyệt văn học nghệ thuật, trang điểm, cũng thực không tồi.

Lục Nhụ Hiên thay đổi đề tài, nói: “Tôi học văn học ở Anh quốc, cho nên nghĩ, tôi cùng Ôn tiểu thư hẳn sẽ có rất nhiều đề tài.”

Ôn Niệm Niệm tựa hồ không còn tâm tư nói chuyện phiếm, không chút để ý nói: “À.”

“Tôi rất thích Shakespeare*, đặc biệt khi đọc tác phẩm 《 Hamlet* 》, thật sự rất có cộng minh, có đôi khi, tôi cảm thấy mình với vương tử Hamlet có điểm giống, u buồn kéo dài... Ôn tiểu thư, cô đối với hành vi của Hamlet có ý kiến gì không.”

(P/s: William Shakespeare là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại. Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và là "Thi sĩ của dòng sông Avon".

Hamlet là vở bi - hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch người Anh William Shakespeare, có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Cốt truyện của tác phẩm có nguồn gốc từ thể loại Saga thời đại Trung cổ. Trên sân khấu Anh thời Phục Hưng đã từng diễn nhiều vở kịch cùng tên của nhiều tác giả.)

Ôn Niệm Niệm: “Không có cái nhìn.”

Bữa cơm nhàm chán như thế, mặc dù cô biết, cũng không muốn cùng anh ta thảo luận.

Lục Nhụ Hiên lại tiếp tục hỏi: “Xem ra Ôn tiểu thư đối với văn học ngoại quốc cũng không phải hiểu biết, Ôn tiểu thư, cô thích đọc Trương Ái Linh* không.”

(P/s: Trương Ái Linh là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới và Tình yêu khuynh thành. Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu.)

Ôn Niệm Niệm: “Không thích, không đọc.”

Cô đã bất chấp tất cả, không muốn trả lời bất luận vấn đề gì, chỉ muốn cơm nước xong rồi đi.

Lục Nhụ Hiên lo chính mình nói: “Trương Ái Linh viết rất nhiều về phụ nữ, viết âu lo đối với hôn nhân, kỳ thật qua nhiều năm như vậy, ở xã hội hiện đại đều có ý nghĩa, tôi muốn tìm vợ, tuyệt đối không phụ thuộc vào sinh hoạt nam tính, tôi hy vọng cô ấy có tư tưởng của chính mình, tốt nhất có văn học tu dưỡng, bởi vì bạn bên cạnh tôi, phẩm vị cũng tương đối cao......”

Ôn Niệm Niệm cầm túi đứng dậy, nói với Lục Nhụ Hiên: “Lục tiên sinh, tôi chân thành hy vọng ngài có thể tìm được soulmate của mình, nhưng sợ chúng ta không phải đặc biệt hợp nhau, tôi lập tức phải chuyển ngành sang khoa học và công nghệ chuyên nghiệp, cũng chính là học sinh khoa tự nhiên cứng ngắc trong miệng ngài, thực sự không xứng với ngài cao nhã đây.”

Câu từ kính cẩn đều lôi ra, có thể thấy được Ôn Niệm Niệm đích xác tức giận.

Lời đã đến nước này, Lục Nhụ Hiên cũng hiểu mình đã đắc tội người ta, bản thân anh ta cảm thấy có cảm giác về sự ưu việt, đầu tiên gia thế không tồi, ít nhất so với Ôn gia cao hơn một bậc.

Con gái có thể gả cao, nhưng tuyệt không thể gả thấp, bởi vậy Diệp Tân Ý lựa người đều so với gia đình của mình tốt hơn một ít.

Hơn nữa bối cảnh bằng cấp cao, tới gặp Ôn Niệm Niệm, xác định là tin tưởng mười phần, cảm thấy cô gái này hẳn lên phủng anh ta, đón ý nói hùa.

Lại không nghĩ rằng, một phen lời của Ôn Niệm Niệm không cho tình cảm.

Lòng tự trọng của Lục Nhụ Hiên chịu không nổi, lạnh mặt nói: “Ôn tiểu thư, thứ tôi nói thẳng, lấy điều kiện bằng cấp của cô, rất khó đến chỗ lá cây cao. Người như tôi ... Không lấy bằng cấp định nhân phẩm, cảm thấy chỉ cần có thể hợp, mặc dù điều kiện kém chút cũng không để bụng, cô thật sự làm tôi quá thất vọng.”

Ngụ ý, bằng điều kiện bằng cấp như cô, những công tử thế gia xem cũng không xem thêm một cái, tôi có hứng thú lại đây cùng tâm sự, cô còn không mang ơn đội nghĩa, dám chủ động cự tuyệt.

Ôn Niệm Niệm còn chưa kịp nói, Giang Dữ vẫn luôn ở cạnh cửa nghe hồi lâu, lại bỗng nhiên đi tới, kéo Ôn Niệm Niệm ra phía sau, mắt lạnh nhìn phía Lục Nhụ Hiên ――

“Anh đối với vị hôn thê của tôi có chỉ giáo gì?”

Ôn Niệm Niệm cùng Lục Nhụ Hiên đồng thời nhìn phía Giang Dữ, đều là vẻ mặt không thể tin tưởng.

Lục Nhụ Hiên tự nhiên hiểu được Giang công tử là người phương nào, cậu ta thế nhưng nói Ôn Niệm Niệm là vị hôn thê của mình, cái này......

Không phải vả vào mặt của anh ta sao.

Ôn Niệm Niệm cũng không biết Giang Dữ đang làm cái gì, dùng khuỷu tay chọc cậu, Giang Dữ hoàn toàn không để ý, lấy ra một tấm thẻ, nói với phục vụ bên người: “Bàn đồ ăn này tôi thanh toán.”

Nói xong câu đó, cậu kéo Ôn Niệm Niệm vào phòng bao, lưu lại Lục Nhụ Hiên vẻ mặt mộng bức, khó có thể tin mà nhìn bóng dáng bọn họ.

Trong phòng còn mấy người tây trang giày da khác ngồi, Giang Dữ lôi Ôn Niệm Niệm ngồi bên người mình, sau đó lại gọi mấy thứ cô thích ăn, tiếp tục cùng các quý ông chung quanh nói chuyện.

Những nam nhân ở đâg đều kinh nghiệm sa trường, rất có nhãn lực, tự nhiên không hỏi nhiều, đàm phán bước tiếp theo trong kế hoạch cùng Giang Dữ.

Ôn Niệm Niệm vốn dĩ mới ăn một bụng khí, không quá đói, cho nên cầm chiếc đũa chọc chén, xem Giang Dữ.

Giang Dữ là nam nhân rất có thủ đoạn cùng quyết đoán, nói thời điểm bàn việc, thong dong thạo đời, rất khó tưởng tượng cậu chỉ là một sinh viên năm 4 chưa tốt nghiệp.

Cùng nộ dáng ngây ngô trong trường học lúc trước, thật là khác nhau như hai người.

Ôn Niệm Niệm nhìn xuất thần, cậu một bên nói chuyện, một bên thường thường gắp đồ ăn cho Ôn Niệm Niệm, ý bảo cô ăn.

Trên mặt mọi người chung quanh cũng lộ ra mỉm cười hiểu ý, tự nhiên xem hiểu quan hệ của hai người, sau khi kí hợp đồng, sôi nổi cáo từ với Giang Dữ.

Cuối cùng, phòng bao chỉ còn lại Giang Dữ cùng Ôn Niệm Niệm.

Giang Dữ rốt cuộc cầm lấy đũa, bắt đầu nhấm nháp đồ ăn tinh xảo đầy bàn.

Ôn Niệm Niệm mạc danh chột dạ, vội vàng đem gan ngỗng nấm hắc tùng lộ tần trứng đưa tới tầm tay cậu.

Giang Dữ cũng không khách khí, dùng đũa cắm lấy nấm hắc tùng, đưa tới miệng nếm nếm, lại gắp một miếng gan ngỗng.

Từ đầu đến cuối không nói một lời.

Ôn Niệm Niệm có cảm giác, sau khi Giang Dữ mặc tây trang, khí chất cả người đều bất đồng với quá khứ, rất khó đối đãi như đồng học.

Ôn Niệm Niệm rốt cuộc "yếu đuối" mà mở miệng, đánh vỡ cục diện bế tắc: “Cậu đã hiểu lầm.”

Cậu tiếp tục ăn cơm, bình tĩnh hỏi: “Việc nào.”

Chuyện của Văn Yến, hay là chuyện vừa nãy?

Ôn Niệm Niệm thật cẩn thận mà nói: “Cậu thông minh như vậy, đương nhiên nhìn ra được, chuyện vừa nãy, tớ cũng thực bất đắc dĩ .”

“Đêm đó ôm người khác, cũng là bất đắc dĩ?”

“Đó không phải tớ!” Ôn Niệm Niệm liên thanh giải thích: “Thật sự, là một Ôn Niệm Niệm khác, cậu ấy cùng Văn Yến trước kia là bạn, nhưng tớ không phải!”

Giang Dữ rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, tựa hồ đang phán đoán lời cô nói.

“Cậu tin tớ đi, tớ đối với Văn Yến, thật sự chỉ có tình nghĩa đồng học, không có cái khác.” Ánh mắt cô chân thành, trong lòng nếp uốn nhìn Giang Dữ.

“Mặc kệ cậu là ai, đều không cho phép.” Cậu nói với Ôn Niệm Niệm: “Qua rồi thì thôi, về sau, không thể gặp mặt, nếu không... phong sát một trăm năm.”

Ôn Niệm Niệm: “……”

Nhớ tới câu nói kia của Văn Yến, mặc kệ là cậu là ai, tôi đều thích.

Cho nên nam nhân mấy người, thật sự chỉ xem túi da không nguyên tắc như vậy sao!

Cô vùi đầu ăn, Giang Dữ thực không khách khí mà dùng đũa chọc chọc đầu cô: “Cậu ôn tập rất khá? Còn đi xem mắt .”

Ôn Niệm Niệm vội vàng ngửa ra sau, vẫn bị chọc tới trán, nhíu mày nói: “Là mẹ tớ, lải nhải ở nhà mãi, nói cái gì không yêu đương lãng phí thanh xuân, nhất định phải gặp mặt cùng vị Lục công tử này.”

Giang Dữ hỏi: “Đây là bác gái giới thiệu?”

Ôn Niệm Niệm: “Đúng rồi.”

Giang Dữ: “Ánh mắt bác gái thật xuất sắc.”

Ôn Niệm Niệm:……

Hai người giải trừ hiểu lầm, tiêu tan hiềm khích lúc trước, cực kì thoải mái ăn bữa cơm, Giang Dữ đi bộ đưa Ôn Niệm Niệm về nhà.

Giang Dữ vẫn luôn thất thần, Ôn Niệm Niệm nhìn ra cảm xúc muốn nói lại thôi của cậu, cố ý hỏi: “Cậu có gì muốn nói với tớ đúng không.”

Trong nháy mắt, đã tới cửa nhà.

Không khí tựa hồ còn không có ấp ủ, Giang Dữ duỗi tay vỗ vỗ trán cô, nói: “Lần sau nói.”

“Xì, mỗi lần đều lần sau.”

Thế giới trước, câu kia chưa kịp xuất khẩu, thẳng đến lúc cô rời đi, vẫn không có nói ra.

Diệp Tân Ý ở bên cửa sổ nhìn, mẹ Lục Nhụ Hiên vừa mới gọi điện lại, ngữ khí rất không xong, quở trách một đốn, nói con bé đã có bạn trai, muốn trêu đùa bà ta đúng không.

Diệp Tân Ý còn rất buồn bực, cho rằng Ôn Niệm Niệm cố ý tìm lý do cự tuyệt Lục Nhụ Hiên, chuẩn bị chờ Ôn Niệm Niệm về giáo huấn một chút.

Lại không nghĩ rằng... người nó trở về lại là Giang Dữ.

Hơn nữa xem bộ dáng vừa nói vừa cười của hai người, quan hệ thực không tồi.

Cục đá trong lòng Diệp Tân Ý, rơi thật mạnh xuống đất.

Ôn Niệm Niệm về đến nhà, vốn dĩ cho rằng mẹ sẽ quát mình một trận, lại không nghĩ rằng vẻ mặt lại hiền lành, lấy ra bánh kem mới làm, hỏi cô vì sao không để Giang Dữ vào nhà.

“Cậu ấy phải về công ty xử lý công việc.” Ôn Niệm Niệm duỗi tay lấy bánh kem, bị Diệp Tân Ý vỗ vỗ: “Dơ muốn chết, mau đi rửa sạch sẽ.”

Ôn Niệm Niệm cười hì hì, đi vọt vào toilet, sau khi trở về, cầm lấy bánh kem thơm ngào ngạt nhét vào miệng.

Diệp Tân Ý bát quái hỏi: “Không phải đi gặp Lục Nhụ Hiên sao, sao lại cùng Giang Dữ trở lại?”

Ôn Niệm Niệm một bên ăn uống thỏa thích, một bên thuật lại câu chuyện một lần, nhưng mà lược bỏ thích đáng, không nói lại câu kia của Giang Dữ.

“Nhà chúng ta, tự nhiên không thể so cùng Giang gia, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm, mẹ cũng thực hiểu Thẩm Dao, sẽ là người bà rất tốt, ừm, chuyện này được.”

Ôn Niệm Niệm cả kinh, bánh kem trong tay đều rớt: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì!”

“Con cùng Giang Dữ, môn đăng hộ đối, lại lớn lên từ nhỏ, sao mà mẹ không nghĩ tới sớm nhỉ!” Bà cười nói: “Kỳ thật, không phải không nghĩ tới, lúc trước mẹ cảm thấy đứa trẻ Giang Dữ ưu tú như vậy, sao có thể coi trọng ccon gái nhà chúng ta.”

Ôn Niệm Niệm:……

Mẹ à.

Đoạn thời gian kia, Diệp Tân Ý quả nhiên không hề thúc giục Ôn Niệm Niệm tìm bạn trai yêu đương, Ôn Niệm Niệm cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

*

Đêm nọ giữa tháng 8, vùng núi Xuyên Tây xảy ra một trận động đất cấp 6.9, buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Niệm Niệm nằm trong ổ chăn, lúc lướt Weibo thấy được chuyện này.

Cô mơ hồ nhớ tới, lúc trước Căn Di chủ động tình nguyện đi đến khu vực Xuyên Tây thực tập.

Lúc cô nhìn thấy hình ảnh trên Weibo, khu nhà vùng núi sập, con đường tổn hại nghiêm trọng, toàn thân giật mình một cái, vội vàng ngồi dậy gọi cho Ôn Loan.

Đường dây bên kia bận thật lâu, Ôn Niệm Niệm gọi tới mấy lần, Ôn Loan cuối cùng cucng tiếp.

“Căn Di, cậu ấy thực tập ở nơi nào?”

Bên kia điện thoại, tiếng nói anh khàn khàn, tựa hồ một đêm chưa ngủ: “Ở vùng núi, thông tin bên kia gián đoạn, không thể liên hệ.”

Máu toàn thân Ôn Niệm Niệm đều lạnh, cả một buổi sáng, cô đều ngồi xổm trên giường xoát tin tình hình thực tế về cơn địa chấn.

Bởi vì động đất phát sinh vào ban đêm, đất trên núi đều lão hoá, phòng ốc có tình huống sụp đổ, bởi vậy thương vong thảm trọng.

Nhân viên cứu viện ở các khu vực chung quanh nhanh chóng đem vật phẩm đến vùng núi, kháng chấn*, chống chấn động cứu tế, bởi vì động đất và sạt lở đất đá, đường núi bị tổn hại, cho nên vật tư cứu tế rất khó đến kịp thời.

(P/s: Thiết kế kháng chấn là một thuật ngữ trong lĩnh vực thiết kế xây dựng, được hiểu như việc đưa ra giải pháp thiết kế sao cho công trình xây dựng đảm bảo đủ khả năng chịu lực, không chịu hư hại về kết cấu cũng như hư hỏng về thiết bị đồ đạc sử dụng trong công trình, tồn tại và đứng vững dưới tác dụng của tải trọng động.)

Quý Trì gọi cho Ôn Niệm Niệm, nói tập đoàn Quý thị sẽ phái phi cơ trực thăng đi tới khu thiên tai, đưa kháng chấn, vật tư chống chấn động, bởi vì không rõ tình huống của Căn Di, Ôn Loan cũng từng tới xin cậu, lúc đó sẽ đi theo phi cơ cùng qua, còn một vị trí, cậu suy đoán Ôn Niệm Niệm cũng không yên lòng.

Ôn Niệm Niệm đương nhiên sẽ không yên tâm để Ôn Loan cứ như vậy tới khu thiên tai, đừng nói chân anh là chân giả, mặc dù là người bình thường, ở cái thời kỳ dư chấn cùng với sạt lở đất đá, cũng tuyệt đối không thích hợp đi khu thiên tai.

Nhưng mà cio cũng biết, Ôn Loan nhất định sẽ đi.

Không thể ngăn cản.

Ôn Niệm Niệm dứt khoát lựa chọn cùng Ôn Loan lên phi cơ, vô luận như thế nào, cô đều đến nhìn anh.

Gặp mặt tại sân bay, Quý Trì đem hai thẻ nhân viên cứu tế cho Ôn Niệm Niệm cùng Ôn Loan, dặn dò lần nữa: “Tới bên kia, nghe theo an bài của nhân viên công ty, ngàn vạn không được chạy loạn.”

Ôn Niệm Niệm gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Không nói cho Giang Dữ chứ.”

“Không có, nếu cậu ta đã biết, chúng ta đừng nghĩ qua.”

Ôn Niệm Niệm yên lòng, nhìn phía Ôn Loan.

Đã nhiều ngày có lẽ không ngủ một lần an ổn, quầng thâm ở mắt rất sâu, gương mặt cũng rõ ràng gầy một vòng, trạng thái tinh thần tương đối không xong.

Ôn Niệm Niệm đi qua, dùng sức cầm tay Ôn Loan: “Cậu ấy cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì.”

Ôn Loan nhấp nhấp môi khô, nhìn nhìn màn hình di động của mình.

Từ sáng sớm, mỗi mười phút sẽ gửi cho cô ấy phát một tin nhắn, đến bây giờ, đều nhắn mấy trăm tin, nhưng mà một cái cũng không có trả lời lại.....

Loại vô lực tuyệt vọng này, đã vô số lần đứng dậy không nổi.

Tôn nghiêm, thể diện ... so sánh với nỗi thống khổ mất đi cô ấy, tính là cái gì.