Chương 3: Kẻ biếи ŧɦái
Sau buổi trình diễn, Migel cùng với Yun trở về resort. Cô thì không sao nhưng với Migel thì anh như được thoát khỏi một cơn khủng hoảng. Đây là lần đầu tiên anh tham gia một sự kiện lớn cũng như là lần đầu anh cùng với cô đi chung trước mặt bao nhiêu người
‘‘Sao em không ở lại cùng với thầy?’’ Migel tò mò khi thấy Yun không ở lại dự buổi party cũng như buổi đấu giá mà lại về cùng với anh
‘‘Em muốn giành thời gian cho người mà em yêu nhất’’ Yun ôm lấy Migel khiến anh bất ngờ nhưng sau đó anh cũng vòng tay qua eo, ôm cô thật chặt vào lòng
‘‘Anh làm em đau đó’’ Yun mỉm cười, thấy Migel vui trở lại… cô cảm thấy như mình có thêm một niềm vui mới. Lúc trước, khi cô qua Paris học 2 năm, Migel đã rất buồn lại còn buồn hơn khi cô trở về Mĩ, anh cũng không được gặp được cô vì cô phải vào học tại Harvard.
‘‘Anh à… tối nay có buổi công chiếu phim. Anh đi chứ?’’ Yun nhìn Migel với ánh mắt năn nỉ, dễ thương
‘‘Nhất định phải đi sao?’’
‘‘Đúng vậy… bộ phim này là do Venlazz đầu tư thời trang với lại họ đã đích thân mời em… em nghĩ em nên đi’’ Yun nhìn Migel
‘‘Anh nghĩ anh không hợp những nơi đó đâu… em đi đi. Anh sẽ chờ em về ăn cơm’’ Migel từ chối khiến Yun có chút buồn
‘‘Vậy được rồi… em sẽ đi một mình vậy…à mà không… còn có vệ sĩ nữa chứ’’ Yun mỉm cười nhưng nụ cười có chút ngượng ngạo khiến Migel cũng không thấy thoải mái cho lắm. Anh biết anh và Yun từ hồi xa nhau đến giờ mặc dù tình cảm vẫn còn nhưng nó lại rất xa cách so với trước đây. Yun đã thay đổi rất nhiều từ khi trở về.
‘‘Yun… thật ra em đang nghĩ gì?’’
Buổi công chiếu lần đầu tiên bộ phim See me now được mọi người rất chú ý. Nhà báo, phóng viên và những nghệ sĩ hàng đầu đều được mời đến dự. Mọi người cũng rất mong muốn sẽ có một khoảng khắc thoải mái khi xem phim.
Yun với mẫu váy cúp ngực màu đen cùng với chiếc áo khoác trắng dài được khoác ngang vai khiến mọi người không thể không ngưỡng mộ với phong cách thời trang của cô. Còn ấn tượng hơn khi túi xách mà cô đang mang là chiếc độc nhất vô nhị khi chỉ vừa mới ra mắt ngày hôm qua
Vệ sĩ đi đằng sau cô cũng khiến người ta hâm mộ với những bộ đồ vest rất thời trang. Tuy nó chỉ màu đen nhưng ai cũng biết rằng những bộ đồ đó là hàng hiệu. Nếu có danh hiệu dành cho vệ sĩ ăn mặc đẹp nhất chắc chắn phải kể đến vệ sĩ của Venyla Swilezn. Cô tiến tới phía trước để kí tên rồi bước vào trong rạp, cánh báo chí cũng không thể chụp hình chính diện cô vì cô đã tuyên bố rằng không có một tấm hình nào về cô trong buổi công chiếu phim này nên họ chỉ chụp được dáng đi của cô cũng như bên phía mặt còn chính diện thì không thể chụp được
Hàng ghế Vip trên cùng là dành cho những khách mời rất đặc biệt nên cô được ngồi ở chính giữa. Hai người vệ sĩ theo cô thì cũng được hưởng ké khi ngồi ở phía dưới cô. Mặc dù tầm nhìn không được quan sát kĩ cho lắm nhưng dù sao đây cũng là nơi sang trọng, mọi người đến đây đều là giới nghệ sĩ và những người nổi tiếng, kiểm soát ra vào rất ngắt nên xác suất gặp sự cố là 0,0001%. Vì vậy, việc bảo vệ cô không cần cũng được
‘‘Cảm ơn các khách mời đã đến với buổi công chiếu phim lần đầu tiên tổ chức tại Paris. Sau đêm nay, các buổi công chiếu sẽ được diễn ra trên khắp thế giới’’
‘‘Để mọi người không phải chờ lâu. Bây giờ
See Me Now chính thức bắt đầu’’
Rạp chiếu phim bắt đầu tắt đèn… mọi người đều hướng lên màn hình… cô cũng nhìn về hướng đó.
Bộ phim chiếu khoảng 15 phút thì
‘‘Chào cô… xin lỗi đã làm phiền. Tôi có thể ngồi chứ’’ một chàng thanh niên vô trễ xin lỗi cô, dáng vẻ có chút mệt mỏi cứ như anh ta đã chạy 1km để tới được đây.
‘‘Tôi tưởng ghế này chỉ mình tôi ngồi chứ’’ cô bất ngờ nhìn anh ta. Do đây là ghế dành cho cặp đôi nên khi Migel không đi thì chỉ có mình cô ngồi
‘‘À… nhưng ghế của tôi đã có đứa bé ngồi rồi’’ chàng trai đó chỉ về hai đứa bé đi theo sau anh
‘‘Thôi được rồi’’ cô ngồi xích vào để cho chàng thanh niên đó ngồi. Dù gì cô cũng không định ở đến cuối phim
‘‘Mà tôi thấy cô rất quen…. Có phải là Yun không?’’ chàng trai đó quay lại phía cô
‘‘Anh là…
Jay sao?’’ cô dần dần nhớ ra
‘‘Lâu ngày không gặp em’’ Jay vui mừng vì Yun nhớ ra mình
‘‘Mới có 1 tháng thôi mà. Mà anh đang cố ý ngồi kế em sao?’’ Yun bắt đầu để ý mọi chuyện
‘‘Không có nha. Anh chỉ dẫn hai đứa bé này vô xem phim thôi. Hai đứa bé đó rất thích phim này và rất ngưỡng mộ diễn viên nên anh dẫn đi’’ Jay nhìn cô với ánh mắt nhiệt tình và say mê với vẻ đẹp của cô
‘‘Nhưng sao anh lại không có chỗ ngồi. Nếu như hôm nay ghế này đủ thì sao?’’
‘‘Thì anh sẽ xuống hàng đầu ngồi chứ sao?’’ Jay chọc cô khiến cô mỉm cười
‘‘Anh uống nước chứ?’’ cô cầm ly nước ở kế bên đưa cho Jay, Jay mỉm cười nhận lấy
“Vẫn là em chu đáo nhất’’ Jay cầm ly nước lên uống khiến cô bật cười
“Nếu để khách hàng thấy anh như thế này thì anh sẽ bị lên báo: Là gì nhỉ.
Người thừa kế tập đoàn ASA Y tán tỉnh một tiểu thư’’
“Em đó… chỉ có cái chọc anh là được nhất à’’
“Em chỉ chọc những ai em thích thôi’’ Yun mỉm cười rồi quay lại tiếp tục xem phim, câu nói đó khiến Jay có chút vui, anh cứ như được trái táo lớn. Suốt cả buổi chỉ mỉm cười trong ngượng ngùng còn với cô… cô lại không biết rằng cô đã vô tình khiến Jay có thêm niềm tin và khích lệ để anh có thể theo đuổi cô
“Em nói thật chứ?’’ anh sợ mình nghe lầm nên đã hỏi lại cô
“Có lẽ như vậy’’ cô đưa anh hộp pop corn
“Anh đưa cho hai đứa bé ăn đi… coi phim thiếu cái này còn gì thú vị nữa’’
“Vậy còn em’’ Jay nhìn cô
Ngay lập tức hai vệ sĩ hồi nảy đưa cô hộp pop corn và ly nước khác
“Anh thấy chưa?’’ cô lắc lắc hộp pop corn trên tay, khiến Jay có chút ngại và cảm thấy mình quá vô ý khi quên cả nước và pop corn cho hai đứa nhỏ
“Anh đó… sau này có đi với bạn gái thì đừng có quên đó nha’’ cô nhắc nhở Jay nhưng thật ra, hai vệ sĩ thấy cô ra lệnh nên đã đi mua trước đó rồi. Cô có con mắt rất để ý nên đã quan sát được là hai đứa bé no water, no pop corn từ khi Jay dẫn hai đứa trẻ đó vô rồi
“Em quả thật không hổ danh là Venyla Swilezn mà’’ Jay mỉm cười rồi tập trung xem phim
“Em có thích phim này không?’’
“Tức nhiên… nhưng đặc biệt là mấy loại siêu anh hùng hay khoa học viễn tưởng là em thích nhất đó’’ Yun vẫn chăm chú xem tiếp bộ phim
“Em giống hệt thằng em của anh’’ Jay vẫn quan sát bộ phim
“Mà anh đến đây một mình sao?’’
“Không. Còn có Ryan nữa’’ Jay nói
“Sao anh ấy không coi phim cùng anh?’’
“Ryan nó nói không thích mấy vụ sự kiện hay công chiếu này nên đợi khi trở về Mĩ… nó đi coi sau. Mà có khi giờ nó đã mua luôn bộ phim để ngồi coi một mình ở nhà cũng nên’’ Jay mỉm cười
“Vậy sao? Em không biết là có thể mua phim trước đó’’
“Thằng bé là thành viên VIP trong mấy hãng phim mà nó thích đó. Chỉ cần phim mà nó muốn coi là nó sẽ coi bằng được’’
“Ồ’’
Lúc này điện thoại cô rung
“Xin lỗi anh nha. Em nghe điện thoại’’ cô cúi đầu xin lỗi rồi mở túi xách ra
“Tôi nghe’’
Bên kia nói gì đó khiến sắc mặt cô tái nhợt, gương mặt trở nên lạnh lùng như muốn nuốt chửng ai đó nếu họ làm phiền cô
“Được rồi. Tạm thời giữ bí mật cho tôi’’ nói xong cô quay lại nhìn Jay
“Em có việc phải đi trước’’ cô cầm túi xách lên rồi đi ra khỏi rạp
Jay định đứng lên đuổi theo cô nhưng
“Anh Zico… anh đi đâu vậy?’’ hai đứa bé đó nhìn Jay
“Anh có việc phải đi một lát… hai đứa ở đây coi nha… tí nữa anh quay lại’’ Jay vỗ vai hai đứa trẻ rồi rời khỏi
Nhưng khi ra đến ngoài thì không thấy cô đâu nữa. Anh lo lắng chạy xung quanh tìm nhưng kết quả là con số 0
“Anh không muốn mất em đâu …Yun’’
…………..
Tại bãi biển, một cô gái với tâm trạng thẩn thờ đang bước ra biển, túi xách cô thả xuống bãi cát, cô tháo đôi giày cao gót ra. Gương mặt tái nhợt và lạnh lùng khiến mọi người sợ hãi
“Cô bé… có cần tụi anh giúp không?’’ một đám thanh niên đi lại
“Cút hết cho tôi’’ cô tức giận quát lên, nước mắt cô từng giọt rơi xuống
“Muốn tụi anh đi thì nói nhỏ nhẹ chứ… sao lại quát như thế. Coi chừng sau này không có chồng đó’’ đám thanh niên đó tiếp tục chọc cô
“Đó là chuyện của tôi… không cần các người lo’’ cô quát lên rồi chạy thật nhanh về phía biển
“Tại sao chứ?’’ cô hét thật to để giải tỏ căng thẳng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
Cô vô tình thấy một chiếc du thuyền sáng, không có ai, liền leo lên lái ra biển…. Gió biển khiến tâm trạng cô có chút thoải mái. Ra tới giữa biển thì cô cho dừng. Cô ra phía trước ngắm nhìn những con sóng, những vì sao trên trời. Nước mắt cô không ngừng rơi. Kể từ 10 năm trước, từ khi nước mắt cô rơi thì sau 10 năm, cô lại trở nên đau đớn thêm một lần nữa
“Cô chủ… thân thế của cậu Kai không đơn giản như cô nghĩ đâu… cậu ấy chính là con của chú cô đó… Sam Lirawa… người đã chiếm bang YY và cũng là người gϊếŧ mẹ cô năm xưa’’
“Ta biết ta có lỗi với hai mẹ con… nhưng ta không thể đứng nhìn con như thế này. Kai thật sự không hợp với con… cậu ấy là cảnh sát. Cậu ấy thật sự không hợp với con đâu con gái à… con và cậu ấy thật sự không thể kết hôn’’ ông Swilezn nhìn con gái mình… ông không thể nhìn con gái mình nhúng quá sâu vào tình yêu không có kết quả này
“Kai đã giúp mối quan hệ của hai cha con ta tốt đẹp hơn rất nhiều. Nếu ta muốn làm gì cho cậu ấy thì ta sẽ nói một lời cảm ơn chân thành còn… nếu để con gái ta gả cho cậu ấy thì ta xin lỗi. Ba không muốn gì ở con… chỉ mong con sẽ suy nghĩ thật kĩ vì đây là hạnh phúc của cả cuộc đời con’’
Những kí ức hiện về trong tâm trí cô. Nước mắt cô rơi đến nỗi hai mắt cô đỏ hoe.
“Mẹ… con nên làm gì đây? Con không thể yêu con trai của kẻ thù đúng không? Đặc biệt là khi cậu ta chính là con rơi của ông ta với người phụ nữ khác’’
Trong khoang … một chàng trai đang ngủ, xung quanh là những chai rượu và đồ ăn thức uống
“Sao mình lại ngủ lâu đến thế này?’’ chàng trai ấy bước ra ngoài thì thấy một cô gái đang ở trong trên du thuyền của mình. Do có chút men rượu nên khi thấy người khác xuất hiện, anh nghĩ rằng
“Mình lên lộn thuyền sao? À… lúc mình lên đâu có ai với lại mình chưa uống gì mà?’’
“Mơ sao? Sau lại có ai ở đây được chứ. Không lẽ là ma sao?’’ suy nghĩ ấy làm cậu ta thức tỉnh khỏi cơn say
“Help me….Help me… có ma… có ma’’ chàng trai đó định bước xuống thuyền thì phát hiện
“Tại sao lại có nước thế này?’’
“Cứu tôi với’’ tiếng kêu to ấy khiến cô quay lại
“Cứu gì mà cứu chứ? Có anh là ma đó’’ cô nhìn cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng
“Mẹ ơi… ma biết nói chuyện’’
“Nè… anh khùng à hay là biếи ŧɦái. Không hiểu tiếng người à… Tôi nói tôi không phải ma’’ cô tức giận nhìn anh
“Không phải ma’’ (suy nghĩ)
Cậu ta bước lại gần cô, sờ tay cô, dí sát mặt của mình vào mặt cô
“Không phải thiệt nhưng sao cô lại ở trên thuyền của tôi’’
“Tôi…’’ cô nhìn xung quanh và suy nghĩ lại thì thấy
“Tôi chỉ đi nhờ không được à’’ cô nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu
“Cô không biết nói xin lỗi sao?’
“Còn anh thì sao chứ? Tôi không phải ma mà nói tôi là ma… anh đang xúc phạm nhân phẩm tôi đó’’
“Vậy sao? Luật nhân phẩm trên thế giới này có nói là gọi người khác là ma là xúc phạm sao? Vậy mấy bộ phim ma chắc đã bị kiện hết rồi’’
“Anh…’’ cô cứng họng không nói được gì khiến anh ta trở nên đắc ý
“Mà nhìn cô rất quen đó’’ cậu ta nhìn kĩ cô một lần nữa thì chợt nhớ ra
“Chúng ta đã gặp nhau rồi.. cô không nhớ sao?’’ cậu ta nhìn cô. Yun suy nghĩ gì đó
“Không lẽ anh là…’’
10 ngày trước
Tại Hollywood
“Yun… hôm nay em đẹp thật đó’’ anh hai chạy lại ôm lấy cô em gái mình, Jen cũng cầm một món quà lớn đi lại
“Em của chị đẹp thật đó’’ Jen mỉm cười
“Anh chị cứ chọc em riết à… em cũng 20 tuổi rồi đó’’
“Vậy em phải sớm lấy chồng để anh chị còn bế cháu nữa chứ’’ Kan hôn bên má Yun
“Chúc em sinh nhật vui vẻ’’
…
“Cảm ơn mọi người đã đến buổi sinh nhật của con gái chúng tôi Venyla Swilezn tròn 20 tuổi ngày hôm nay’’ ông Swilezn mỉm cười giới thiệu
Mọi người ở dưới vỗ tay chúc mừng sinh nhật của cô
“Con gái à… ba biết ba đã làm con buồn cũng như đã gây ra nhiều đau khổ cho con nhưng hôm nay, ba muốn con và ba sẽ quên đi mọi chuyện. Ba chúc con có một sinh nhật vui vẻ và cũng như ngày hôm nay… ngoài món quà ba tặng con thì ba cũng xin tuyên bố. Phó giám đốc của tập đoàn thời trang cao cấp Venlazz sẽ chính thức tiếp quản tập đoàn vào tháng sau. Tôi xin chân trọng giới thiệu Venyla Swilezn’’ ông chỉ tay về phía cô. Cô mỉm cười chào mọi người
“Tôi biết, vợ tôi đã mất 10 năm về trước nhưng tôi hi vọng rằng Venlazz sẽ tiếp tục phát triển dưới sự tiếp quản của Venyla. Và tôi tin rằng con tôi gái tôi sẽ như mẹ con bé… luôn là một nữ doanh nhân và nhà thiết kế hàng đầu’’ ông Swilezn cúi đầu cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Mọi người vỗ tay chúc mừng. Cô cùng với Migel đứng ở phía dưới mỉm cười nhìn ông
“Ba em chắc rất vui’’
“Cảm ơn anh, Kai’’ cô nhìn Kai với ánh mắt vui mừng nhưng cũng có chút buồn
“Em nhớ mẹ sao?’’ Kai lo lắng nhìn cô. Sao mà không nhớ được chứ. 10 năm trước, sau ngày sinh nhật của cô… mẹ cô đã ra đi. Bỏ cô lại một mình với thế giới này.
“Ừ… nhưng cảm ơn anh. Chính anh đã giúp em và ba có lại tình cảm như trước. Anh đã xóa đi nỗi hận ba trong lòng em’’ Yun ôm lấy Kai
“Mọi người sẽ nhìn đó. Anh hứa anh sẽ không để em đau khổ thêm lần nào nữa đâu. Anh sẽ giúp em tìm ra kẻ đã gϊếŧ mẹ em cũng như anh sẽ là người chăm sóc em, yêu em suốt cuộc đời và bảo vệ em thay cho mẹ, được chứ?’’ Kai vỗ vai cô rồi đẩy cô ra để tránh sự chú ý mọi người
Kan lúc này đang ở trên để phát biểu
“Em gái… anh chúc em hạnh phúc. Chúng ta cùng chúc mừng sinh nhật của Yun nào. Cùng hát Happy Birthday nào’’ Kan vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay hát theo. Chiếc bánh kem cũng được đẩy đến bên cô… đèn cũng được tắt hết. Ngọn nến lung linh ở trên bánh kem và ở xung quanh làm cho buổi sinh nhật cô trở nên thật thơ mộng và huyền ảo như trong cổ tích vậy. Sau khi mọi người hát xong, cô thổi nến. Tiếng vỗ tay vang lên cùng với lời chúc:
“Happy birthday’’
“Cảm ơn mọi người’’ cô mỉm cười cúi đầu nói cảm ơn
“Em gái… cắt bánh kem nào’’ Kan vỗ tay vui mừng, nhìn Yun với ánh mắt chan chứa niềm vui. Cô nhẹ nhàng cầm cây dao lên, quay sang anh hai mỉm cười
“Hổ à… cùng em cắt bánh nhé’’
Kan bất ngờ vì anh cứ tưởng cô sẽ mời Kai cắt bánh cùng mình và cũng như giới thiệu anh ấy chính là vị hôn phu của mình
“Được rồi’’ Kan đưa mic cho người kế bên rồi tiến lại phía em gái mình
“Anh rất vinh hạnh đó’’
“Anh là anh của em mà’’
Cô cùng Kan cắt bánh. Mọi người vui vẻ vỗ tay và cầu chúc cho cô những điều tốt lành
“Anh chúc em có sinh nhật vui vẻ’’ Kai mỉm cười nhìn người con gái mà mình yêu. Anh rất trân trọng và quý mến cô. Trong đầu anh hiện giờ là cuộc nói chuyện của anh với ông Swilezn
“Ta biết cháu rất yêu con gái ta. Nhưng ta xin cháu, hãy cho con bé có thời gian suy nghĩ nữa được không?’’
“Ý bác là…?’’ Kai nhìn ông với ánh mắt mâu thuẫn có chút buồn bã
“Ta nói thật với cháu… ta sẽ phản đối hai đứa đính hôn cũng như yêu nhau. Ta biết, ta phải cảm ơn cháu nhưng ta không thể cảm ơn bằng cách giao con gái… đứa con mà ta yêu quý cho cháu được… Kai à’’ ông Swilezn buồn bã nhìn Kai
“Cháu biết rồi’’ Kai buồn bã nhưng sau đó anh tỏ nên vui vẻ
“Cháu cũng muốn có thời gian lo cho sự nghiệp của mình nên cháu sẽ không đính hôn với Yun vào ngày mai nhưng cháu sẽ không bỏ em ấy. Cháu tin cháu có thể bảo vệ em ấy’’
“Vậy cháu hãy chứng minh cho ta thấy cháu thật sự yêu con bé’’ ông Swilezn bình tĩnh nhìn Kai, ánh mắt ông lại trở nên lạnh lùng khiến Kai cảm thấy ông đang nói thực sự
“Cháu phải làm gì?’’
“Bỏ nghề cảnh sát rồi học kinh doanh. Cháu làm được chứ?’’
“Cháu…’’ Kai ấp úng
“Khi nào cháu làm được thì ta sẽ chấp nhận mối quan hệ của hai đứa còn nếu như cháu không bỏ nghề cảnh sát thì ta mãi mãi cũng không chấp nhận’’ ông cầm tách trà kế bên lên uống rồi rời khỏi. Kai nhìn theo bóng lưng ông mà cảm thấy đau lòng
“Ba mẹ ơi… con phải làm sao đây?’’
…
“Yun… chúc mừng sinh nhật em’’ Kai vui vẻ cầm hộp quà đưa cho cô
“Không… em không thích nó đâu. Em thích món quà khác cơ?’’ Yun đùa giỡn với Kai khiến anh cảm thấy vui. Từ khi cô trở về… đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cô vui và giỡn với anh như trước đây
“Em thích món quà này nè’’ cô ôm lấy Kai khiến anh bất ngờ
“Anh chấp nhận làm chú rể của em nhé’’ cô ôm chặt lấy anh như không muốn anh biến mất. Hai mắt cô nhìn anh với ánh mắt mong đợi anh sẽ đồng ý
“Anh…’’ Kai ấp úng
“Anh không thích sao?’’ cô buồn bã rời khỏi người anh
“Anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn’’
“Chỉ là đính hôn thôi mà?’’ cô khó chịu nhìn Kai, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng khiến Kai cảm thấy cô lúc này rất khác với Yun trước kia
“Anh….’’ Kai vẫn không nói rõ được. Anh không muốn từ chối cô nhưng cũng không thể đồng ý
“Em biết rồi. Tới giờ rồi… coi như nảy giờ em không nói gì cả nha. Cảm ơn món quà của anh’’ cô mỉm cười rồi nhận lấy món quà.
“Đem cất cho tôi’’ cô đưa cho thư kí của mình rồi đi lại chỗ anh mình
Kai nhìn cô dần biến mất
“Anh xin lỗi’’
…
“A… chúng ta cùng ăn bánh nào?’’ Kan sau khi cắt bánh xong thì mỉm cười. Mọi người cũng rất vui và hạnh phúc khi được ăn bánh kem do chính cậu Kan và cô Yun cắt
“Anh hai à… em muốn đi ra ngoài biển. Anh giúp em lo cho bữa tiệc này nhé’’ cô hôn tạm biệt anh hai mình rồi rời khỏi. Cô chậm rãi đi trên bãi biển
“Cô Yun… chúng tôi chuẩn bị xong du thuyền rồi’’
“Được rồi… tôi sẽ tự lái ra ngoài biển’’ cô lấy chiếc chìa khóa rồi đi lại chỗ du thuyền
“Cô cẩn thận’’
“Tôi biết rồi’’ cô leo lên du thuyền rồi lái nó ra xa.
Ngoài biển: không khí và gió biển khiến cô trở nên thoải mái, dễ chịu hơn. Từng cơn sóng lăn tăn gợn vì gió nhẹ. Cô lái ra xa đất liền rồi dừng lại. Cô cầm chai rượu ra phía trước. Trước mắt cô hiện lên một khung cảnh rất đẹp. Sao, ánh trăng và cả lân quang nước ở dưới biển. Cô mỉm cười nhìn mọi thứ
“Mẹ ơi… con phải làm sao đây?’’ cô cầm chai rượu lên uống… nước mắt cô cứ thế mà rơi. Cô cảm thấy rất đau. 10 năm qua cô không ngày nào có rất ngủ ngon. Mặc dù tình cảm của cô và ba đã trở lại bình thường nhưng cô không thể nào không quan tâm đến cái chết của mẹ. Cô đã điều tra nhưng kết quả lại không có ngay cả Migel… một cảnh sát giỏi nhưng kết quả không như cô mong muốn. Thật ra người hại mẹ cô là ai?
Lúc này điện thoại cô reo lên. Cô nghe xong thì mỉm cười
“Được rồi…. cho người khác điều tra tất cả các hoạt động của ông ta. Chị không tin là chúng ta không có bằng chứng buộc tội ông ấy’’ cô nói xong thì để điện thoại sang bên. Cùng lúc đó, chai rượu cô cầm trên tay đã uống hết một nửa. Nồng độ của nó rất mạnh nên khiến cô có chút say. Cô đi ra phía trước và nhảy xuống biển… cô cảm thấy rất nóng với lại lâu ngày cô chưa bơi nên cô muốn thử cảm giác xem sao. Cô mặc kệ nguy hiểm
Lúc ấy, trên một chiếc thuyền. Một chàng trai đang ngắm lân quang nước. Cậu ta lấy đá ném xuống dưới biển. Tâm trạng cũng không tốt cho lắm
“Con đó… con nên giúp anh con quản lí việc của ASA Y. Tối ngày cứ đi đây đi đó’’ ông Winston nhìn con trai mình
“Ba à… con không thích kinh doanh. Con sẽ đi Hollywood mấy ngày…’’ Ryan nói xong rồi cúi đầu chào ba mình… mẹ anh cầm nước đi vào thì thấy con trai mình
“Con lại đi nữa à?’’
“Dạ… mấy ngày nữa con sẽ về’’
Ryan đang nhìn xung quanh thì thấy có ai đó rơi xuống nước… nhìn trên thuyền thì không có ai
“Không lẽ định tự tử à’’
Suy nghĩ chớt nhoáng trong đầu khiến cậu lo lắng, nên lập tức nhảy xuống biển… tiến về phía du thuyền
Ở dưới nước… cô đang ngâm mình dưới nước thì đột nhiên có một bàn tay vòng qua eo cô khiến cô sợ hãi… mở mắt ra thì một người có khuôn mặt điển trai, tuấn tú nhưng đầy râu ria khiến cô mở to hai con mắt ra nhìn… người đó chợt thấy cô đang nhìn mình
“Cô không sao chứ?’’ cậu ta nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, do đang ở dưới nước, không nói được nên anh chỉ dùng tay để diễn tả cho cô hiểu
“Biếи ŧɦái’’ cô hét lên rồi bị nước vào miệng khiến cô ho sặc sụa
Cậu ta vỗ lưng cho cô, khi cô lấy lại bình tĩnh thì lập tức bơi ra xa… Ryan không hiểu gì sợ cô gặp nguy hiểm liền đuổi theo…. Do nồng độ rượu mạnh cộng với việc cô uống gần hết chai khiến cho cơ thể trở nên choáng váng… mới đầu chỉ định ngâm mình dưới nước cho thoải mái nhưng không ngờ có một người biếи ŧɦái đến mức ôm lấy cô lại còn có những cử chỉ lạ khiến cô hoảng hốt… cô cố gắng bơi nhưng có lẽ do men rượu khiến cô hơi chóng mặt… rồi sau đó sự việc ra sao thì cô không biết
Sáng hôm sau,
Tại một ngôi nhà gỗ ven biển
Một cô gái đang nằm trên chiếc giường, xung quanh là màu trắng
Cô hoảng hốt ngồi dậy thì phát hiện chỉ là màn ngủ. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó chợt nhớ ra điều gì đó….
Cô kiểm tra lại người mình thì phát hiện trên người cô không phải là đồ hồi tối cô mặc… cô nhìn xung quanh thì đây không phải là khách sạn… cô đứng dậy bước ra ngoài thì thấy một người nửa người trên thì cởi trần, nửa người dưới thì quấn một chiếc khăn tắm… cô cố gắng bình tĩnh thì phát hiện cậu ta đang ngâm một cái gì đó trông giống như nội tạng…. Cô cố gắng lẻn ra ngoài để trốn thoát nhưng không ngờ bị cậu ta phát hiện
“Cô kia đứng lại’’
Cô giật mình nên chạy thật nhanh
“Quỷ gϊếŧ người…. cứu tôi với’’
Cô đang chạy thì vấp phải một hòn đá khiến cô ngã ra sau…. Vì ở đây là bãi biển nên khi cô ngã xuống cũng không đau lắm
“Nè… sao cô lại bỏ chạy?’’ chàng trai đó chạy lại chỗ cô
Cô cố gắng ngồi lên
“Không chạy để cho chú đem tôi ra mổ nội tạng ăn à’’ cô thốt ra lời khó nghe khiến cậu ta bất ngờ
“Nội tạng sao?’’
“Đúng vậy… chú đúng là kẻ biếи ŧɦái mà còn là quỷ hút máu người nữa chứ’’
“Nè… cô hiểu lầm rồi… cái đó không như cô nghĩ đâu. Tôi là bác sĩ’’ cậu ta cố gắng nói cho cô hiểu
“Vậy còn bộ đồ trên người tôi thì sao? Không phải chú đã…’’ cô lấy tay che trước ngực
“Cô không nhớ gì sao? Tối qua’’ chú ta nhìn cô bất ngờ… chẳng lẽ cô ta không nhớ được một chút gì sao?
“Không lẽ tối qua cái tên biếи ŧɦái là chú sao?’’ cô nhớ lại chuyện tối qua khi cô đang ngâm người dưới nước
“Biếи ŧɦái sao? Tôi đã cứu cô đó’’
“Cứu tôi’’ cô nghi ngờ
“Đúng rồi. Tối qua tôi thấy cô có ý định tự tử nên đã bơi đến cứu cô nhưng không ngờ cô muốn chết đến nổi đẩy tôi ra. Lúc cô xỉu… may mà tôi lại kịp chứ không giờ cô đang nằm trong quan tài đó’’
“Tự tử… mình có muốn chết đâu?’’ cô suy nghĩ trong đầu
“Cho là vậy nhưng sao chú lại cởi đồ tôi ra’’
“Cô thật sự không nhớ gì sao. Tối qua cô say lại còn ướt nữa… tôi không thay đồ cho cô thì ai thay. Hay cô muốn…’’ anh ta mặt đểu nhìn cô khiến cô tức giận
“Chú dám’’
“Sao lại không dám. Cô nhìn xem nơi đây chỉ có hai chúng ta. Mọi người giờ đã ra biển hết rồi nên tôi có thể đó…’’ cậu ta đi lại khiến cô lùi vế phía sau
“Chú không được bước nữa’’
“OK… bây giờ cô khỏe rồi thì tôi đi đây mất công có người nói tôi là kẻ biếи ŧɦái’’
Nói xong cậu ta quay lại bước đi cũng không quên nhắc nhở cô
“Tôi không phải là chú đâu’’
“Chẳng lẽ tôi gọi là anh… người gì râu ria đầy mặt thế kia’’ cô mếu môi nhưng cô chợt nhớ ra điều gì đó
“Đây là đâu?’’ cô hét lên
“Đảo Ket’’
“Đảo sao? Không phải đất liền hả?’’ cô suy nghĩ trong đầu
“Tôi muốn về nhà’’ cô chạy theo anh ta
“Nhà cô ở đâu thì cô tự về đi’’ chàng trai đó mặc kệ cô khiến cô khó chịu. Đây là lần đầu tiên mà có người làm ngơ cô khiến cô có chút tức giận. Ngay cả anh hai, chị Jen, Kai còn không dám làm ngơ vậy mà anh ta lại dám sao?
“Chú muốn bao nhiêu thì nói thẳng ra đi’’ cô tức giận hét lên nhưng anh ta vẫn không để ý
“Nè… chú kia. Chú đừng có tỏ vẻ đó’’ cô nhìn cậu ta với ánh mắt khó chịu… cô cố gắng đi nhanh thì đυ.ng trúng lưng của anh ta
“Nè… chú có dừng thì cũng nên nói một tiếng chứ!’’
Cô cố gắng đứng dậy thì bị anh ta mắng tơi tả
“Cô đó… cô nên bỏ cái tính đó đi: cứng đầu lại còn đanh đá nữa chứ. Mà tôi nói cho cô biết một chuyện này nè.
Trên cái đảo này tiền không có giá trị đâu nhé’’ anh ta nhấn mạnh từng câu từng chữ khiến cô không nói được gì
“Cô muốn về thì tự đi tìm kiếm đi nha. Tôi không rảnh’’
Cô tức giận không nói được gì liền bỏ mặc anh ta (không biết ai bỏ mặc ai đâu nha). Cô đi tới bãi biển thì chẳng thấy gì? Có lẽ mọi người đã đi làm hết
“Anh tưởng tôi không có cách để về à. Tôi là Venyla Swilezn đó nhá’’ cô lấy động lực bằng một tiếng hét thật to rồi đi tìm kiếm gỗ để đóng thuyền
Cô thu thập từng mảnh gỗ xong thì không biết làm cách gì để đóng
“Sao vậy trời. Ở đây sao chẳng có gì vậy trời’’ cô mệt mỏi ngồi xuống thì 1…2…3
“A… help me’’ cô chạy tứa tung hét lên. Cô cảm giác có con gì đang bò trên áo mình nên cứ níu tay áo xem có gì thì phát hiện một con cua đồng
“Anh hai ơi cứu em’’ cô chảy nước mắt… tay thì do dự không dám bắt lấy nó
Đột nhiên có một bàn tay bắt lấy con cua giúp cô. Cô thở phào nhẹ nhõm
“May quá’’ đang định nói một tiếng cảm ơn nhưng khi ngó mặt lên nhìn ai đã giúp mình thì
“Là chú sao?’’
“Là tôi thì sao?’’ chàng trai đó để mặt sát cô khiến cô khó chịu, đẩy anh ta ra
“Không có gì cả’’ cô không thèm để ý đến anh ta tiếp tục nhặt lại đống gỗ mà cô nảy giờ tìm kiếm
“Cô định làm gì?’’
“Làm gì kệ tôi’’ cô không thèm quan tâm thì nghe có tiếng gì đó
“Là ca nô không phải sao?’’ mắt cô như phát ra tia sáng nhanh chân ngồi dậy… chạy ra biển
“Cứu tôi với. Tôi ở đây’’ cô hét lên nhưng có vẻ không ai để ý
“Trời ơi’’ cô mệt mỏi ngồi xuống bãi biển. Chàng trai kế bên mỉm cười
“Cô đúng là con nít mà’’
Một chiếc ca nô chạy lại nhưng cô cũng mặc kệ.
(Sao lại từ bỏ sớm vậy… chỉ mới có một chiếc bỏ mặc thôi mà. Chắc chị đang muốn ở lại bên anh lâu hơn đó)“Cậu Ryan… của cậu nè’’ một cậu nhóc người ở đảo đi ca nô lại. Cô nghe thấy tiếng nhưng mặc kệ vì cứ tưởng là ai đi ngang qua
“Cảm ơn nhóc nha’’ cậu mỉm cười rồi quay lại nhìn cô
“Cô muốn về không?’’
“Tức nhiên rồi’’ cô nói nhưng vẫn không cúi đầu dậy
“Vậy về thôi’’
“Chú kêu tôi bơi hay bám cây về à’’ cô ngước mặt lên nhìn cậu ta
“Cô đó. Nhìn đi kìa’’ cậu chỉ tay lại chiếc ca nô đang đậu ở đó
Mắt cô như rực sáng nhưng sau đó nghĩ lại “Chú ta tốt với mình vậy sao?’’
“Không được’’ cô nói to
“Tại sao?’’
“Lỡ may chú trở tôi rồi để tôi giữa biển thì sao?’’
“Vậy cô muốn gì? Tôi nhớ ngày hôm qua cô muốn chết lắm mà… sao hôm nay lại muốn quay về?’’ chàng trai đó đùa giỡn với cô nhưng cô đâu dễ mắc mưu
“Tôi nói là tôi không hề có ý định đi chết trước chú đâu nhá’’ cô nhấn giọng từng câu
“Cô…’’ anh ta rất bất ngờ
“Chú đưa chìa khóa đây? Khi nào về tới đất liền tôi sẽ kêu người đem trả ca nô lại cho chú. Nếu không lấy phí thì tôi sẽ đổ đầy dầu cho’’ cô nhanh tay lấy cái chìa khóa từ tay anh
“Chú yên tâm đi… tôi là người rất giữ chữ tín đó’’ cô vẫy tay rồi lái ca nô đi.
Anh ta và cậu nhóc đó rất bất ngờ
“Mập… cậu nghĩ cô ta biết lái ca nô à’’
“Không nhưng chắc cô ấy là dân chuyên nghiệp lắm, lái giỏi ngang ngửa anh luôn kìa’’ mập nhìn Ryan
“Thôi… chúng ta về thôi’’
…………
(Một chút về bạn Mi A nhé)Tại sân vận động trường trung học Cali, đang có một buổi phát sóng trực tiếp về trường đặc biệt đối với bên thể thao
“Chào mọi người… tôi là phóng viên Mi A của đài truyền hình YLY. Hôm nay chúng ta sẽ biết được các vận động viên bơi và bóng chuyền của trường trung học Cali tập luyện ra sao nhé!’’ Mi A mỉm cười
“Xin chào bạn’’ Mi A bắt gặp một chàng trai trẻ đang chuẩn bị xuống hồ
“Chào chị’’ chàng trai mỉm cười
“Bạn có thể giới thiệu tên cho khán giả biết được không?’’ Mi A mỉm cười nhìn cậu ấy
“Mình tên là Jonas. Là học sinh năm cuối của trường’’ Jonas vui vẻ nhìn Mi A nhưng thật ra cậu ta đang hết sức vui mừng vì được gặp thần tượng của mình
“À… Jonas. Tên bạn thật đẹp. Vậy sau này bạn sẽ tiếp tục bơi lội sau khi ra trường chứ?’’ Mi A nhìn cậu ấy
“Tất nhiên rồi… em muốn trở thành một người tài năng như thần tượng của mình vậy?’’ cậu ấy vui vẻ cười
“Vậy sao? Bạn có thể cho tôi biết thần tượng bạn là ai không?’’
“Dạ… là chị đó’’ Jonas không hề do dự trả lời
“Ồ’’ Mi A bất ngờ nhìn cậu ấy
“Em rất muốn chị làm huấn luyện viên của tụi em nhưng tiếc chị đã giải nghệ rồi’’
“Vậy sao? Cảm ơn em đã dành sự yêu mến cho chị. Em tiếp tục tập luyện đi nhá…’’ Mia mỉm cười chào cậu ấy. Jonas vẫy tay chào chị.
Mia lại tiếp tục đi xung quanh để phòng vấn. Các bạn trong trường đều rất hào hứng vì khi biết Mia – một người từng rất nổi tiếp với biệt danh
Fast and Fast. Trước đây khi còn học trung học cô nổi tiếng và vận động viên bơi rất nổi tiếng nhưng do bị chấn thương nên cô đã quyết định giải nghệ sớm và trở thành phóng viên cũng như phát thanh viên cho một số kênh giải trí.
“Này giờ các bạn học sinh có đề cập đến một tiền bối bơi rất nhanh và rất có triển vọng trong tương lai. Vậy chúng ta cùng tiến lại… bắt chuyện cùng với cậu ấy nào’’ Mia tiến lại chỗ cậu học sinh đang tập một số bài thể dục trước khi bơi
“Chào cậu… chúng tôi có thể phòng vấn cậu được chứ?’’ Mia chưa kịp đưa mic thì cậu ta đã bỏ đi… tiến tới hồ bơi và nhảy xuống
Mia khó chịu nhìn cậu ta “Đồ thô lỗ’’ (suy nghĩ)
“À… có vẻ cậu ấy cần phải tập luyện để làm gương cho các hậu bối phải không nào?’’ Mi A mỉm cười có chút ngượng ngạo vì đây là lần đầu tiên cô bị từ chối đó
“Chúng ta cùng xem cậu ấy và các bạn trong trường tập luyện nào. Hẹn gặp các bạn vào chương trình lần tới cùng với phóng viên JK nhé. Tạm biệt’’ cô vẫy tay chào
VJ của cô cất máy ghi hình cùng lúc đó PD Chang Hel tiến tới
“Em làm tốt lắm, Mi A’’ PD vỗ vai cô và đưa cô chai nước
“Anh đó… phải xa anh một thời gian rồi’’ Mi A nhìn PD theo cô suốt từ ngày cô tham gia show truyền hình
“Thôi nào… khi nào muốn quay lại thì nhất định phải trở lại với anh đó. Anh nghĩ chắc khán giả nhớ em lắm’’ PD tiếc nuối khi biết cô rời đi
“Cũng tại Yun cả…. tự nhiên đang đâu muốn em tới chứ… mà em cũng ở đây thôi. Khi nào anh có lịch quay ở Hollywood thì phải liên lạc với em nha. Em cũng nghĩ ngơi ở đây đó’’ Mia mỉm cười
“Vậy nếu anh có lịch quay ở đây thì em phải là MC cho anh đó’’ PD tiếc nuối
“Ok’’
“Chắc VJ cũng quay xong rồi. Rating tập này anh sẽ nhắn tin cho em sau nhé. Anh phải về đài truyền hình rồi’’ mọi người buồn bã
“Thôi… em sẽ quay lại sớm thôi mà’’
“Làm huấn luyện viên tốt nha’’ PD ghé sát tai cô
“Anh đó… cái này là bí mật đó nha. Chỉ tại công ty đại diện muốn em giúp đỡ huấn luyện thôi. Xong việc em đến tìm anh’’ cô nhìn PD. Mọi người thu xếp lại máy quay rồi trở lại New York… cô ở lại một chút nhưng đang định về thì thấy
“Hóa ra cậu ta trốn ở đây hẹn hò với bạn gái. Hèn gì không trả lời phỏng vấn của mình’’
“Anh à… tối nay đi chơi với em nha’’
“Thôi mà… anh có việc bận’’ chàng trai hồi này nhìn cô gái kế bên
“Phát ớn quá. Để tôi gặp lại cậu lần nữa thì coi chừng đó’’ Mia nói xong thì vào xe, bóp kèn và lái thật nhanh qua cậu ta khiến cậu ta chút nữa va vào xe cô
“Đi xe kiểu gì vậy hả?’’ người con gái kế bên hét
Cô nghe thấy chỉ nhếch môi, tỏ vẻ khó chịu
“Tôi chưa khiến bạn trai cô tan xương nát thịt đã may lắm rồi đó’’