Chương 1
- Tiểu thư chưa nghe qua sao - hắn có vẻ ngạc nhiên vì cả thành phố X không ai là không biết đến bar của hắn - vậy khi nào có thời gian tôi hân hạnh dẫn tiểu thư đến đó nhé.
- Không đâu! Cha à, hộp đêm là cái gì nghe ghê chết đi được, con không đi đâu. Anh định đưa em đến đó rồi bắt cóc em chứ gì, em biết anh là người xấu mà. Cha ơi, cha ơi! Bắt cóc! - cô vừa hét lên vừa ôm chặt đầu, lăn lộn qua lại như một đứa con nít.
Hắn nheo nheo đôi mắt, mồ hôi nhễ nhại sau đó giả vờ xem đồng hồ làm vẻ mặt vội vã.
- Hoàng tiểu thư hôm nay không được khỏe, tôi xin phép về trước.
- Ha ha!!! Tên nhát gan, mới vậy mà đã sợ, còn nhiều thứ đang chờ ngươi trước mắt kìa, ráng mà đợi đi - cô nhìn theo hắn rồi nói nhỏ.
Đợi hắn rời khỏi, cô quay sang phía cha cô nở nụ cười thật tươi. Cô ôm chặt tay cha như một đứa con nít chưa lớn. Với mọi người cô luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng với cha thì lúc nào cô cũng như vậy.
Ông Hoàng Long - cha cô là chủ một công ty buôn bán đồ trang sức có tiếng trên thị trường quốc tế. Mẹ cô đã mất lúc cô 5 tuổi vì tai nạn giao thông, từ đó đến nay cha vẫn ở một mình nuôi cô đến lớn. Tình cảm giữa cô và cha rất tốt, đó cũng là thứ tình cảm duy nhất cô coi trọng trên đời này.
- Con gái, còn đùa vậy hơi quá đấy, dù gì người ta cũng là ông chủ lớn, còn làm người ta sợ chạy mất rồi kìa - ông làm vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô.
- Cha thân yêu à, cha muốn gả con gái đi nhanh vậy sao? Con muốn ở với cha tới già luôn, con không lấy chồng đâu - cô nũng nịu đung đưa bàn tay của ông làm vẻ mặt vô tội, cô biết thế nào cô cũng thắng mà.
- Thôi được rồi con gái yêu, đừng như vậy nữa, cậu này không được thì cha sẽ tìm người khác cho con, con gái lớn rồi phải lấy chồng nhanh thôi.
Cô im lặng không nói gì nữa vì cha cô vẫn luôn là như thế.
Mười giờ tối, bước ra khỏi nhà hàng, cô cầm điện thoại trên tay và cười bí hiểm.
- Nhất Phong, đêm nay ghé thăm Super bar, nhớ chăm sóc bọn họ một chút nhé.
Thành phố về đêm vẫn ồn ào và náo nhiệt. Nhưng cô vốn không thích sự ồn ào đó. Cô lái xe đến cạnh bờ sông hít thở không khí trong lành và để bản thân có những phút giây ngơi nghỉ. Đây là nơi cô thường hay ghé đến mỗi khi một phi vụ hoàn thành. Cô thích yên tĩnh, thích đứng từ xa ngắm những ánh đèn lấp lánh lọt thỏm vào bầu trời đêm tĩnh lặng. Bỗng nhiên chuông điện thoại rung lên, một dãy số lạ hiện ra. Không hiểu sao cô nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
- Mày đến ngay bến cảng phía đông thành phố, bọn tao đang giữ cha mày, nếu ba mươi phút nữa mày không có mặt thì đến đây nhặt xác lão đi!
Tên cầm đầu đã tắt máy. Cô xiết chặt điện thoại trong tay, bọn này chán sống rồi mới dám động đến cha cô, được rồi ngày này năm sau nhất định là ngày giỗ của chúng.
Cô gọi điện cho Nhất Phong đem đàn em đến cảng phía đông sau đó đạp mạnh ga phóng như bay đến đó. Chưa đầy mười lăm phút cô đã có mặt ở bến cảng.
Bọn chúng có năm người, mỗi người đều được trang bị một khẩu súng lục. Cha cô đang bị trói ở một góc của congtainer.
- Thì ra là mày, Hắc Đạo. Thả cha tao ra, nếu không tất cả chúng mày đừng mong thoát khỏi đây!
- Ha ha ha! - tên Hắc Đạo cười lớn - không hổ danh là Nhật Song Vương, chưa đầy mười lăm phút đã đến được đây. Mày đừng dọa tao, nếu tao đã dám làm như thế này thì mày phải hiểu tao không sợ chết. Ha ha! Cha mày chết là do mày, mày hiểu chưa.
Hắn cầm trong tay bộ điều khiển quả bom hẹn giờ, ngón cái đã đặt vào vị trí nút đỏ ở góc trái.
- Trên người cha mày đã được đặt hai quả bom, chỉ cần tao ấn cái nút này bom sẽ nổ, cha mày sẽ nổ banh xác. Ha ha, mày xem đây.
- Mày muốn gì mới chịu thả cha tao ra?
Lúc này cô thực sự sợ hãi bởi vì chưa bao giờ cha cô lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Cái tiếng cười ken két của Hắc Đạo văng vẳng vào tai cô, nó như thanh chủy thủ bén nhọn đâm xuyên tâm trí người con gái sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
- Tao chỉ muốn mày nếm mùi mất đi người thân giống tao mà thôi.
Vừa nói hắn vừa ấn mạnh vào cái nút đỏ rồi cười man rợ.
- Không! Cha ơi! - cô lao như bay về phía ông.
Cảng phía đông chìm trong biển lửa.