Về đến nhà, Bảo Như lên tiếng:
_ kêu con lấy anh ta à, không đời nào có chuyện đó đâu.
_sao vậy con, cậu ta rất hiền lành với con mà, lại còn giàu có nữa!- ba mẹ Bảo Như khuyên.
_hiền à, con không biết, con không lấy chồng đâu.
_thôi mà con gái yêu, nhân dịp con được nghỉ học vài ngày gia đình chúng ta sẽ đi du lịch nhé.
Biết Bảo Như thích nhất là được đi du lịch nên ba mẹ cô đã tìm cách này để dụ dỗ cô.
_đi du lịch à, được đấy, ý kiến của ba rất hay, con đồng ý cả hai tay luôn
_ờ vậy giờ con lên phòng chuẩn bị đồ đạc đi, chìu nay chúng ta sẽ xuất phát đến biển X chịu không?
_dạ chịu, con đi liền!
Nói xong cô bé liền chạy tọt lên phòng, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, dưới nhà chỉ còn lại hai ông bà ngồi trò chuyện
_ có lẽ đây là cách tốt nhất cho con bé chịu đồng ý bà ạ.
_ừ, tôi cũng thấy vậy.
_hy vọng mình sẽ đưa con bé vào một gia đình giàu có để cho cô sống cuộc sống sung túc để bù đắp lại phần nào những mất mác của cô trước kia.
Trong chuyến đi du lịch của gia đình nhà cô không ngờ ba mẹ cô còn kéo theo cả gia đình họ Hoàng nữa. Bước lên trực thăng riêng của gia đình họ Hoàng cô giựt cả mình, biết ba mẹ một lần nữa lừa gạt mình. Cô định bước xuống nhưng khi nghĩ đến được đi tắm biển cô lại không nỡ bỏ, đành phải chấp nhận vậy. Trên trực thăng cô được sắp xếp ngồi kế Minh Phong, cô cũng không vui tí nào, nhưng cũng đành chịu. Minh Phong lên tiếng trước:
_nè, sao vậy, ngồi kế bên tôi khiến em không vui?
_thừa biết rồi còn hỏi, ngồi kế người như anh sao vui được, mặt thì lạnh tanh không có chút mùa xuân, giọng nói cũng khiến người ta nghe không ấm lòng, chỉ được vẻ ngoài đẹp trai thôi…
_à, nhờ cô tôi mới biết được tôi thích hợp với mùa đông như thế. Nói thật tôi cũng chẳng thích đi du lịch gì đâu, chỉ tại gia đình ép buộc thôi.
_ồ thế à, sao anh không tìm cách gì để ở nhà đi để tôi được thoải mái đi chơi.
_ Vì có một số hạng mục liên quan đến chữ kí của ba tôi, nên buộc lòng tôi phải nghe lời.
_thì ra chỉ vì lợi ích bản thân. Thôi đường còn xa lắm tôi chợp mắt tí à.
_ tùy cô. Hắn nhàn nhạt đáp lời.
Bảo Như đã nhắm mắt rồi thì ít nhất cả tiếng sau mới thức được. Ngủ say sưa nên đầu cô ấy đã dựa vào bờ vai Minh Phong lúc nào không hay biết. Minh Phong thì không hề ngủ, hắn cứ mê say đọc sách (các bạn không biết đâu nhé chỉ một phút thôi mà Minh Phong có thể đọc đến cả trang sách dày đặc chữ á). Biết cô ấy đã dựa vào bờ vai mình, Minh Phong cũng không nói gì cứ mặc để cô ấy dựa, lúc này trong anh cảm thấy có một cái gì đó cực kỳ ấm áp!
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cũng đã đến nơi, cũng là lúc cô tỉnh giấc (đúng là cô bé này ngủ như heo thật), cô dựa trên vai của Minh Phong suốt ngần ấy tiếng khiến anh tê cả người vì không dám thức giấc sợ cô bé tỉnh dậy.
_cuối cùng cô cũng chịu thức rồi à, tôi tưởng cô chết luôn rồi chứ
_anh nói bậy cái gì đó hả, đi tắm biển sao tôi nỡ chết chứ, có chết thì cũng là anh chết trước á
_ thôi nói không lại cô, đi xuống đi, uổng công nãy giờ làm người tốt cho cô dựa mà ngủ
_ừm, cảm ơn anh nhé, nhờ anh mà tôi có một giấc ngủ ngon thế đấy
_không có gì, lâu lâu cũng phải tích đức. – Nói xong anh sảy bước nhanh, tránh việc đấu khẩu như thấ này.
Bước ra đến biển Bảo Như không chần chừ mà chạy thẳng ra biển tận hưởng những đợt sóng lớn đổ ập vào người, cảm giác thật là thích thú. Nhưng rồi cô cũng bị gọi vào bờ vì tội chưa thay quần áo, mẹ cô cũng dặn phải sức kem chống nắng đã chứ để làn da của cô đen sạm thì uổng lắm.
Khoảng 20p sau, khi đã chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ, cô chạy ra biển tha hồ mà tắm. cạnh cô lúc nào cũng có Minh Phong theo sau, không phải vì thích mà tại bị ép buộc. Minh Phong nói
_khỉ ở đây từ từ tắm đi nhé, tôi bơi ra xa đây, chứ cứ ở cạnh cô trong đây thì đi ra đây chi cho phí sức.
_ừ, đi đâu đi đi, ai cần anh cạnh tôi.
Bảo Như vừa nói xong thì Minh Phong liền bơi một rơi ra tuốt đằng xa. Thấy vậy Bảo Như khen thầm
_công nhận tài bơi lội của anh ta giỏi thật, mà mình thấy mình cũng đâu có kém người ta đâu. Để mình làm thử mới được.
Vừa nghĩ xong Bảo Như liền bắt chước Minh Phong bơi ra xa nhưng không may chân cô bị chuột rút không bơi được nữa. Hoảng hốt cô kêu thất thanh để mọi người cứu nhưng lúc này Minh Phong ở đằng xa không nghe thấy, còn ba mẹ cô cũng vậy, cả 4 người họ cùng ngồi trên bờ và trò chuyện. Rồi vậy cô dần dần không chịu được nữa và chìm xuống. Lúc này cảm thấy trong người có chút bất an, Minh Phong liền bơi lại chỗ lúc nãy tìm Bảo Như nhưng không thấy kêu mãi cũng chẳng ai lên tiếng nên anh nghĩ chắc cô đã lên bờ. Sau đó anh chạy đến chỗ ba mẹ đang trò chuyện và hỏi nhưng chẳng ai thấy Bảo Như đâu cả. Quá hoảng hốt tất cả đều đi tìm cô, lúc này đã tối rồi vì lúc đi cũng đã xế chiều.
Ai cũng tất bật đi tìm cô, những tiếng kêu thất thanh trên biển nhưng cũng chẳng thấy hồi âm. Minh Phong càng chạy càng xa, chợt thấy ở phía bãi biển có một cô gái trên người mặc đồ tắm nằm đó. Anh liền chạy lại và nhận ra đó là Bảo Như, anh kêu thế nào cô cũng không tỉnh dậy, và đoán được cô đã uống rất nhiều nước nên anh đã làm hô hấp nhân tạo cho cô. Cuối cùng cô cũng phun được nước ra và lim dim tỉnh dậy nhưng Minh Phong không biết định cuối xuống hô hấp tiếp thì lúc này Bảo Như mở mắt ra thấy có người hôn mình bèn dung hết sức lực sau cùng tán vào mặt anh ta một cái:
_Bốp! …anh ….anh dám….
Bị cô gái đánh anh ta cũng rất tức giận vì anh làm người tốt mà, định chửi lại nhưng chưa kịp thì Bảo Như đã ngất xỉu nữa rồi. Anh bế cô đến bệnh viện gần nhất rồi gọi điện kêu mọi người tới. Ở ngoài phòng chờ ai nấy đều rất lo lắng cho tình hình của Bảo Như. Cuối cùng đèn trong phòng tắt, bác sĩ bước ra và nói “cô ấy không sao chỉ tại uống quá nhiều nước, và ngâm mình trong nước khá lâu nên chỉ mất sức mà xỉu thôi, may mà nhờ có người sơ cứu kịp thời nên không sao, nghĩ ngơi vài bữa sẽ khỏi ngay”
_thật cảm ơn bác sĩ! – Ba Bảo Như nói, ông ấy tiếp lời “bác cũng cảm ơn con Minh Phong ạ, con đã cứu sống con gái bác, bác không có gì đền ơn con hết, sau này bác sẽ kêu Bảo Như đối xử thật tốt với con”
_bác đừng khách sáo!
Nói xong họ cùng nhau vào thăm Bảo Như, thấy con bé còn nằm ngủ ngon lành trên giường nên ai cũng không nỡ đánh thức. Họ ngồi nhìn con bé một chút rồi cùng nhau ra ngoài ăn, để lại trong phòng còn lại Minh Phong. Anh ngồi kế bên giường Bảo Như và thì thầm với cô:
_không biết tại sao khi không tìm được em, tôi lại lo đến như thế, tôi cảm nhận được giữa chúng ta dường như có một sợi dây vô hình cột chặt tôi và em lại rồi. Nhất định tôi sẽ lấy em làm vợ, em là người đầu tiên mà tôi có cảm giác thế này. Tuy bây giờ chưa phải là yêu nhưng tôi biết mình sẽ không thể nào rời xa em được đâu. Khỉ con bé nhỏ à!
Khi anh vừa nói xong thì ngay lập tức Bảo Như đã tỉnh lại, lúc nãy còn ngủ nên không nghe được Minh Phong nói gì, khi mở mắt ra thấy Minh Phong ngồi cạnh bên giường, nhìn xung quanh không thấy ai, cô chợt nhớ ra chuyện vừa xảy ra và tức giận quát:
_chính anh là người cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi!!!. Ôi trời ơi con có làm gì nên tội mà ông trời lại nỡ đối xử với con như vậy? nụ hôn đầu của con lại rơi vào tay mặt lạnh này chứ???
_cô nhầm rồi, đó chỉ là tôi hô hấp nhân tạo cho cô thôi. Nếu tôi không làm vậy thì giờ này cô đang ở thế giới bên kia rồi.
_không, tôi không biết, anh đừng nói nữa cút ra ngoài giùm tôi đi. – Bảo Như la lớn
Vừa lúc đó mọi người cũng ăn xong rồi và lên phòng nghe tiếng Bảo Như nói lớn, ai cũng nhanh chân chạy vào xem chuyện gì
_có chuyện gì thế các con – ba Minh Phong hỏi
_ không có, tại thấy cô ấy mới thức nên con chọc cô ấy cho vui thôi ai ngờ cô ấy giận thật. – Minh Phong đáp
_ừm, không có gì thì thôi.- ba Minh Phong nói
¬ _thôi con gái tôi cũng không có gì rồi, anh chị cùng cháu về khách sạn nghỉ đi. Vợ chồng chúng tôi ở lại chăm sóc cháu cô được rồi- ba Bảo Như nói
_ừ, anh nói vậy rồi thì chúng tôi đi về, sáng mai chúng tôi lại vào thăm cháu! Chào anh chị chúng tôi về, chàu cháu bác về! (ba Minh Phong)
_thưa hai bác, cháu về! chào nhé (anh nói giọng hờ hững với cô)
_dạ chào bác ạ! (Bảo Như).
Bảo Như không thèm chào lại Minh Phong thậm chí không thèm nhìn cậu ấy một cái nữa. Ra về hết trong phòng chỉ còn lại gia đình họ Lâm, ba Bảo Như ôn tồn nói với con:
_con thấy gia đình người ta tốt với con không, thậm chí cả cậu Minh Phong cũng tốt nữa, vậy mà con không chịu lấy người ta
_thôi được rồi ba à, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này
_không đâu, đây là thời gian thích hợp để nói đấy, vì đi về chuyến đi này ba mẹ sẽ cử hành hôn lễ cho tụi con.
_ba mẹ nói sao, con nhất định không đồng ý đâu.
_con không đồng ý cũng được ba mẹ sẽ chết cho con vừa lòng. Nhà ta đang thiếu một món nợ khá lớn, nếu thời gian còn kéo dài thì ba mẹ sẽ không biết chuyện gì xảy ra đâu. Con cũng biết đấy bọn gian hồ không có nhân tính mà. Nếu con nhất quyết không chịu lấy cậu ta thì thôi vậy, ba mẹ không ép con, nhưng ba mẹ cũng sẽ không sống được đâu, con vừa long chứ?
_ con cũng hiểu được điều đó, nhưng tại kao mình không mượn tiền bác Minh chứ (bác Minh là Hoàng Nhất Minh – ba của Minh Phong), ông ta giàu có lắm mà
_thương trường khác với tình thân con à, phải có thứ gì làm lòng tin mới được
_vậy nên ba mẹ chịu đánh đổi con gái mình sao
_ ba mẹ xin lỗi con, nhưng ba mẹ hết cách rồi….con hãy giúp ba mẹ chuyện này đi..tiểu Như à…
_thôi được rồi ba mẹ nói vậy rồi thì con sẽ đồng ý
Câu chuyện kết thúc ở đấy, không ai hỏi thêm ai điều gì. Cả ba cùng im lặng đi ngủ. nhưng nói ngủ vậy thôi chứ cả đêm Bảo Như không hề chợp mắt tí nào. Cô cứ suy nghĩ về cuộc đời cô, cứ thầm nghĩ tại sao ba mẹ lại nỡ đối xử với cô vậy chứ, chẳng lẽ chỉ vì tiền thôi sao…
Đến trưa hôm sau cô quyết định xuất viện và đòi đi về thành phố. Sợ sức khỏe cô không chịu nổi ai cũng khuyên răng nhưng cô nhất quyết không chịu nên ai cũng đành chìu theo là đi về.
Mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay cô không nói tiếng nào. Chỉ nhắm mắt nhưng lần này cô không ngủ được. Khi đi cô vô tư bao nhiêu thì lúc về cô lại trầm lặng bấy nhiêu, khiến ai cũng lo lắng nhất. Và người lo lắng hơn cả là Minh Phong, anh cứ tưởng chính anh là người làm cho cô như vậy nên anh không dám nói gì với cô, sợ cô sẽ giận nữa.
Về đến nhà cô leo tọt lên ngay chiếc giường yêu dấu của mình, quá mệt nên cô ngủ một giấc đến tận sáng mai. Không ai dám lên đánh thức cô vậy. Cuối cùng cô cũng thức và thay đồ đi đến nhà Ái Ngân.
Đến nhà người bạn thân nhất, cô tâm sự tất cả mọi chuyện cho Ái Ngân nghe. Nghe xong Ái Ngân như có một tiếng sét bên tai. Quá bất ngờ, khi người mình thầm thích giờ lại là vị hôn phu của bạn mình. Cô bảo không còn cách nào khác cô phải lấy anh ta mới có tiền trả nợ cho ba mẹ cô. Nhà Ái Ngân cũng không giàu để giúp gia đình cô nên đành phải chấp nhận sự thật vậy. đến lúc này thì bạn thân của cô cũng không thể giúp ích cô được gì vì chính Ái Ngân cũng rất sốc khi biết chuyện. đến được một lúc cô cũng phải đành rời nhà Ái Ngân vì thấy tâm trạng con bạn cũng không khác gì mình. Cô đành đi lang thang và đến một bờ hồ lúc trước ngồi ủ rủ. rồi cuối cùng cô đã lấy lại tự tin “lấy chồng thì lấy chứ, có gì đâu mà sợ nào, mình vì gia đình làm một việc chính đáng thôi, không sao đâu ta là Bảo Như xinh đẹp mà, kakaka”.
Trên đường về cô lấy lại tinh thần như lúc trước, vừa đi vừa nhảy nhót, tình cờ cô đi qua một bãi cỏ trống vắng thấy người ta đang đánh nhau. Hiếu kỳ nên cô đứng lại xem một tí. Không ngờ họ là bọn xã hội đen, nhớ lại lúc trước gia đình cô cũng từng gặp bọn xã hội đen đến uy hϊếp hoài nên cô rất căm thù bọn này. Đứng nán lại xem một chút nhưng thấy sợ quá cô bỏ đi về, nhưng lúc định đi về cô nghe một giọng nói trẻ tuổi cất lên quen thuộc “mày khôn hồn thì nhả ra những hạng mục mà mày đã lén lấy của công ty đi, không thôi đừng trách ta đây vô tình đó, tao sẽ tới tìm gia đình mày tính sổ sau”
Nghe giọng nói của một người quen thuộc cô đành quay lại xem nhưng bị nhiều người khác che mất khiến cô không nhìn thấy được khuôn mặt, nhưng cô thầm nghĩ “trẻ thế này mà là đại ca xã hội đen rồi, cũng phải chồng mình không phải là người như vậy không thôi có đánh chết mình, mình không đời nào chịu lấy những hạng người đó!”. Nói xong cô bỏ đi về một mạch
Còn lại ở đó đám người ấy, một đàn em lên tiếng:
_ Phong à, giờ mình tính sao với hạng người này? – Thiên Nhựt hỏi
_ cứ cho ông ta 1 tuần để nhả ra những bản hợp đồng ấy, nếu ông ta vẫn cứ thế thì đành phải cướp lại rồi gϊếŧ hết.
Nói xong cả bọn cùng kéo đi về. Họ vào một căn nhà sang trọng và chỉ mấy phút sau bước ra là những công tử quý phái chứ không phải những tên xã hội đen khi nãy.