Trong trò chơi 《 Quyết chiến sao trời 》 có không ít người người liều lĩnh, nhưng người điên cuồng như Thịnh Đông Dương thì chẳng có mấy.
Những người dám nói mình ngưỡng mộ Đế Khanh trong đấu trường của 《 Quyết chiến sao trời 》, người nào cũng phải có chút kỹ năng thực chiến mới dám khiêu chiến tỷ thí tinh thần thể với công tước của Đế quốc.
Bọn họ đều là những nhân vật nổi bật trong trò chơi.
Sự cạnh tranh mạnh mẽ cùng với vinh dự trong thế giới trò chơi này giống như mạng sống của bọn họ.
Thịnh Đông Dương ngay cả việc điều khiển cơ giáp tự trang bị của hệ thống cũng suýt nữa rơi xuống, nhưng hắn lại không giống với vô số quý tộc khác, hắn đáp lại lời thách thức của bọn họ một cách hời hợt như trò đùa trẻ con, đối với những người hâm mộ Đế Khanh coi cuộc cạnh tranh cơ giáp này giống như mạng sống, những lời hắn nói không khác nào đang hung hăng sỉ nhục bọn họ.
“Nếu công tước đại nhân đã nhất quyết muốn như vậy, chúng tôi chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh*.” Cơn tức giận trong lòng người đứng đầu cuộc khiêu chiến trực tiếp dâng cao, hắn ta quyết tâm muốn làm cho vị công tước phóng đãng này biết được cái gì gọi là trời cao đất rộng.
*Cung kính không băng tuân mệnh: Tuân mệnh nghe theo là thể hiện sự cung kính nhất.
Nếu Thịnh Đông Dương nhất quyết muốn mất thể diện trước mặt toàn bộ dân chúng của Đế quốc, làm sao bọn họ có thể ngăn cản được chứ?
Không nói một lời, sau khi mắc lỗi trong quá trình lái thử Thịnh Đông Dương trực tiếp bước vào cabin mô phỏng của cơ giáp mà hệ thống tự trang bị.
Màn hình trong đấu trường hiển thị trận chiến bắt đầu, đấu trường giả lập ngay lập tức chuyển sang khung cảnh chiến đấu cổ điển mặc định của hệ thống.
óng tối vô tận bao trùm khu vực xung quanh giống như đang bị một con cự thú khổng lồ nuốt chửng, chỉ có những ngôi sao mô phỏng phát ra ánh sáng mờ nhạt, tô diểm cho khung cảnh đen kịt.
Khung cảnh này giống hệt như một chiến trường giữa các tinh tế chân chính.
“Bây giờ công nghệ mô phỏng ba chiều thực sự rất hoàn hảo, ngay cả trò chơi cũng giống với thực tế như vậy sao?” Thịnh Đông Dương nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn còn đang hoảng hốt tưởng rằng mình đã thực sự trở lại chiến trường.
Chỉ có tiếng cười nhạo và la hét liên tục của khán giả trên màn hình điều khiển cơ giáp, mới khiến cho Thịnh Đông Dương ý thức được đây chỉ là một trò chơi:
“Trời ơi, công tước này là đồ ngốc hay sao? Một chọi một ngàn, chỉ dựa vào hắn… hắn muốn bị xé xác à?”
“Chúng ta đánh cược một lần đi, xem hắn có thể chống đỡ đến phút thứ bao nhiêu? Hoặc là, xem vị anh hùng nào may mắn gϊếŧ được hắn trước, dù sao thì chuyện bị một nhóm gϊếŧ chết là không thực tế, hơn nữa cơ giáp tự trang bị của hệ thống cũng rất yếu, vừa trúng một đòn đã phải chết.”
“Chỉ có mình ta cảm thấy vị công tước này rất thông minh thôi hả? Dùng cơ giáp tự trang bị của hệ thống, cho dù thua sớm, cũng có thể đổ cho cơ giáp gà, các cao thủ khác thắng cũng không uy vũ, ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
Toàn bộ khu vực bảng điều khiển đều là những tiếng cười chế giễu Thịnh Đông Dương, cũng có không ít người khiêu chiến đang ở trong cơ giáp cũng cười phá lên.
Nhưng rất nhanh, bọn họ không thể cười nổi nữa…
Bởi vì, đây căn bản là một trận gϊếŧ ngược, không phải một ngàn người khiêu chiến Thịnh Đông Dương, mà là Đại công tước Tát Mạn Toa một mình khiêu chiến với một ngàn người.
Trước đây, bọn họ cho rằng Thịnh Đông Dương coi trận tranh đấu trong trò chơi này như một câu chuyện cười.
Nhưng sau khi bắt đầu, bọn họ mới phát hiện ra rằng, cuộc đọ sức mang tính cạnh tranh này đối với Thịnh Đông Dương cũng chỉ là một trò chơi.
Trạng thái chiến đấu của Thịnh Đông Dương hoàn toàn trái ngược với trạng thái khi hắn thử điều khiển, cơ giáp tự trang bị của hệ thống làm cho người ta cảm thấy vô dụng nhất, trong tay của hắn lại giống như một chiếc máy cắt cỏ đã mở hết công suất, trong đấu trường này ngoại trừ cơ giáp của hắn, thì tất cả mọi người đều không phải đối thủ hay kẻ thù, mà chỉ giống như cỏ dại mọc trên mặt đất.
Thịnh Đông Dương gần như phát huy tối đa hiệu suất của cơ giáp chỉ có chức năng cơ bản này, khiến cho những người khác căn bản không có chỗ để né tránh, mấy người vừa cười ầm lên trong buồng điều khiển của cơ giáp thậm chí còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị hệ thống đẩy ra khỏi trận đấu vì Thịnh Đông Dương đánh chết.
Khán giả bên ngoài sân nhìn những cơ giáp bị Thịnh Đông Dương gϊếŧ chết trong khi chưa đầy hai phút sau khi bắt đầu, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi hành động đột nhiên dừng lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào cơ giáp tự trang bị mà Thịnh Đông Dương đang điều khiển, giống như muốn nhìn xem rốt cuộc Thịnh Đông Dương đã làm gì.
“Tập hợp, tập hợp, chúng ta hãy hợp tác, bao vây tấn công!” Những người chưa bị tinh thần lực của Thịnh Đông Dương siết chặt, nhanh chóng phản ứng lại, vị Đại công tước Tát Mạn Toa này không phải người bình thường, bọn họ cũng chẳng có cái gì để kiêu ngạo huênh hoang.
Vừa nãy, bọn họ không muốn ra tay quá tàn bạo cho nên không vội xuất thủ chống lại cơ giáp tự trang bị của Đại công tước Tát Mạn Toa, ngược lại đã cứu bọn họ một mạng.
Những cơ giáp vừa mới đến gần phạm vi bao trùm tinh thần lực của Thịnh Đông Dương, thậm chí còn chưa kịp phát động công kích với Thịnh Đông Dương, đều đã bị tinh thần lực của Thịnh Đông Dương ép bức đến nỗi bay ra khỏi cơ giáp.
Đại công tước Tát Mạn Toa này không chỉ có thể phát huy tối đa các tính năng của cơ giáp, hắn còn có thể ngay lập tức sử dụng tinh thần lực để tìm ra sơ hở của những người điều khiển cơ giáp khác, trong phạm vi bao phủ tinh thần lực hắn không bỏ sót bất cứ thứ gì và gϊếŧ chết họ với một đòn duy nhất.
Giống như một đại cao thủ có thể phát huy sức mạnh của mình biến sắt vụn thành những vũ khí vô song——