Chương 12

Sau khi trận chiến này kết thúc, toàn bộ đấu trường đều rơi vào một khoảng tĩnh lặng, không có một ai rời đi, bọn họ cũng bởi vì Thịnh Đông Dương mà tự sinh ra hoài nghi với bản thân mình, không chỉ có một mình “Ngải Bá Đặc Đế Khanh là thần tượng của ta” nghĩ vậy.

“Thật xin lỗi, công tước đại nhân, ta đã tùy tiện phát động khiêu chiến với ngài, yêu cầu ngài chơi trò chơi con nít này là lỗi của ta, thực sự xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của ngài…” Nhưng “Ngải Bá Đặc Đế Khanh là thần tượng của ta ” rốt cuộc vẫn là một sinh viên được giáo dục tốt, kể cả khi hắn ta phải chịu một cú đả kích lớn, hắn ta vẫn rất tỉnh táo, gửi lời xin lỗi đến Thịnh Đông Dương : “Là do ta tự đánh giá cao mình, không biết trời cao đất rộng, lần này ta đã thua, thua một cách tâm phục khẩu phục.”

Trước nay hắn ta vẫn luôn mắt cao hơn đầu, dựa vào thiên phú và sự khen ngợi của giáo viên mà ngông cuồng tự đại, cha thường nói với hắn ta rằng, cho dù mình có giỏi đến đâu thì vẫn có người giỏi hơn mình, nhắc nhở hắn ta không nên coi thường mỗi một đối thủ, nhưng hắn ta vẫn luôn xem thường, không để những lời này trong lòng.

Nhưng lần này, khi thua thê thảm trong tay của Thịnh Đông Dương, hắn ta mới chân chính nếm được mùi vị của việc bị đánh bại…

Bị đánh bại đến mức làm cho cả người của hắn ta đều hoang mang hoảng hốt.

Uổng công hắn ta còn tự mãn phát động khiên chiến trước với Đại công tước Tát Mạn Toa, kết quả người ta chỉ coi hắn ta là một đứa con nít, ngay cả kỹ thuật điều khiển cơ giáp mà hắn ta tự hào nhất, cũng chỉ là một trò chơi trong mắt người khác mà thôi…

Hắn ta thất thần muốn rời khỏi đấu trường, rời khỏi trò chơi để bình tĩnh lại.

“Chờ một chút.” Nhưng trước khi hắn ta rời đi, Thịnh Đông Dương lại nhìn thấy dáng vẻ mê mang thất thố, bắt đầu hoài nghi cuộc sống vì đả kích vừa rồi của hắn ta, hắn ngay lập tức gọi hắn ta lại.

“Ngải Bá Đặc Đế Khanh là thần tượng của ta” có chút mê mang mà quay đầu lại, giống như vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần, hắn ta hỏi, “Đại nhân, ngài còn chuyện gì nữa sao?”

Thịnh Đông Dương nhìn dáng vẻ mơ màng bối rối, không chút kiêu ngạo nào của hắn ta, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

công tước Tát Mạn Toa nổi tiếng phong lưu đa tình, thật ra là một người vô cùng thương hoa tiếc ngọc, hắn không chỉ thương tiếc cho những Omega bình thường nhu nhược yếu đuối, mà thương tiếc cho tất cả các Alpha.

Mặc dù là một Omega, nhưng từ nhỏ Thịnh Đông Dương đã bị coi như một Alpha mà nuôi lớn, cho nên hắn có thể hiểu được nỗi đau cùng những áp lực mà Alpha phải gánh chịu. Omega nhu nhược yếu đuối nhưng họ lại được xã hội quan tâm chăm sóc, còn những người có sức mạnh to lớn như Alpha, nhìn thì giống như đang có mọi thứ, nhưng trên thực tế, sự bóc lột và áp lực của xã hội dành cho bọn họ lại lớn nhất.

Khi nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích đến kinh hồn bạt vía* của Alpha trẻ tuổi này, trong lòng của hắn không tự chủ được mà tăng thêm mấy phần mềm mại dịu dàng.

*Kinh hồn bạt vía: vô cùng sợ hãi.

“Thật ra, đối với một sinh viên chưa từng ra chiến trường, thì ngươi thực sự vô cùng ưu tú và xuất sắc, từ trên người của ngươi, ta có thể nhìn thấy rất nhiều tiềm lực cùng thiên phú, những gì ngươi thiếu hụt chẳng qua là sự thực hành và kinh nghiệm mà thôi, giống như lúc ta bằng tuổi ngươi, còn không có thiên phú bằng, một ngày nào đó ngươi nhất định có thể vượt qua ta…” Thịnh Đông Dương ôn nhu nhìn hắn ta, giống như một vị trưởng bối thành thục: “Mặc dù hôm nay ta đã thắng ngươi, thắng tất cả mọi người, nhưng dựa theo độ tuổi và kinh nghiệm điều khiển cơ giáp được hình thành trên chiến trường trong những năm qua, cho dù ta có sử dụng cơ giáp tự trang bị của hệ thống, thì đối với các ngươi, ta vẫn đang ỷ mạnh hϊếp yếu, thắng cũng không vẻ vang chút nào…”

“Người nên nói lời xin lỗi không phải các ngươi, mà là ta, bởi vì một phút ý chí cho dù ta đã dự tính được trước kết quả của trận đấu này, nhưng vẫn vì khoe khoang bản thân mà chấp nhận thách đấu.”

Thịnh Đông Dương cũng từng có những năm tháng tuổi trẻ kiêu ngạo kiều lĩnh, không sợ trời không sợ đất.

Do đó, hắn không muốn đả kích sự tự tin và quyết tâm của những người trẻ này, hắn biết rõ sự tự tin quan trọng như thế nào đối với một người điều khiển cơ giáp.

“Ngải Bá Đặc Đế Khanh là thần tượng của ta” chưa từng nghĩ tới chuyện vị công tước lúc trước bị mình khıêυ khí©h, sẽ lại dịu dàng trấn an mình như vậy, khuôn mặt của hắn ta dần đỏ lên: “Ngài… Làm sao ngài biết, từ trước tới nay ta chưa từng trải qua chiến trường chân chính?”

“Đã ra chiến trường hay chưa, chỉ cần tiếp xúc với tinh thần lực của ngươi, người có kinh nghiệm điều khiển cơ giáp đều có thể nhìn ra được. Các ngươi chưa từng trải qua chiến trường chân chính, cho nên ta mới nói mình thắng không vẻ vang.” Thịnh Đông Dương bị hắn ta chọc cho nở một nụ cười.

Khi “Ngải Bá Đặc Đế Khanh là thần tượng của ta” nhìn thấy nụ cười của hắn, chợt cảm thấy cả thế giới đều đang biến đổi, chỉ có nhịp tim của hắn ta lệch đi một nhịp.

Hắn ta chỉ nghe nói qua về chuyên tình phong lưu của Đại công tước Tát Mạn Toa, mà không biết về những chiến công trong quá khứ của hắn, trước đây hắn ta luôn không hiểu tại sao nhiều Alpha không muốn làm một Alpha bình thường, mà lại muốn làʍ t̠ìиɦ nhân Alpha của Đại công tước Tát Mạn Toa, vị công tước Tát Mạn Toa phong lưu phóng đãng này, có tài đức gì mà chinh phục được nhiều Alpha xuất sắc như thế…

Nhưng bây giờ, sau khi đã tiếp xúc qua chuyện này.

Hắn ta phải thừa nhận rằng, công tước Tát Mạn Toa thực sự vô cùng có mị lực, ngay cả Alpha cũng sẽ động tâm.

“Cố gắng lên, chàng trai trẻ.” Thịnh Dương Đông thấy hắn ta dễ thương, hắn không nhịn được chạm vào chùm tóc nhỏ trên đầu của thiếu niên: “Còn chưa ra chiến trường mà thao tác đã lợi hại như vậy, tương lai của ngươi sẽ rất xán lạn. Ngươi, các người đều phải cố gắng, tương lai chính là thời đại của mấy người.”

Ôi, kỹ thuật mô phỏng của bây giờ quả thực giống y như thật.

Cảm giác sờ vào tóc của thiếu niên cũng rất tốt.

“Ngải Bá Đặc Đế Khanh là thần tượng của ta” chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy, đột nhiên bị Thịnh Đông Dương xoa đầu, trên mặt hắn ta ngay lập tức đỏ lựng.

“Ồ, Đại công Tát Mạn Toa quả thật không khác với biệt danh Công tước hoa hồng, thực sự rất phong lưu nha.” Ngay lúc ấy, cửa đấu trường truyền đến tiếng cười nhạt tràn đầy khinh bỉ cùng mỉa mai.