Dựa vào kỹ thuật điều khiển cơ giáp xuất chúng, cùng với sự xuất hiện của nam thần đệ nhất Đế quốc Ngải Bá Đặc Đế Khanh tại đấu trường, trong vòng ba ngày số lượng người hâm mộ của Thịnh Đông Dương đâu chỉ có ba ngàn, con số đã lên đến mấy vạn.
Thịnh Đông Dương đang nhàn nhã uống hồng trà, nghe ca kịch trong phủ đệ của mình ở Tinh Đế.
“Ting! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thu hút hơn ba ngàn người hâm mộ, bước đầu thay đổi hình tượng tệ hại của mình trong lòng dân chúng… Ta sẽ ngay lập tức trao cho ký chủ phần thưởng, mời ký chủ chú ý kiểm tra và xác nhận.”
Thanh âm của hệ thống lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn.
“Hoàn thành loại nhiệm vụ này, còn có phần thưởng hay sao?” Thịnh Đông Dương nhàn nhã khuấy đảo lại nước trà, không nhanh không chậm hỏi.
Mặc dù hắn hoàn thành nhiệm vụ này chủ yếu vì bản thân có thể tiếp tục sống sót, không phải vì nhận được cái phần thưởng gì đó, nhưng thật ra Thịnh Đông Dương vẫn rất tò mò xem rốt cuộc hệ thống cổ quái này có thể cho hắn phần thưởng gì…
Hệ thống nghịch tập kiêu ngạo nói: “Ký chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ như vậy, đương nhiên phải có phần thưởng. Phần thưởng của chúng ta là một thứ cực kỳ tốt.”
“Rốt cuộc là cái gì?” Thịnh Đông Dương có chút hứng thú, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
Nếu như được, hắn hy vọng hệ thống nghịch tập này có thể rời khỏi bộ não của mình.
Hệ thống nghịch tập hít sâu một hơi, giống như đang muốn khơi dậy hứng thú của Thịnh Đông Dương, nó cố làm ra vẻ thần bí nói: “Phần thưởng của chúng ta chính là, 当当当*—— lần sau cho dù ngài có gặp đóa hoa cao lãnh Ngải Bá Đặc Đế Khanh trong bất kì trường hợp nào, đều sẽ có ham muốn— toàn thân thiêu đốt trong nửa giờ.”
*当当当: là từ mô phỏng âm thanh, do đó sử dụng hợp lý từ tượng thanh giúp cho việc biểu đạt ngôn ngữ thêm sinh động, ấn tượng hơn. Giống như “Bùm bùm bùm…”
Một ngụm nước trà trong miệng của Thịnh Đông Dương đột nhiên chui vào mũi rồi phun ra ngoài: “Phốc ——”
Đại công tước Tát Mạn Toa đáng thương ngây ngốc trong nửa giây.
Sau khi dùng khăn tay lau khô nước miếng, Thịnh Đông Dương hỏi: “Ta có ham muốn với Ngải Bá Đặc Đế Khanh… để làm gì? Xin hỏi phần thưởng như vậy ta có thể lựa chọn không cần được không?”
Theo hắn thấy, phần thưởng chó má này quả thực không phải là phần thưởng, nó căn bản đang hại người.
“Thật đáng tiếc, ký chủ, ta vô cùng xin lỗi phải thông báo cho ngài một chuyện, đối với trừng phạt hoặc phần thưởng của hệ thống ngài chỉ có thể bị động tiếp nhận, không có quyền từ chối, hơn nữa ta đã gửi phần thưởng đi rồi, chỉ chờ lần sau ngài nhìn thấy Đế Khanh là sẽ có hiệu lực.” Hệ thống nghịch tập hèn hạ nói.
Thịnh Đông Dương: “…”
Thịnh Đông Dương không có sức để chửi bới, hắn chỉ có thể mặc niệm ở trong lòng thay cho đóa hoa cao lãnh Đế Khanh điện hạ.
Dựa theo phong tục đã định sẵn trước khi xuất giá của Đế Khanh, Thịnh Đông Dương dưới sự bày mưu tính kế của hoàng đế đồng ý kết hôn với Đế Khanh, lúc này hắn phải gửi đến hoàng thất một phong thư cầu hôn, do hoàng đế với Đế Khanh, trưởng lão hội ba bên cùng nhau thông qua phong thư cầu hôn này và cho phép kết hôn, sau đó hoàng thất sẽ mời sáu thầy bói nổi tiếng nhất cả nước lần lượt tính quẻ, sau khi tính toán xong, ngay lập tức căn cứ vào ngày tháng năm sinh của hai người mà chọn ngày lành gần nhất.
Đám cưới do hoàng thất và Thịnh Đông Dương cùng nhau chuẩn bị.
Sau khi quyết định ngày cưới, Đức Lỗ trưởng lão hỏi hắn: “Đại nhân, chúng ta có cần trở về Bạch Lộ Châu trước để chuẩn bị hôn lễ, đợi đến ngày cưới, lại đến Tinh Đế nghênh đón Đế Khanh điện hạ hay không?”
Dựa theo phong tục của Áo Tư Phỉ Á, người làm chú rể như Thịnh Đông Dương bất luận là trở về Bạch Lộ Châu trước, đợi đến ngày cưới lại từ Bạch Lộ Châu đến Tinh Đế để đón dâu, hay là trực tiếp ở lại Tinh Đế đợi đến ngày cưới, sau đó nghênh đón Đế Khanh cùng nhau trở về Bạch Lộ Châu cử hành hôn lễ đều được.
Nhưng Đức Lỗ trưởng lão lại không biết Thịnh Đông Dương đang muốn làm gì——
“Ta không về, chờ cưới Đế Khanh xong, rồi cùng ngài ấy trở về đi. Thời gian cũng không quá lâu, làm như vậy ngược lại cũng tránh được chuyện mệt mỏi trên đường đi về…” Thịnh Đông Dương dừng một hồi, mới phục hồi tinh thần lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nói như vậy.
Hắn tạm thời không muốn trở về, cũng không muốn nhìn thấy Tắc Liêu Nhĩ.
Lúc này Đức Lỗ Trưởng lão lĩnh mệnh rồi đang định lui ra: “Vâng, đại nhân.”
“Chờ một chút.” Thịnh Đông Dương đột nhiên gọi ông ấy lại.
Đức Lỗ trưởng lão tưởng rằng Thịnh Đông Dương vẫn còn không yên lòng với yêu phu kia, có chuyện gì muốn ông ấy thay mặt dặn dò, mặc dù trong lòng của ông ấy không quá vui, nhưng trên mặt vẫn cung kính nói: “Làm sao vậy? Đại nhân, ngài còn có gì cần phân phó nữa sao?”
“Dù sao cũng là Đế Khanh xuất giá, mặc dù ta không có ý định trở về, chuyện hôn lễ ngươi dặn dò xuống dưới, nhất định phải chuẩn bị thật cẩn thận, làm lớn một chút, không thể làm mất thể diện của Đế Khanh cùng hoàng thất.” Thịnh Đông Dương suy nghĩ một chút, lúc này mới nói thêm.
Đức Lỗ trưởng lão thấy hắn thật sự đã quên được Tắc Liêu Nhĩ, cũng không đề cập đến chuyện của hắn ta, lúc này ông ấy mới vui vẻ nở nụ cười: “Ngài cứ yên tâm đi, đại nhân. Đây không chỉ là hôn lễ của Đế Khanh, cũng là hôn lễ của ngài, chúng ta làm sao có thể không dốc lòng chuẩn bị chứ.”
Thịnh Đông Dương tương đối yên tâm với cách làm việc của trưởng lão Bạch Lộ Châu, nghe vậy hắn cũng gật đầu một cái.
Bạch Lộ Châu và Tinh Đế cách nhau mấy chục vạn năm ánh sáng, chuyện xảy ra ở Bạch Lộ Châu, Tinh Đế không có khả năng biết rõ, chuyện ở Tinh Đế cũng giống như vậy, đến lúc Bạch Lộ Châu biết được tin tức cũng đã qua rất nhiều ngày.
Gần đây, người hâm mộ cp của Thịnh Đông Dương và Ngải Bá Đặc Đế Khanh trải dài khắp Tinh Đế và các tinh cầu xung quanh, những phiên bản khác nhau xoay quanh câu chuyện này, cái gì cần có đều có.
Đợi đến khi tin tức truyền đến Bạch Lộ Châu, sớm đã biến thành, tại yến hội công tước Tát Mạn Toa nhất kiến chung tình với Ngải Bá Đặc Đế Khanh, theo đuổi không buông, vì mỹ nhân mà lưu lại Tinh Đế không về, bị Đế Khanh từ chối ba lần, vẫn không nản lòng, thề rằng từ nay về sau Đế Khanh sẽ là người duy nhất của hắn, mới cảm động được hoàng thất và Đế Khanh, sắp xếp cho Đế Khanh một màn cầu hôn lãng mạn.